Chương 59: Trừng phạt Thiên Thành

Chu Cương Liệt rời khỏi cung, vừa đi bộ tà tà trên đường, vừa sắp xếp bố cục. “ Cứ nghĩ lần này chỉ là vài tên tu sĩ cóc ké cấp thấp, không ngờ phía sau còn có chư hầu lớn như Tấn quốc, hừ, muốn giải quyết nhanh gọn cũng không được.” “ Tiếp theo phải nhanh chóng đẩy nhanh quá trình cho Vương Phi và Vân Nhi đột phá, tu vi của các nàng hiện tại không đủ dùng a.” Yêu Dục ngồi trên vai hắn, chân đung đưa cười, “ Sao kí chủ không búng tay bóp chết hai tên tu sĩ kia cho gọn.” Chu Cương Liệt liếc nàng, “ Ta muốn để hai mẹ con Vương Phi tự mình cứu lấy Vân Lạc. Chỉ khi hai nàng tự ra tay, bày ra thực lực của mình thì mới khiến bọn địch quốc không dám ngấp nghé đất nước này nữa.” “ Khi Vân Lạc thủ vững trước Càn Quốc và Ninh Quốc, Yên quốc chắc chắn sẽ không để mất đồng minh này về tay Tấn quốc, sớm sẽ đưa binh hỗ trợ thôi.” Hắn dừng bước, phía trước tụ tập đám đông đang xôn xao. Chu Cương Liệt mở thấu thị ra nhìn. “ Hừ, lại là đám tiểu thư công tử này.” Hắn hừ lạnh. Trong đám đông, bọn Nam công tử, Thiên Thành tiểu thư đang khoanh tay hếch mũi lên trời, bốn tên gia đinh đang đè hai người đàn ông một già một trẻ ra đánh túi bụi. Hai người chịu trận, rên la van xin nhưng không ai nghe. Dân chúng xung quanh rất tức giận, đây là hai cha con làm nghề khuân vác tại chợ, đang ngồi nghỉ ngơi, đám con ông cháu cha này đi qua, chàng trai trẻ thấy Thiên Thành tiểu thư xinh đẹp, không nhịn được nhìn lâu một chút. Tên Nam công tử thấy có một tên bần dân khố rách áo ôm dám tơ tưởng cô gái mà hắn đang đeo đuổi, tức giận đạp cho thanh niên mấy cái, lệnh gia đinh móc mắt ra. Người cha thấy con bị đánh, chạy tới cầu xin cũng bị đánh lây, hai người khổ sở ôm đầu chịu trận, Thiên Thành ánh mắt ghét bỏ liếc hai nạn nhân. “ Thứ bần dân ti tiện cũng dám nhìn bổn tiểu thư, Nam ca ca đánh đúng lắm.” ả tiểu thư chua ngoa hừ mũi. Nam công tử nghe nàng khen, vui mừng bảo gia đinh đánh hăng hơn. Chu Cương Liệt nhìn không ưa cảnh này, hắn âm thầm khống chế con ngựa gần đó, khiến nó lồng lên nhảy loạn. Dân chúng la hét thất thanh chạy tán loạn, bọn gia đinh ngưng đánh chạy về bảo vệ chủ, đám công tử tiểu thư co cụm sợ hãi, thừa dịp, hai cha con khuân vác kia bò dậy chạy vào hẻm trốn đi. “ Con ả này ỷ thế làm xằng làm bậy không coi ai ra gì, ức hiếp dân lành, phải trị cái thói hách dịch của cô ta mới được.” Chu Cương Liệt nhìn Thiên Thành tiểu thư, khẽ nhíu mày. Sau một phen sợ hãi, hai tên bần dân kia cũng chạy mất, Thiên Thành mất hứng không đi dạo phố nữa, cùng hạ nhân trở về nhà. Phủ Tể tướng cao to rộng lớn, nằm ở nơi đắc địa trong nội thành, nhà cửa hoành tráng, trang hoàng xa hoa vô cùng, Thiên Thành về tới tiểu viện của mình, quát chửi mấy tì nữ, bảo họ chuẩn bị nước tắm và đồ ăn. Tính cách của cô con gái Tể tướng này xưa nay được nuông chiều đanh đá, còn khó chiều hơn Vân Nhi công chúa nữa, hạ nhân chỉ biết chịu đựng chửi mắng, nghiến răng nghiến lợi. Bồn tắm được nhanh chóng chuẩn bị, nước ấm, thơm tho, rải thêm cánh hoa hồng. Thiên Thành dưới sự hầu hạ của tì nữ cởi quần áo, trần truồng bước vào bồn. Nàng gắt gỏng cho tì nữ cút, tự mình ngâm nước thoải mái. “ Thứ dân đen quê mùa xấu xí, lại dám nhìn bổn tiểu thư, lần sau gặp phải móc mắt hắn ra.” Nàng bực bội lầm bầm chửi. Đột nhiên, trong phòng phát lên một giọng nói lạ, “ Khuôn mặt xinh đẹp, dáng hình lại ngon nghẻ như vậy, mà tính cách thì hư đốn quá mức.” Thiên Thành giật mình hoảng sợ, sao trong khuê phòng của nàng lại có tiếng đàn ông? Nàng rụt người vào bồn tắm, co rúm thân thể lại che những chỗ nhạy cảm, miệng hét lên. “ Aaaa.... Người đâu, mau tới... Có kẻ đột nhập... Có dâm tặc... Cứu...” Tiếng nam nhân trêu tức đằng sau nàng lại phát lên, “ Cứ la đi, la rát cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu.” Thiên Thành lấy can đảm, xoay đầu lại, một nam tử thân hình cường tráng, cơ bắp săn chắc, gương mặt nghiêm nghị chính khí, hàm râu quai nón rậm rạp nhưng chải chuốt gọn gàng. Chu Cương Liệt đứng đó, ánh mắt cười cợt nhìn cô gái đang run rẩy loã thể trong bồn tắm. “ Ngươi... ngươi là ai? Sao lại vào được phòng ta? Mau cút ra, ta đã la lên rồi, gia đinh sẽ sớm đến đâm chết ngươi.” Thiên Thành lắp bắp sợ sệt, nhưng miệng vẫn nói cứng. Nàng đã la lên rất to rồi, đáng lẽ tì nữ bên ngoài phải nghe thấy rồi chứ, hay là bọn chúng muốn làm phản, cố tình thả tên dâm tặc này vào hại ta? “ Người đâu, cứu ta, có thích khách, có dâm tặc....” Nàng hét to lên một lần nữa, hi vọng tráng đinh bên ngoài nghe thấy. Chu Cương Liệt hài hước nhìn nàng, vẫn không có ai xông vào. Thiên Thành càng tuyệt vọng hơn, nước mắt tuông ra, run như cầy sấy. “ Ngươi, ngươi đừng qua đây.” Chu Cương Liệt tiến đến bên bồn tắm, Thiên Thành vội nhảy ra, bất chấp thân thể trần truồng, nàng chạy đến cửa, muốn tông cửa xông ra ngoài, nhưng chỉ cách cửa một phân, nàng như động trúng bức tường vô hình, ngã ra đau điếng. “ Sao... sao lại có thể như vậy? Ngươi... ngươi là ma quỷ sao?” Thiên Thành tuyệt vọng, nàng lùi tới sát vách, nhìn chăm chăm nam nhân trước mặt. Khuôn mặt này hơi quen quen, hình như nàng đã gặp ở đâu rồi. “ A, ngươi là vị Chu thần y đó?” Nàng chợt nhớ ra, đây chính là thần y đã chữa bệnh cho Vương Phi, đi bên cạnh công chúa Vân Nhi hôm yến tiệc, hắn còn được đặc cách ngồi đối diện phụ thân của nàng. “ Ngươi to gan... dù ngươi có công với Quốc vương, nhưng cha ta là nguyên lão trọng thần của Vân Lạc, sao ngươi dám vô lễ xông vào phòng ta... ta sẽ tâu Quốc Vương, đem ngươi đi chém, mau cút đi.” Thiên Thành vẫn giữ cái giọng điệu kẻ bề trên đó. “ Hừ, cả ngày chỉ biết dựa vào uy phong của Tể tướng cha ngươi, tính cách xấu xa coi thường người khác, muốn đánh giết ai cũng được, coi thường vương pháp, hôm nay ta phải thay mặt cha ngươi giáo huấn ngươi một trận.” Chu Cương Liệt bước tới, Thiên Thành hoảng hốt rút người vào góc tường, nhưng thân hình nàng bỗng cứng đơ. Nàng cật lực giãy dụa nhưng không được, Chu Cương Liệt bế tấm thân trần truồng của nàng lên, đặt nàng nằm xấp trên đùi mình, tay vung lên hướng cái mông đít tròn lẳn của nàng mà vỗ xuống chan chát. “ Á, hỗn đản đáng ghét, mau