Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 64: Hối lỗi
Buổi tối, Tố Vân và Kiều Anh lại tiếp khách, Tiểu Yên chơi với thầy giáo, Chu Cương Liệt một mình lẻn vào phủ Tể Tướng, tới phòng của Thiên Thành tiểu thư.
Thiên Thành sau hôm bị cưỡng hiếp thì suốt ngày ru rú trong nhà không ra đường nữa, nàng max điểm dâm dục, coi Chu Cương Liệt như chủ nhân, cứ ở trong phòng chờ hắn.
Thấy hắn xuất hiện, nàng vui mừng chạy đến ôm lấy đùi, cọ khuôn mặt vào háng hắn.
“ Chủ nhân, em nhớ ngài muốn chết.”
Chu Cương Liệt vuốt tóc nàng, cô tiểu thư này tuy điêu ngoa hung ác, nhưng bị hắn dạy dỗ thì trở nên ngoan như cún con. Ôm lấy thân thể thon thả của nàng, hắn hôn một lượt khắp nơi.
Thiên Thành quỳ dưới đùi hắn, tụt quần hắn xuống, con cu cương cứng bật ra, vỗ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Nàng nhìn chằm chằm nó, hít hà mùi vị mê mẩn đó, le lưỡi liếm giọt chất nhờn rỉ ra từ đầu cặc, rồi ngậm lấy quy đầu bú mút.
“ a... thiếp nghiện cặc ngài mất thôi chủ nhân.”
“ Hừ, ta vẫn chưa tha thứ cho nàng đâu, tiểu thư kiêu ngạo điêu ngoa như nàng còn phải dạy dỗ thêm.” Hắn lấy thân cặc vỗ vào hai má của nàng.
“ Vâng, Thiên Thành biết sai, em là con đàn bà hư hỏng, em không dám khinh thường người khác nữa, không dám chửi mắng đánh đập dân lành nữa.” Nàng ôm lấy con cặc hắn, coi nó như báu vật âu yếm.
Chu Cương Liệt hài lòng, bế nàng đứng dậy, cởi sạch quần áo ra, hai người trần trụi ôm nhau lăn lên giường, một phen phiên vân vũ khúc trôi qua, hắn chơi nàng đủ loại tư thế, xả tinh vào các lỗ trên người nàng, Thiên Thành cũng tiết thân liên tục.
Nhìn cô tiểu thư đang nằm hổn hển trên giường, hắn chợt nảy ra suy nghĩ. Bế lấy nàng, đi ra ngoài.
“ A... chủ nhân muốn đem em đi đâu.”
“ Hừ, nàng xin lỗi chưa thật tâm, phải đưa nàng đến chỗ những người bị nàng khinh bạc đánh đập để hối lỗi, đền bù cho người ta.” Hắn nghiêm nghị nói.
“ Vâng... xin nghe theo ngài... ngài bảo em làm gì em cũng làm hết.” Thiên Thành ngoan ngoãn gật đầu.
Tại một góc tối của thành Vân Lạc, nơi này là khu dân nghèo, nhà cửa sụp xệ tạm bợ, tường ngói vỡ nát, những người dân khốn khổ không tiền bạc thường tá túc ở đây.
A Lỗi và cha là Bính thúc mỗi tối sau một ngày mệt mỏi bốc vác hàng hóa thường về đây ngủ, mỗi ngày hai cha con cũng chỉ kiếm được mấy đồng bạc.
Từ hôm bị gia đinh của đám công tử tiểu thư kia đánh, A Lỗi thì bầm dập khắp người, Bính thúc thì gãy một tay với mấy cái xương sườn, hai cha con được Chu Cương Liệt cứu, chạy về đây trốn, mấy ngày nay sợ bị bắt không dám ra chợ làm việc, cũng không có tiền đi đại phu chữa trị.
Lúc này, Bính thúc ngoài năm mươi nhưng vì lam lũ mà trông già khọm, râu tóc lốm đốm bạc, đang nằm trên tấm phản trong ngôi miếu hoang. A Lỗi bắt được vài con chuột, làm sạch rồi nướng lên cho hai cha con ăn.
Hắn nghĩ mà tức, “ Hừ, thứ tiểu thư độc ác đó, con chỉ nhìn một chút cũng không mất cô ta sợi lông nào, thế mà cho người đánh ác như thế, còn đòi móc mắt con.”
