Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 58: Vân Nhi quyết định
Kiều Trinh hiện tại đang rất bất mãn, nàng ghét cách ly gián đểu cáng của tên tu sĩ râu dê kia, lại hơi thất vọng vì phu quân Phát Hạo có vẻ lung lay ý chí trước những gì tên kia nói.
Nàng và con gái yêu thương hắn hết mực, nàng vì vãn hồi cục diện mà bất chấp nguy hiểm để đột phá khiến bản thân suýt mất mạng. Vậy mà giờ Phát Hạo là có tâm nghi ngờ nàng.
Bởi vậy nàng giơ háng lên, đái vào chân ghế rồng cho bỏ ghét.
Phát Hạo thở dài, mặt trở lại nghiêm nghị, “ Các ngươi trở về dịch trạm, vài ngày nữa ta sẽ cho câu trả lời.”
Tên râu dê nói: “ Quốc Vương nên suy nghĩ kĩ được mất của việc này, dù ngài giữ Vương Phi và Công chúa thì hai nàng cũng không đủ sức để cứu lấy Vân Lạc.”
Hắn âm thầm bộc lộ tu vi, thả ra chân khí, cốt yếu để Vương Phi bên trong cung cảm ứng được, các quan lại ở đây run rẩy, Phát Hạo cũng nắm chặt ghế rồng, hắn đang dùng thực lực thị uy.
Bốn tên sứ giả sau đó nghênh ngang lui ra, việc làm Phát Hạo do dự nghi kị đã là thành công rồi, kế tiếp chờ bọn chúng quyết định thôi, dù chịu thoả hiệp hay không trước sau gì Vương Phi và Vân Nhi công chúa cũng rơi vào tay bọn hắn.
Kiều Trinh trần truồng đứng nhìn xa xa, “ Vậy mà lại là Trúc Cơ hậu kì, tình báo nhận được sai lầm lớn rồi.”
Tay nàng run run, Chu Cương Liệt vỗ mông nàng cái bốp khiến Kiều Trinh giật thót.
“ Rầu rĩ cái gì?”
“ Thiếp cứ nghĩ đột phá Trúc cơ sẽ là cục diện có lợi cho Vân Lạc, lên đến trung kì thì chắc thắng rồi, không ngờ một tên sứ giả thôi mà đã Trúc Cơ hậu kì, sau lưng tên đó còn có kẻ mạnh hơn nữa, thiếp vốn không có cửa thắng.” Vương Phi thở dài.
“ Chống lưng cho bọn chúng là chư hầu lớn như Tấn quốc, có tu sĩ tầng cao hơn cũng là chuyện bình thường, có ta ở đây, nàng còn sợ cái gì, trời sập ta thay nàng đỡ.” Chu Cương Liệt vỗ mông nàng thêm mấy cái.
“ á...ư...thiếp không sợ, thiếp chỉ nghĩ nếu không có chủ nhân thì mẹ con thiếp chắc đã không qua khỏi kiếp nạn này, thiếp đã tin tưởng Phát Hạo, yêu thương hắn hết lòng, nhưng tới lúc hoạn nạn hắn lại do dự.”
Phát Hạo cùng nhiều quan viên phẩm cao đi vào thư phòng thương nghị, Chu Cương Liệt ẳm Kiều Trinh, đặt nàng lên ngai vàng.
“ Hận hắn thì dạng háng ra, ta giúp nàng cắm cho hắn mấy cái sừng, địt nát lồn vợ hắn trên chính ngai báu của hắn, haha.” Chu Cương Liệt cười lớn.
Kiều Trinh ánh mắt nhu thuận, có người đàn ông như này làm chủ nhân, nàng còn sợ cái gì nữa, ngoan ngoãn tựa lưng vào ngai vàng, dạng háng rộng ra, tay vạch hai mép lồn phô ra cái lỗ thịt đỏ au chảy nước.
“ Đúng vậy... chủ nhân... mau đến địt thiếp, dùng con cặc to lớn của ngài đụ tung lồn vị Vương Phi này đi, cho tên Phát Hạo kia đội nón xanh, vợ hắn đang dạng háng cho nam nhân khác chơi ngay trên ngai vàng của hắn.” Nàng thốt lên những câu dâm ngữ.
Con cặc tìm đến đúng lỗ, thọc thật sâu vào, Chu Cương Liệt vịn tay vào ghế, lấy đà nhấp cật lực, hắn rút ra gần hết rồi lại đâm lút cán.