buông ta ra... người đâu... cứu ta... không... đau quá.. đừng đánh nữa.” Thiên Thành miệng không bị cấm, cật lực gào lên. “ Này thì ỷ thế hiếp người này.” “ Bép.” “ Này thì hung hăng hống hách này “ “ Bép bép.” “ Này thì giả bộ thanh cao này.” “ Bép bép bép...” “ Này thì ghen ghét nói xấu tình nô của ta này.” “ Bép bép bép bép...” Mỗi khi kể một tội, Chu Cương Liệt lại đét mông nàng mấy cái, Thiên Thành vừa đau vừa xấu hổ, nước mắt giàn giụa. “ Á... đau quá... huhu... phụ thân cứu con... các ngươi bên ngoài chết hết rồi hả... mau cứu ta... đừng đánh nữa... huhu... đau quá... á... cứu với... cầu xin ngươi... tha cho ta... đừng đánh nữa mà... ta không dám như vậy nữa...” Nàng vừa khóc vừa van xin, nhưng Chu Cương Liệt vẫn không buông ra, mông đít nàng in hằn hai dấu bàn tay đỏ ửng, sưng vù lên khiến vòng ba như bự thêm. “ Bép.. bép bép” “ Á... huhu... ư... ưm... đừng.. a... ưm...” Dần dần tiếng la của Thiên Thành càng yếu bớt, rồi chuyển từ la hét qua rên rỉ. Trong khe huyệt, một tia nước rỉ ra, rồi càng ngày càng nhiều hơn, ướt cả nhúm lông tơ trên mu lồn nàng, rồi nhiễu xuống đùi Chu Cương Liệt. “ Quả là dâm nữ nha, bị đánh cái mông mà còn sung sướng đến độ lên đỉnh ướt cả đồ của ta, nàng là thích bị bạo dâm sao.” Chu Cương Liệt cười lớn, động tác đánh của hắn cũng từ từ yếu đi, sau đó chuyển hẳn thành xoa bóp. Tay hắn vuốt ve mông thịt, rồi hai ngón tay luồn xuống khe mông, vuốt nhẹ qua cúc huyệt đóng kín của nàng. Ngón tay hắn miết dọc khe lồn nàng, lấy một ít dâm thủy dính dính, sau đó bôi lên nhụy hoa cúc. Thiên Thành bị đánh đau, nằm mơ màng, cảm giác như ai đang xoa mông mình, khiến nàng đỡ đau hơn, rồi cái tay hư hỏng quẹt qua khe âm hộ mình, sau đó lại thò vào móc móc cái lỗ nhị của mình. Chu Cương Liệt thấm ướt lỗ đít Thiên Thành, sau đó từ từ đâm một ngón tay vào, càng lúc càng sâu, cho nàng quen với cảm giác có dị vật trong lỗ đít, rồi hắn lại đút thêm một ngón nữa, mở rộng hậu môn nàng ra. “ A...ưm... cái gì vậy... cảm giác này lạ quá... đừng nha... ui ui...” Thiên Thành nằm trên đùi Chu Cương Liệt, tư thế đã chuyển thành hai đùi hơi dạng ra, cái mông đít vểnh cao để hắn đút ngón tay thuận lợi hơn. Mọi hành động của nàng đều làm trong vô thức, hắn dùng Sắc Dục Bổn Nguyên đẩy mạnh cảm xúc tình dục của nàng. Hai ngón tay hắn móc cúc huyệt của Thiên Thành mỗi lúc một nhanh, nàng chổng mông rên rỉ. “ A... a... cảm giác gì đây, sao lạ quá... á sướng... tiếp đi... nữa đi... móc sâu vào đi... đã ngứa quá... a... có cái gì đang ra... nó đang trào ra...ưm ưm...” Trong hoa huyệt của nàng phun ra nước nhờn, cô tiểu thư kiêu kì bị móc lỗ nhị đến nỗi tiết thân. Chu Cương Liệt lại tiếp tục lấy cái Xâu chuỗi chín viên bi ra, từng viên một nhét vào đít nàng, đến khi vào hết toàn bộ. “ Á... Trong bụng có cái gì... to quá... đầy quá... sướng quá...” Lần đầu tiên được nếm mùi thông đít, Thiên Thành tiểu thư sướng đến độ tè cả ra, ướt hết bộ đồ của Chu Cương Liệt. “ Hừ, tiểu tiện nhân còn dám đái ướt đồ của ta... xem tiếp theo ta trừng phạt nàng như thế nào.”
0 bình luận
aaa