Chương 5
Mọi người đều bị bộ dạng điên cuồng vặn vẹo của Tào Sĩ Kiệt làm cho hoảng sợ, khu rừng âm u với mỗi thân cây đều cao lớn, quái dị, cành lá quấn vào nhau, dày đặc đến nỗi không thấy được ánh sáng, khó có thể phân biệt đâu là trên, đâu là dưới.
Nhưng Tào Sĩ Kiệt lại khăng khăng nhận định hai cái cây ấy, có vẻ như đang bị rối rắm, hắn đã cào rách cả da đầu của mình. Khoảng cách giữa hắn và mọi người không quá xa, họ có thể nhìn thấy bộ dáng da tróc thịt bong kinh khủng của hắn. Hắn dường như không nhận ra rằng đôi tay đã dính đầy máu tươi của chính mình, cuối cùng quyết định ôm chặt lấy một cây to bên trái.
“Chính là cái này chắc chắn là cái này!”
Không ai dám mở miệng, chỉ nhìn thấy hắn nhe răng cười một cách dữ tợn bất thường, gương mặt đầy máu đỏ khiến cho hình ảnh của hắn càng trở nên mơ hồ.
Ngay vào lúc này, một cái dây leo mảnh khảnh từ từ bò ra từ phía sau hắn, sau đó nhanh chóng cuốn lấy cổ hắn. Một giây trước, hắn vẫn còn cười, nhưng một giây sau đã bị nhấc lên không trung! Miệng hắn mở ra như muốn kêu gì đó, nhưng càng bị kéo cao hơn, bất kể hắn cố sức túm lấy dây leo quanh cổ thế nào cũng không thể gỡ ra, hai chân hắn giấy giụa kịch liệt trong không trung, hấp hối mà không thoát được.
“A a --”
“Làm sao đây! Mau cứu người đi!”
Cảnh tượng này thật sự xảy ra quá bất ngờ, chỉ trong vài chục giây, người vừa mới còn cười lớn đã im bặt, bị dây leo treo lơ lửng trên cây, chân tay mềm nhũn, chậm rãi đung đưa giữa không trung âm trầm.
Máu nhỏ giọt xuống, nhưng vẫn không có âm thanh.
Khương Ly quên cả cách nhắm mắt, đứng đờ ra, thân thể run rẩy không ngừng.
Nỗi sợ hãi không thể diễn tả lan tỏa trong từng người, tiếng hét và tiếng khóc thút thít xé tan sự tĩnh lặng của cơn ác mộng. Tào Sĩ Kiệt, dù đã ở cách xa mọi người, nhưng dưới ánh sáng âm u, tất cả vẫn có thể thấy rõ hắn vặn gãy cổ mình, ngửa mặt ra sau cười... sau đó lưỡi hắn dài ra thè xuống.
“A!!!”
Tiếng hét của Đào Tuyết sắc nhọn hơn bất cứ ai, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã tắt lịm. Gần như ngay khi cô ta vừa kêu lên, cô ta đã ôm cổ mình trong đau đớn tột cùng, đôi mắt to tròn chứa đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.
Máu đặc, đen sệt, từ miệng Đào Tuyết từng ngụm từng ngụm phun ra. Đào Tuyết lảo đảo ngã ngồi xuống cỏ, cố dùng tay che miệng lại, nhưng không thể nào ngăn cản được, càng ngày càng nhiều máu không tưởng tượng nổi cứ phun ra từ miệng cô ta.
Chiếc váy dài màu trắng bị nhuốm đỏ, cuối cùng biến thành màu đỏ thẫm đến mức gần như đen, dính đầy những cục máu đông từ miệng cô ta phun ra…
Không khí nồng nặc mùi máu tanh khó ngửi, mọi người ngẩn ngơ đứng nhìn, như thể đã bị rút hết hồn vía, quên mất họ đang ở đâu, quên mất họ phải làm gì, thậm chí cả việc nói chuyện hay khóc cũng quên mất.
Một khoảng thời gian dài sau đó, Đào Tuyết ngã xuống.
Nhưng trước khi cô ta ngã xuống, cô ta đã run rẩy đưa bàn tay đầy máu ra, chỉ về phía Khương Ly đang đứng đờ ra.
Cho đến khi chết, Đào Tuyết vẫn không thể nói ra một lời nào, nhiệm vụ của cô ta vẫn là:【 Hư, không được nói chuyện đâu nha 】.
“Nôn!” Triệu Phù Quân, người đứng gần Đào Tuyết nhất, mềm chân ngã ngồi xuống đất, nôn mửa không ngừng. Gương mặt ban đầu còn phấn chấn giờ đã trắng bệch. Đôi tình nhân kia cũng không dám nhìn nữa, ôm chặt lấy nhau mà ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra.
Chương Hằng và Chu Phù Sinh, có vẻ như đã trải qua quá nhiều chuyện không thể đếm xuể, trừ việc sắc mặt có hơi khó coi, thì vẫn giữ được bình tĩnh.
Lam Lam đỡ lấy Khương Ly, người đang yếu mềm, không dám nhìn Đào Tuyết đã biến thành một đống máu thịt, đôi tay của Lam Lam cũng run rẩy không ngừng, mắt đầy nước sợ hãi.
Ngoài đám người, vẫn còn một người đàn ông đứng đó, ánh mắt của hắn bình tĩnh nhưng lại tràn đầy sự âm trầm, nhìn Tào Sĩ Kiệt đang bị treo giữa không trung, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
0 bình luận