Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 57: Âm mưu của nước Tấn
Chu Cương Liệt trở về Kiều Tố Lâu, Kiều Anh và Tố Vân đang uống trà, trên bàn là một xấp thiệp giấy, Chu Cương Liệt tò mò hỏi. “ Đây là cái gì?”
“ A, chủ nhân, đây đều là bái thiếp của những nhân vật lớn trong thành, muốn thiếp và Tố Vân tỷ tỷ hầu hạ một đêm, còn có vài tờ thiệp đưa tới hi vọng chúng ta báo giá để chuộc thân cho Tố Vân tỷ nữa.” Kiều Anh ôm lấy hắn trả lời.
“ Nhiều như vậy? Các nàng trả lời thế nào?”
Tố Vân dịu dàng nói: “ Thiếp đã được chủ nhân cho phép làm kĩ nữ rồi, không ngại việc phục vụ đàn ông, nhưng đang phân vân không biết đồng ý với ai. Còn về việc chuộc thân thì không có cửa, thiếp là tình nô của chủ nhân.”
“ Ừ, tùy các nàng quyết định, Tiểu Yên đâu sao không thấy?” Hắn nhìn xung quanh.
“ Thiếp đã mời gia sư về dạy học cho nó, đang ở phòng riêng viết chữ, con bé rất thông minh, học rất nhanh nha.” Kiều Anh cười tươi.
Ba người cùng đi tới phòng của Tiểu Yên, muốn xem con bé này học hành ra sao, trước phòng có mấy tên nam nữ người làm đang đứng túm tụm lại, đưa tai lắng nghe rồi xì xào bàn tán gì đó, thấy Chu Cương Liệt và bà chủ tới, ba chân bốn cẳng chạy đi hết.
Tố Vân và Kiều Anh hơi hoài nghi, bọn họ đang làm gì? Nhưng khi tới gần phòng của Tiểu Yên, nghe âm thanh bạch bạch nhịp nhàng, cùng tiếng rên rỉ khát cầu của con bé, hai nàng mới dừng bước, nhìn nhau.
Trong phòng, Tiểu Yên đang trần truồng ngồi trên người vị thanh niên tuấn tú, đây là gia sư dạy học của con bé, cả hai trần truồng, dương vật thanh niên dập liên tiếp vào lồn nhỏ của nàng.
“ A... đúng vậy... thầy ơi... địt em đi... dập mạnh vào... em sướng... địt tung cái lồn của học trò đi...” Tiểu Yên dâm đãng kêu la, mặc cho bên ngoài có nghe hay không. Tên thư sinh tuấn tú kia thì như ăn vụng sợ bị phát hiện, cố kìm nén âm thanh của Tiểu Yên lại, đưa miệng tới khoá chặt môi cô bé.
Kiều Anh và Tố Vân nhìn Chu Cương Liệt xem phản ứng của hắn, thấy hắn vẫn bình thường, thậm chí rất hứng thú xem. Cả ba yên lặng đi về phòng, để đôi trẻ tiếp tục hành lạc.
Chu Cương Liệt vỗ mông hai nàng, cười ha hả.
“ Tiểu Yên giỏi hơn các nàng nha, chưa gì đã tìm được nam nhân rồi, con bé này có năng khiếu làm đĩ lắm, Tố Vân, nàng không thể thua con gái được.”
“ Hừ, tiểu yêu tinh này đến thầy giáo của mình cũng dám câu dẫn, chờ nàng lớn một chút nữa chả phải nam nhân tới đây đều bị nàng kéo lên giường sao, mới 16 tuổi đã nghiện cặc đến vậy rồi.” Tố Vân trách yêu, nàng hạ quyết tâm, không thể thua con gái nha.
Buổi tối, khách nhân đến đông nườm nượp, nhờ Tố Vân và Kiều Anh song kiếm hợp bích, sinh ý của Kiều Tố Lâu rất tốt, tiền vào như nước. Sau buổi diễn, hai nàng lại phục vụ Chu Cương Liệt, nửa đường Tiểu Yên nhảy vào giúp vui, bị hai nàng đè ra đánh mông vì cái tội ăn vụng với thầy giáo, một đêm xuân sắc cứ thế trôi qua.
Sáng nay Chu Cương Liệt vào vương cung sớm, hôm nay là ngày sứ giả diện kiến Quốc Vương, hắn muốn xem bọn chúng có âm mưu gì. Hắn bình thản đi thẳng vào phòng Vương Phi, bình thản lột sạch quần áo, bình thản đè Vương Phi xuống địt tới tấp.
Kiều Trinh sáng sớm đã được chủ nhân tưới tắm, sung sướng ỉ ôi rên rỉ, hắn bế nàng ra vườn vừa đi vừa địt, nước nôi phun trào tưới cho các cây trong vườn.
Giờ thiết triều đã tới, Chu Cương Liệt thì thầm bên tai Vương Phi, “ Có muốn đi xem bọn ngoại bang kia có ý đồ gì không?”
Kiều Trinh gật đầu, Chu Cương Liệt cười đê tiện, hắn từ cửa hàng hệ thống mua được một bộ đồ kích dục, bao gồm băng đô tai chó, vòng cổ và đuôi giả. Hắn cắm cái đầu gỗ của đuôi giả vào đít nàng, cài tai chó lên, đeo vòng cổ cho nàng, Vương Phi tứ chi bò lên đất, như một con chó cái dâm tiện thật sự, Chu Cương Liệt nắm lấy đầu sợi dây, dắt Vương Phi trần truồng đi ra khỏi cung.
Kiều Trinh nứng đến cực điểm, nàng bò dưới đất, người không mảnh vải, cái nút gỗ ở đuôi kích thích lỗ đít nàng, cảm giác bị sỉ nhục, trở thành con chó cái thật quá kích thích, nước lồn nàng chảy lênh láng, ướt đẫm suốt đường đi.