Nàng nhìn đám thái giám cung nữ đang quét dọn Chính Hoà Điện, rên rỉ kêu gào.
“ Úi... a... Đúng rồi, dập mạnh nữa đi chủ nhân, địt chết thiếp đi, các ngươi, bọn hạ nhân các ngươi mau nhìn, Vương Phi của các ngươi đang bị nam nhân khác đè ra hiếp dâm trên ghế vua đây này... Á đâm sâu quá...”
Hoàn cảnh này khiến nàng kích thích vô cùng, dâm thủy trào ra, Chu Cương Liệt đè nàng làm đủ tư thế, hắn bắn tinh vào lồn nàng ba phát, khiến nàng cao trào hơn chục lần, cái đệm lót dưới ghế rồng ướt nhẹp dâm thủy.
Hắn lại bế lấy Kiều Trinh đi xem Phát Hạo quyết định thế nào. Trong thư phòng, Phát Hạo cùng hơn chục quan viên cao cấp nhất Vân Lạc Quốc trầm ngâm suy nghĩ.
Tể tướng già đứng ra nói, “ Bẩm Quốc Vương, việc đàm phán này không thể được, bọn chúng đã tỏ thái độ uy hiếp, dù chúng ta đầu quân cho nước Tấn, hoặc giao ra Vương Phi và Công chúa thì chưa chắc chúng sẽ giữ lời, chúng ta sẽ bị ăn đến xương cũng không còn.”
Một võ tướng già cỗi đứng ra, hung hăng nói, “ Hừ, cùng lắm thì đánh tiếp, giao Vương Phi cho bọn chúng thì sẽ trở thành nỗi nhục muôn đời, Quốc Vương sẽ mất hết uy vọng.”
Một vị quan mập mạp lo âu, “ Nhưng các vị cũng nghe rồi đó, họ có Tấn quốc chống lưng, lại có những kẻ tu tiên kia, chúng ta không có phần thắng.”
Phát Hạo phất tay, “ Lập tức đem tình huống hiện tại gửi thư đến Yên quốc, xin họ chi viện, nếu họ vẫn bặt vô âm tín thì chúng ta phải tự tìm đường lui. Không thể để cơ nghiệp trăm năm của Vân Lạc chỉ trông chờ Yên quốc được.”
“ Ý của Quốc Vương là?” Các quan cúi đầu.
“ Ta sẽ thương lượng lại với sứ giả, nếu tình thế quá mức xấu, đành phải hi sinh Vương Phi và Công chúa thôi.”
“ Xin Quốc Vương nghĩ lại, chuyện mày ảnh hưởng đến mặt mũi, các quốc gia khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào?” Tể tướng chắp tay nghiêm nghị nói.
“ Trước mắt cứ như vậy, ta sẽ đi dò hỏi Vương Phi và Công chúa, các khanh lui ra đi “.
Đám lão thần nhìn nhau, ánh mắt một tia thất vọng, lui ra. Chu Cương Liệt và Kiều Trinh chứng kiến tất cả, trong mắt nàng sự thất vọng tột độ hiện lên.
“ Chủ nhân, đụ thiếp, hung hăng đụ chết thiếp ở đây, trước mặt hắn, thiếp muốn cắm sừng hắn.”
Chu Cương Liệt cười vang, đè nàng lên bàn, nhấp liên hồi vào lỗ lồn.
“ Á...hừ... sướng... aaa... mạnh lên, nhanh lên chủ nhân... Phát Hạo... nhìn đi... Vương Phi của ngươi... vợ của ngươi đang bị người đàn ông khác địt tung lồn trước mặt ngươi, nếu ngươi đem ta dâng cho kẻ địch... ta cũng sẽ bị bọn chúng địt y như vậy... ngươi muốn nhìn cảnh vợ mình như con chó cái nằm dưới háng nam nhân khác sao?”
Nàng thốt lên những câu nói dâm dục, xả hết buồn bực trách móc ra. Nàng lại lên đỉnh vài lần, Chu Cương Liệt bế nàng rời thư phòng tới nhà bếp hoàng cung, hắn bắn vào trong nàng, rồi đưa lồn nàng về phía món ăn đang nấu, để hỗn hợp tinh trùng, nước dâm và nước đái đổ xuống trộn lẫn vào đồ ăn.
