Chương 10
Tấm chăn mới rất lớn, mềm mại bao phủ Khương Ly từ đầu đến chân. Dù đã ngủ rồi, cô mơ hồ cảm nhận được thứ lạnh lẽo đáng sợ ban ngày từng khiến cô run rẩy… Nó lại đến, từng đợt từng đợt bao vây lấy cô không sót một chỗ trống.
Trong mơ, cô bắt đầu vùng vẫy theo bản năng, nhưng lại bị siết chặt hơn, khó chịu đến mức muốn khóc cũng không khóc được, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục. Thế nhưng sự trói buộc đáng sợ kia không vì thế mà buông lỏng, mà còn tràn vào trong lớp váy của cô.
Một bàn tay lạnh lẽo, giống hệt tay người, năm ngón tay nắm lấy bắp chân thon thả của cô, chậm rãi vuốt ve hướng lên trên…
Khương Ly đang nằm nghiêng trong chăn, giấc mơ này như kéo cô vào một thế giới khác. Dưới lớp chăn dường như xuất hiện thêm một người, hắn bá đạo ôm lấy cô, không cho phép kháng cự mà vuốt ve thân thể cô. Vào lúc Khương Ly sợ hãi nhất, hắn ghé sát mặt vào cô từ phía sau, thử thăm dò hôn nhẹ lên môi cô.
Ban đầu hắn chỉ mơn trớn đôi môi , nhưng rất nhanh sau đó, hơi thở lạnh lẽo đáng sợ đã chiếm cứ toàn bộ khoang miệng, lấp đầy nơi ngọt ngào nhỏ bé một cách cực đoan, như thể hắn đang hung hăng chiếm đoạt.
Hắn mơ ước cô, khao khát cô.
Càng muốn chiếm hữu cô.
Ngực, bụng, tất cả đều bị hắn xoa nắn đến khó chịu. Khương Ly như một chú mèo nhỏ run rẩy trong lòng hắn, tiếng rên rỉ yếu ớt nhanh chóng bị nuốt chửng… Trong cơn mơ màng, Khương Ly nghe thấy âm thanh kỳ quái, như thể có người đang dùng ngón tay cào lên cửa sổ gỗ, sau đó là tiếng đập mạnh, trong âm thanh bén nhọn còn kèm theo tiếng thở hổn hển khó khăn.
Không, âm thanh đó giống như người chìm trong nước, muốn nói chuyện nhưng lại bị nước sặc không thể phát ra tiếng.
Đột nhiên, tai cô bị người ta dùng tay bịt kín, những âm thanh chói tai đáng sợ kia hoàn toàn biến mất. Khương Ly lại một lần nữa an ổn cuộn tròn trong lòng hắn, để lộ cần cổ trắng nõn phía sau bị hắn ngậm trong miệng, dịu dàng liếm mút từng chút một.
Khương Ly vẫn ngủ say trong chăn, không hề nhúc nhích. Còn Lam Lam, người ngủ cùng giường với cô, đang trải qua khoảnh khắc kinh hoàng nhất cuộc đời.
Cô ấy đã sớm đoán được đêm nay sẽ có biến, nhưng trăm triệu lần không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
Đào Tuyết đã chết, giờ đang đứng trước cửa sổ phòng các cô, ngón tay cào lên cửa sổ gỗ tạo ra âm thanh chói tai. Giấy dán cửa sổ đã bị máu nhuộm đỏ. Bỗng chốc, tay cô ta xuyên qua lớp giấy đầy máu, thò vào trong ——
Lam Lam cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài, không dám phát ra tiếng động, gắt gao che miệng, thậm chí nín thở đến nghẹt thở.
Ánh sáng le lói của ngọn nến cháy hơn phân nửa chiếu rọi lên đôi tay đẫm máu của Đào Tuyết, cô ta cứng đờ sờ soạng trong không trung, máu tươi nhỏ giọt xuống giường và sàn nhà.
Sợ hãi hơn cả Lam Lam chính là Bùi Duyệt và Lý Ích. Hai người họ đang định lau súng sau khi "giao ban", nhưng kịp thời nhớ ra còn có người trong phòng bên cạnh, khó khăn lắm mới cảm thấy hơi ngại ngùng, bèn chuyển địa điểm sang nhà vệ sinh. Sau một trận mây mưa, cả hai đều đạt đến đỉnh điểm, Bùi Duyệt trần truồng bảo Lý Ích đi tìm nước lau người, nhưng Lý Ích vừa bước ra ngoài đã hét lên không ngừng.
Bùi Duyệt thậm chí còn chưa kịp mặc váy, trần truồng chạy ra ngoài thì thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng sừng sững ở cửa ra vào tối om.
Tư thế của cô ta rất kỳ quái, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc xõa tung, bờ vai run rẩy tỏa ra bóng tối đặc quánh như địa ngục. Đèn lồng dưới mái hiên đung đưa nhẹ nhàng, khác hẳn với bầu không khí âm u xung quanh. Bùi Duyệt nghe thấy tiếng máu nhỏ giọt từ dưới tà váy của cô ta.
Lạch cạch, lạch cạch…
0 bình luận