Bính thúc nằm rên rỉ, “ Mấy người nhà giàu có tiền có quyền đó ai mà không ác, con đừng mơ tưởng đến người ta nữa, chúng ta là dân đen, nhìn thôi đã là cái tội rồi, coi như lần này xui xẻo.”
A Lỗi đấm xuống đất, “ Chúng đánh cha con ta ra nông nỗi này, chúng ta còn phải trốn tránh, quốc gia này đúng là không có gì tốt lành, vết thương của cha nếu không chạy chữa thì nguy lắm, mai con sẽ ra chợ làm việc kiếm tiền cho cha đi đại phu.”
“ Đừng, coi chừng bọn chúng vẫn truy lùng, con bị bắt thì sao bây giờ.” Bính thúc khuyên ngăn.
Bên ngoài cửa miếu, Chu Cương Liệt ôm lấy Thiên Thành xuất hiện, hắn chỉ vào hai cha con bên trong.
“ Đó là hai người mà nàng gây hoạ đó, bọn họ chỉ là dân lao động nghèo, lại bị đánh đến nỗi như vậy, không có tiền thuốc thang, nhìn thấy rõ tội lỗi của mình chưa?”
Thiên Thành nhìn kĩ hai người trong miếu, ông lão già khọm mệt mỏi nằm dài trên tấm gỗ, vết thương khiến ông đau đớn rên rỉ không thôi, đứa con trai tầm hơn hai mươi tuổi, da dẻ ngăm đen khá là chắc khoẻ, khuôn mặt bầm dập nhưng ánh mắt thì kiên cường vô cùng.
Nàng bỗng thấy tội lỗi, hối hận, dù gì nàng cũng là tiểu thư con nhà gia giáo, chỉ là bị chiều đến hư đốn, chơi với bọn công tử kia tiêm nhiễm thói hách dịch không coi ai ra gì. Giờ nhìn tận mắt thấy hậu quả của mình gây ra, khiến hai người kia đau khổ vật vã như vậy, nàng cúi đầu rưng rưng.
Chu Cương Liệt vỗ vai nàng, “ Hối hận sao? Muốn đền bù cho họ không?”
Thiên Thành ngước lên, gật đầu. Chu Cương Liệt cười, “ Lấy thân thể nàng để chuộc lỗi chịu không, để họ địt nàng một trận.”
Thiên Thành mắt mở to, “ Nhưng... em là con Tể Tướng... sao có thể... họ...họ lại đang bị thương như vậy... em...”
“ Con Tể tướng thì sao, nói cho nàng nghe, ngay cả Vương Phi và Công chúa Vân Nhi cũng là nô lệ của ta, hai nàng ấy từng địt nhau giữa đường, uống nước đái cho dân nữa kìa, nàng chỉ cho hai người này địt thì có sao. Ta có cách để họ bình phục, thừa sức để chơi tập thể nàng.”
Thiên Thành không tin vào tai mình, mình nghe nhầm hả, Công chúa và Vương Phi là cao quý bậc nào, vậy mà là nô lệ cho chủ nhân, lại còn dâm đĩ tới mức ra đường địt nhau, uống nước tiểu cho dân. So với họ, mình thật không đáng là gì nha.
Nàng gật mạnh đầu, “ Vâng, xin tuân theo chủ nhân sai bảo, em sẽ dùng cơ thể để chuộc tội.”
Chu Cương Liệt thì thầm vào tai nàng, lấy một cái áo choàng đen phủ lên người nàng, che hết thân hình trần truồng của nàng, mũ áo che kín đầu tóc khuôn mặt. Hắn đưa cho nàng hai miếng Dương căn quả. Thiên Thành lấy tinh thần, lững thững đi vào miếu hoang.
Thấy có người bước vào, lại trùm kín mít từ đầu tới chân, Bính thúc và A Lỗi hơi đề phòng. Thiên Thành bước đến, nhìn hai người, rồi đưa hai miếng Dương căn quả ra, nàng giả giọng ồm ồm nói.
“ Ăn vào đi, sẽ giúp hai người sớm khoẻ lại.”
A Lỗi lui người lại bên cạnh phụ thân, ánh mắt đánh giá người trước mặt, “ Ngươi là ai? Chúng ta có quen nhau sao?”
