Chương 9
“Anh có thể đừng buông thả như vậy được không!”
Bởi vì câu nói này của Bùi Duyệt, đôi tình nhân liền cãi nhau. Bắt đầu từ việc Lý Ích trách móc nếu không phải hôm nay cô nàng một mực đòi đi thư viện, hắn cũng sẽ không rơi vào trò chơi quỷ quái này, cho đến khi Bùi Duyệt tức giận thề thốt rằng mẹ nó ăn tết sẽ tặng cô nàng hai trăm tệ lì xì. Cơn tức giận bùng nổ, to lớn như sóng thần, cãi nhau đến long trời lở đất, Lý Ích liên tục cứng cổ cãi lại, chút sợ hãi bất an lúc trước đều biến mất, thề phải giành lại chút mặt mũi.
Khương Ly và Lam Lam thật sự không thể nghe tiếp, bèn cùng Triệu Phù Quân và Trịnh Liêm lấy cớ đi xuống tìm toilet. May mắn là gần điện thờ có một cái, giải quyết xong vấn đề cá nhân, họ còn nhân tiện rửa mặt.
Mọi người lúc trước đều bị dọa muốn chết, trên người mồ hôi lạnh mồ hôi nóng lẫn lộn, đáng thương Triệu Phù Quân, một học sinh cấp ba, đang là giai đoạn nước rút cho kỳ thi lớn học, đột nhiên bị kéo vào trò chơi kinh dị này, một trái tim yêu thích học tập suýt chút nữa thì ngừng đập, bộ đồng phục đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Bầu trời tối nay thật kỳ lạ, cũng không biết khi nào mới đến nửa đêm, các anh chị cảm thấy nhiệm vụ của em là nghe được thứ gì?”
Bầu trời đêm đen kịt không có ánh trăng cũng chẳng có một ngôi sao, dưới mái hiên dài kiểu cũ, đèn lồng giấy tỏa ra ánh sáng yếu ớt, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng đôi tình nhân cãi nhau, bầu không khí cũng không đến nỗi quá đáng sợ.
Nhiệm vụ của cậu là nghe tiếng động vào nửa đêm, nói nghiêm túc thì tiếng cãi nhau của đôi tình nhân kia cũng không dễ nghe cho lắm.
Trịnh Liêm dựa vào tường, như thường lệ vẫn lạnh lùng im lặng, nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ gì. Lam Lam đi tới vỗ vỗ vai cậu bé, an ủi: “Tuy rằng không biết thời gian cụ thể, nhưng nhiệm vụ yêu cầu em nghe, vậy chắc chắn sẽ có âm thanh khác thường, sau khi trở về em đừng tự ý hành động nữa, trước tiên cứ gắng gượng qua đêm nay đã.”
Tào Sĩ Kiệt và Đào Tuyết đều vì nhiệm vụ thất bại mà chết, còn nhiệm vụ của Triệu Phù Quân thì khó nói, rốt cuộc là chỉ cần nghe thấy âm thanh là hoàn thành nhiệm vụ? Hay là phải nghe thấy thứ gì đó đáng sợ rồi mới bị giết chết?
Lúc này, không ai biết điều gì đang chờ đợi bọn họ.
Sau khi trở về, đôi tình nhân đã không còn cãi nhau nữa, điều kỳ dị là họ lại ôm nhau khóc lóc, vừa khóc vừa ôn lại từng chút từng chút ngọt ngào trong quá khứ.
Khương Ly:… Tình yêu thật sự là thứ khiến người ta khó hiểu.
Ngay sau đó, hai người liền điên cuồng hôn nhau, mặc kệ nước mắt nước mũi giàn giụa, lưỡi quấn lấy lưỡi, hôn đến mức đầu nhập quên cả trời đất, khiến cho mấy người đứng ở cửa đồng thời im lặng, với vẻ mặt khó tả, nhanh chóng trở về phòng mình.
“Vào lúc nguy cấp như thế này, hai người họ vậy mà còn tâm trạng làm chuyện đó.” Cho dù là người từng trải, Lam Lam cũng khó có thể lý giải được tình yêu của họ sâu đậm đến mức nào.
Khương Ly thì nhìn chiếc giường đất lớn trong phòng, sờ sờ nệm chăn gối phía trên, tuy rằng kiểu dáng có hơi cổ xưa, nhưng rõ ràng là đồ mới, trên hai chiếc tủ đen kê sát tường có đặt năm ngọn nến, ánh sáng le lói soi sáng căn phòng rộng lớn, hắt lên bức tường trắng thô ráp những bóng người mờ ảo.
Trong phòng chỉ có một ô cửa sổ bằng gỗ, lại còn được dán giấy, Khương Ly tò mò đi tới đẩy ra, nhìn thấy chính là khu vườn tối đen như mực. Nơi này là gian điện thứ hai, phía trước còn có một gian điện lớn, được ngăn cách bởi bức tường cao, cánh cửa hình tròn kia ẩn hiện trong bóng tối vô tận trông thật ghê rợn.
Thật sự quá mơ hồ, Khương Ly càng nhìn càng cảm thấy có người đang đứng đó, sợ hãi đóng sầm cửa sổ lại.
Lam Lam đi tới nhìn ô cửa sổ gỗ, nhíu mày nói: “Cửa sổ gỗ này không chắc chắn lắm, giấy cửa sổ chỉ cần chọc nhẹ là thủng, nhỡ đâu ban đêm…”
Hai người nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên những bộ phim kinh dị đã xem, mặc dù đã chọn nằm im nhưng Khương Ly vẫn không khỏi sợ hãi, vội vàng cởi giày chui vào trong chăn, rúc đầu lại, rốt cuộc khi còn bé, cô luôn cảm thấy chỉ cần chùm chăn kín mít, sẽ có một cảm giác an toàn kỳ diệu.
Đương nhiên, lúc này cô tuyệt đối không dám nghĩ đến cảnh tượng con ma nữ chui ra từ trong chăn trong phim kinh dị.
Ngày hôm nay, thần kinh mọi người đều căng thẳng tột độ, cho dù bây giờ cũng không ai dám lơi lỏng. Khương Ly căn bản không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Tào Sĩ Kiệt treo cổ trên cây cao trong rừng cây u ám, Đào Tuyết miệng phun đầy máu tươi nhuộm đỏ váy, và cả nhiệm vụ chi nhánh biến thái đến mức không thể hoàn thành… Cứ như vậy, nghĩ rồi lại nghĩ.
Cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm sắp đến.
0 bình luận