Hôm nay nàng phải cho tên Quốc Vương kia ăn thức ăn trộn với tinh dịch, nước đái để trả thù hắn.
Chu Cương Liệt đưa Kiều Trinh về cung rồi rời đi. Kiều Trinh cho người gọi Vân Nhi tới, nàng tắm rửa sạch sẽ ngồi trên ghế.
Công chúa vừa từ diễn võ trường về, nghe mẫu phi gọi, nàng lập tức chạy tới, thấy Kiều Trinh ngồi buồn rầu, nàng lo lắng ôm lấy mẹ.
“ Mẫu phi sao vậy?”
“ Haiz... Chúng ta không có cửa thắng.” Kiều Trinh giả vờ rầu rĩ, kể lại mọi chuyện sáng nay trên triều đình và cả quyết định của Phát Hạo cho con gái biết.
Khi nghe mẫu phi nói bên địch có tu sĩ trên cả Trúc Cơ, mặt Vân Nhi lo âu, tái nhợt, khi nghe phụ hoàng muốn đem nàng gả cho địch, lại còn dâng cả mẫu phi, nàng thất vọng với người cha đó tột độ, hình tượng oai nghiêm trong mắt nàng tan vỡ, thì ra phụ vương hèn nhát như vậy, vì ngai báu mà có thể hi sinh nàng và mẫu thân.
Nàng càng oán hận bản thân quá yếu ớt, kẻ thù mạnh như vậy, dù mẫu thân đột phá Trúc cơ trung kì cũng không thể thắng, nàng chỉ là luyện khí càng bất lực hơn.
Chợt nàng nghĩ tới một người, cao lớn vạm vỡ, bóng lưng oai hùng, Chu tiền bối từng nói biện pháp song tu có thể nhanh chóng đột phá, lúc trước nàng còn do dự, bây giờ đã quyết tâm. Nàng phải mạnh hơn dù trả giá cả trinh tiết của mình.
Tối đó, Phát Hạo tới cung của Vương Phi, Kiều Trinh và Vân Nhi vẫn nắm tay nhau tâm sự, nghe hắn tới, hai người đứng dậy ra đón.
Phát Hạo vào phòng, ngồi yên trầm tư nhìn vợ con. Kiều Trinh và Vân Nhi bàn bạc từ trước, vẫn đối với hắn thái độ bình thường.
“ Chàng biết thiếp và Vân Nhi là tu sĩ rồi đúng không?” Kiều Trinh vào thẳng vấn đề.
“ Ừ, ta đã biết, một lần ta vô tình thấy nàng và Vân Nhi tu luyện với nhau, tại sao nàng không nói cho ta biết?” Hắn hỏi ngược lại.
“ Chính là vì sợ chàng và triều thần nghi ngờ nên mới giấu, nhưng nay bọn tu sĩ kia đã nói hết rồi, thiếp nói thẳng, thiếp không hề muốn nhắm vào ngôi vị của chàng. Đừng để chúng ly gián.”
“ Thì ra nàng cũng nghe hết chuyện trên điện hôm nay rồi, ta quả là một Quốc Vương bất tài, một người chồng người cha vô dụng.” Hắn đấm ngực giậm chân.
“ Ta không bao giờ có ý nghi ngờ mẹ con nàng, các nàng là tâm can bảo bối của ta, nhưng ta không thể đánh bạc vận mệnh quốc gia này vào tay Yên quốc nữa.”
“ Ý chàng là... Dâng bọn thiếp cho chúng?” Kiều Trinh nhìn thẳng Phát Hạo.
“ Ta không còn cách nào, đây là phương án vẹn toàn, nếu nàng có thể đánh thắng bọn tu sĩ đó thì ta sẽ không chọn như vậy.” Phát Hạo nhắm mắt đứng dậy quay đi, không còn mặt mũi nhìn vợ con.
Vân Nhi từ đầu đến cuối chỉ im lặng đứng bên mẹ, đối với nàng người đàn ông này không còn là cha nàng nữa rồi, nàng quyết tâm phải song tu với tiền bối, nhanh chóng đột phá.
Kiều Trinh hờ hững liếc phu quân đã rời đi, cười khinh bỉ nghĩ thầm, “ Phu quân yêu quý, hi vọng ngươi đừng hối hận với quyết định hôm nay.” Lại nhìn về con gái, “ Chủ nhân, cá cắn câu rồi.”
0 bình luận