Thiên Thành kiên nhẫn nói, “ Cứ ăn vào đi, phụ thân ngươi không chịu nổi nữa rồi, ta không hại hai người đâu.”
A Lỗi và Bính thúc nhìn nhau, rồi nhẹ nhàng đưa tay nhận hai miếng tiên quả, A Lỗi bỏ một miếng vào miệng ăn thử trước, quả chạm lưỡi lập tức tan, một luồng tiên khí xâm nhập cơ thể hắn, nóng ran, đổ mồ hôi đầm đìa.
A Lỗi thống khoái vô cùng, tiên khí tẩy rửa tế bào cho hắn, khiến vài vết sẹo trên thân biến mất, khuôn mặt cũng trở nên ưa nhìn hơn, thể trạng hắn cải thiện tốt hơn, A lỗi có cảm giác bây giờ mình có thể nhấc cả một con ngựa lên.
Hắn ngay lập tức bỏ miếng tiên quả còn lại vào miệng cha. Bính thúc như khởi tử hoàn sinh, đau đớn tan biến sạch, xương gãy nối liền, vết bầm biến mất, ông như trẻ lại hai mươi tuổi, tóc đen trở lại, lưng thẳng ra, nếp nhăn cũng tan đi, cơ bắp cũng trở nên cường tráng, giờ nhìn ông như chàng trai tuổi ngoài ba mươi cương dương rực rỡ.
Hai cha con nhìn nhau, rồi quỳ xuống lạy tạ, “ Đây là thần tích, ngài là tiên nhân rồi, xin đội ơn tiên nhân cứu giúp cha con chúng tôi, đội ơn tiên nhân.”
Thiên Thành vội xua tay, “ Xin hai người đứng dậy, tôi không phải tiên nhân đâu.”
Nói rồi, nàng chậm rãi bỏ mũ trùm đầu ra, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ám ảnh hai người mấy ngày nay, Bính thúc và A Lỗi đồng loạt đứng phắt dậy, lùi về sau.
“ Là cô? Sao... sao lại? Cô đã cho người đánh cha con tôi, giờ lại đến cứu chữa?” Bính thúc hoang mang hỏi. A Lỗi thì nghiến răng trèo trẹo, “ Tôi chỉ nhìn cô có một cái, cô đã sai người đánh cha con tôi suýt chết, người thì đẹp sao lại ác độc như vậy?”
Thiên Thành bối rối, cụp đầu xuống, “ Tôi, tôi xin lỗi, tôi không biết mình lại gây hậu quả như vậy, mong các người tha thứ.”
Hai cha con nhìn nhau, “ Sao cô tiểu thư này bỗng nhiên tốt đẹp vậy? Hay là có âm mưu gì?”
“ Thực... thực ra chủ nhân của tôi đã giáo huấn tôi rất nhiều, tiên quả mà hai người vừa ăn cũng là ngài ấy cho, chủ nhân ra lệnh tôi phải đi hối lỗi với hai người.”
Chủ nhân? Cô ta là con gái quan Tể Tướng nha, sao lại gọi người khác là chủ nhân? Khoan, thứ hai người vừa ăn đã là tiên quả, vậy chủ nhân của cô nàng này là tiên nhân hàng thật nha, nếu thế thì lại hợp lý, chắc tiên nhân không ưa việc cô ta bắt nạt dân lành nên phạt cô ta, bắt phải đi xin lỗi. Hai cha con nhỏ to thảo luận.
“ Thôi được, chúng tôi cũng chỉ là dân đen, không dám bắt tội cô, chủ nhân của cô đã ban cho chúng tôi tiên quả như vậy, đây là cơ duyên trong xui rủi, chúng tôi không bắt lỗi cô nữa.” A Lỗi nói.
Thiên Thành hơi lắp bắp nói, “ Không được, chủ nhân đã dặn, tiên quả chỉ là một phần, ngài ấy muốn chính tôi tự chuộc lỗi của mình.”
Bính thúc và A Lỗi càng hoang mang hơn, nhìn cô gái. Thiên Thành từ từ kéo dây rút, cái áo choàng đen tụt xuống khỏi cơ thể.
Trong ánh mắt như muốn lòi ra ngoài của hai cha con dân nghèo, cô tiểu thư kiêu kì từng đánh chửi họ đang hoàn toàn trần truồng, khoe toàn bộ cơ thể không mảnh vải che thân.
0 bình luận