Chương 14

"Đừng hoảng hốt, ngày hôm qua chúng ta có quá ít thời gian. Nếu hôm nay có thể tìm được tà thần hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, nhiệm vụ chi nhánh không hoàn thành thì cùng lắm chỉ bị trừ điểm mà thôi." Chương Hằng vẫn giữ giọng ôn hòa, nhã nhặn trấn an. Về việc sẽ bị trừ bao nhiêu điểm thì không ai biết rõ, vì hầu hết mọi người không thể hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh khi thời gian đếm ngược đã gần hết. Họ chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến. Lời nói này cũng giống suy nghĩ của Khương Ly. Nhiệm vụ khó nhằn kia, cô tuyệt đối không có khả năng hoàn thành, nên chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến. May mắn là thời gian đếm ngược của cô vẫn chưa quá ngắn. Nhưng những lời này cũng không thực sự trấn an được Lý Ích, hắn vẫn bồn chồn lo lắng. Nhưng vào lúc này, không ai rảnh để quan tâm đến hắn. Sau khi chia thành hai nhóm, Chương Hằng bảo mọi người cẩn thận tìm kiếm manh mối từ trong sân chùa. Khương Ly và Lam Lam được phân công đến sân thứ hai và phòng ăn nhỏ phía sau, còn Lý Ích, người đang trong trạng thái hoảng loạn, cùng với Bùi Duyệt thì đến tiền viện. Những người khác thì ra ngoài tìm kiếm trong vùng phụ cận và núi rừng. Vòng qua những nội tạng tanh hôi, Khương Ly lại lần nữa bước vào lớn điện có tượng Phật bằng ngọc. "Chỗ này trống rỗng, có khi nào giống trong phim truyền hình, có mật thất hay đường hầm bí mật không?" Lam Lam nói bắt đầu gõ vào tường, thỉnh thoảng lại dậm chân để kiểm tra xem có tấm gạch nào rỗng không. Khương Ly lại tiến về phía tượng Phật. Ban ngày, không có ánh nến chiếu rọi nên tượng Phật bằng ngọc trở nên ảm đạm hơn, nhưng vẻ trong suốt từ trong ra ngoài vẫn quá đỗi mỹ miều. So với những tượng Phật thông thường, tượng này có vẻ giống hình dạng một người đàn ông hơn, mặc dù không có ngũ quan nhưng đường nét trên khuôn mặt lại toát lên vẻ ôn nhu, dịu dàng. Đặc biệt là đôi tay trên đầu gối, cầm chuỗi tràng hạt, đôi tay trắng ngần, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, mạc danh khiến người ta có một loại cảm giác dụ hoặc không thể diễn tả. Cô muốn chạm vào ngón tay của tượng Phật, muốn thử xem lòng bàn tay của tượng ấm áp thế nào. “Khương Ly, cô đang làm gì vậy!” Lam Lam quay lại thấy Khương Ly với vẻ mặt mê ly, đứng dưới đài của tượng Phật, đưa tay ra như muốn chạm vào bàn tay của tượng. Tay cô nhỏ nhắn, trắng mịn đối lập rõ ràng với bàn tay rộng lớn của tượng Phật. Chỉ còn chút nữa thôi. Khương Ly đột ngột tỉnh lại, kịp thời rụt tay về. Cô kinh ngạc nhìn tượng Phật rồi lại nhìn bàn tay của mình. Vừa rồi cô không ngừng muốn chạm vào tượng Phật, thậm chí còn muốn chui vào lòng tượng, giống như bị mê hoặc vậy. “Tượng Phật này… có chút kỳ quái.” Nghe cô nói vậy, Lam Lam lập tức kéo cô lùi lại vài bước. Nhưng khi hỏi Khương Ly tượng Phật kỳ quái ở chỗ nào, cô lại không thể giải thích rõ. “Chỉ là… nhịn không được mà muốn chạm vào… rồi ôm một cái, kiểu như vậy, ngươi hiểu không?” Lam Lam, người không quá hiểu, cảm thấy bối rối: ??? "Em gái, đây là trò chơi, cho dù cô có muốn ôm hay chạm thì cũng không thể khát khao như vậy được. Hơn nữa, đây lại là một tượng Phật lớn, khẩu vị của cô cũng thật là quá nặng." Lam Lam vuốt đầu Khương Ly, cô tiểu mỹ nữ xinh đẹp này, dù có nhíu mày uể oải thì vẫn rất thu hút. Đột nhiên, cô nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi chỉ đùa thôi. Tôi lớn khái hiểu ý cô. Tượng Phật này có vẻ không bình thường, có lẽ là dụ hoặc lòng người.” Nếu người khác nói, Lam Lam có lẽ sẽ không tin, nhưng Khương Ly nói tượng Phật có vấn đề thì cô tin. Tuy nhiên, khi dùng đôi mắt của mình để nhìn tượng Phật bằng ngọc này, ngoài vẻ hào nhoáng và giá trị vô song, nó còn tỏa ra một uy áp không thể khinh nhờn. Đừng nói đến việc dám chạm vào, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến người ta muốn quỳ xuống mà thú nhận tất cả những tội lỗi đã làm từ nhỏ đến lớn. Vậy mà Khương Ly lại muốn ôm một cái, thật không phải chuyện bình thường! "Nếu tượng Phật này có vấn đề, thì đây cũng được coi là một manh mối. Có lẽ việc tiêu diệt tà thần phải dựa vào thần?" Khương Ly lập tức trở nên tự tin, phân tích. Không khó hiểu khi nhiệm vụ của cô là câu dẫn Phật tử, hoàn thành nhiệm vụ này không phải là giấc mơ viển vông. Xem ra đây là quân bài chủ chốt để hoàn thành nhiệm vụ! Dù vậy, cô vẫn kiên quyết không hoàn thành nhiệm vụ kỳ quặc này! Lam Lam gật đầu: “Rất có khả năng. Cô đừng đến gần, để tôi qua kiểm tra thử.” "Vậy cô cẩn thận nhé." Khương Ly lại một lần nữa cảm thấy đánh giá của trò chơi là không sai, cô thật sự là một con gà yếu ớt. Cô còn chưa chủ động câu dẫn Phật tử, mà đã bị tượng Phật quyến rũ. Nếu vừa rồi không có Lam Lam ở đây, cô có khi đã bò lên, rồi sau đó… Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ. Lam Lam lục soát một hồi nhưng không phát hiện được gì có giá trị, đành cùng Khương Ly đi về phía phòng ăn nhỏ phía sau. “Sắc trời có vẻ lại tối thêm rồi.” Nghe Khương Ly nói vậy, Lam Lam cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Thời gian ở đây rất hỗn loạn, có thể một ngày không quá dài. Xem ra đêm nay lại sắp có chuyện kinh hoàng... Cô biết vì sao tôi không muốn cô đến gần Chương Hằng và Trịnh Liêm không?”
0 bình luận