Chu Cương Liệt cứ thế dắt chó cái Vương Phi đi dạo tới Chính Hoà Điện. Trong điện quần thần đã đầy đủ, Phát Hạo ngồi trên ngai vàng, thần thái uy nghi. Thái giám công công bên cạnh hô to, giọng eo ẻo: “ Cho đòi sứ giả Càn, Ninh vào chầu.”
Từ bên ngoài, bốn tên nam tử bước vào, đằng trước là hai tên sứ giả Cát Lợi và Trần Tham, đi sau là hai tên tu sĩ râu dê và lông mày sâu róm.
Cát Lợi và Trần Tham bước tới, chắp tay cúi chào theo đúng quy cũ, “ Sứ giả Càn Quốc và Ninh Quốc, bái kiến Quốc Vương.”
Hai tên đi sau hờ hững đứng đó, không cúi chào, cũng không nói gì. Tể tướng nhíu mày, “ To gan, đứng trước Đế Vương tại sao không hành lễ?”
Tên lông mày sâu róm lạnh nhạt nói, “ Chúng ta là tu tiên giả, không bái chào phàm nhân.”
Cả đại sảnh trầm ngâm, xì xào bàn tán, tu tiên giả? Họ là biết thế gian này có người tu tiên, nhưng những kẻ đó hiếm thấy vô cùng, nay tại sao lại có người tu tiên ở bên sứ đoàn địch quốc. Các quan khẽ lùi lại, các võ tướng cũng vào thế phòng thủ, sợ bọn tu hành này bất ngờ tấn công Quốc Vương.
Phát Hạo hững hờ liếc mắt, “ Cho dù là người tu tiên, các ngươi đã phục vụ cho Đế Vương thì vẫn là người thế tục, gặp bậc Quân Vương khác phải giữ đủ lễ. Các ngươi là muốn đem cái danh tu tiên ra đàn áp triều thần của bổn Vương sao?”
Chu Cương Liệt dắt Vương Phi đến cạnh ngai vàng xem kịch hay.
“ Chà, Quốc Vương vẫn là Quốc Vương, tâm thái vẫn rất đỉnh đạc nha, không hề sợ hãi tu sĩ.” Hắn mở lời khen ngợi.
Cát Lợi khấu đầu, “ Quốc Vương bớt giận, chúng ta không có ý thị uy, hai vị đây là được nước Tấn cử đi theo bảo vệ đoàn sứ bộ, không bao giờ có ý nghĩ hãm hại quân vương.”
Nghe nói nước Tấn, cả Phát Hạo và quần thần nghiêm mặt, bọn chúng đây là nói bản thân có chư hầu lớn bảo kê, đánh một cái hạ mã uy cho Vân Lạc.
Trần Tham đưa lên một phong thư, “ Đây là thư nghị hoà mà quốc vương Càn và Ninh gửi đến Vân Lạc.”
Thái giám cầm lấy, cẩn thận mở thư ra, sau đó đưa cho Phát Hạo. Chu Cương Liệt ngó qua, nội dung thư đơn giản, Càn Vương và Ninh Vương muốn Vân Lạc Vương nghĩ đến dân chúng, binh sĩ cả nước mà bỏ gian tà theo chính nghĩa, chỉ cần Vân Lạc đầu phục dưới trướng Tấn Vương, hai nước ngay lập tức rút binh, trả lại hai huyện thành đã chiếm, cả ba nước chung lòng phò tá Tấn Vương.
Phát Hạo nhìn từng câu chữ trong thư, lâm vào do dự, Vân Lạc đã bang giao với Yên quốc nhiều năm, nếu bây giờ bỏ Yên theo Tấn, tương lai Yên quốc quật khởi thì họ không có trái ngon để ăn, còn không đồng ý thì sẽ tiếp tục chiến tranh, bọn chúng đã phô diễn quân bài có Tấn Vương ở sau hậu thuẫn, bên đó lại có tu tiên giả, Vân Lạc khó có thể thắng.
“ Việc này bổn vương cần cân nhắc kĩ, sẽ trả lời các ngươi vào vài ngày nữa.” Hắn quyết định kéo dài thời gian để thương nghị.
Lúc này, tên tu sĩ râu dê bước lên, nhìn thẳng Phát Hạo hỏi, “ Chuyện Vương Phi và Vân Nhi công chúa là tu tiên giả quốc vương có biết chăng?”
Cả triều đình ngơ ngác nhìn nhau, Phát Hạo cũng bất ngờ khi tên này hỏi, ông ta ngẫm nghĩ một chút, rồi nói.
“ Biết.”
Kiều Trinh đang chổng mông lên cho Chu Cương Liệt từ đằng sau địt tới cũng hơi bất ngờ ngước nhìn, phu quân biết ta và con gái là tu sĩ từ khi nào?
Tên râu dê cười cười, “ Thế thì dễ nói, Tấn Vương còn một con đường khác cho Vân Lạc lựa chọn, Thế tử Càn Quốc và Quốc sư Ninh Quốc đều là tu tiên giả, chỉ cần Vân Lạc Quốc Vương đồng ý, gả Vân Nhi công chúa cho Thế tử Càn Quốc, lại dâng Vương Phi cho quốc sư Ninh Quốc, thì Tấn Quốc đảm bảo ra lệnh rút binh, Vân Lạc sau đó muốn chọn phe nào tùy ý.”
Phát Hạo vỗ bàn trợn trừng mắt, “ To gan, ngươi dám đem những lời nhục mạ đó nói trước mặt bổn vương? Ngươi tưởng mình là tu sĩ thì muốn làm gì cũng được sao?, đừng quên Vương Phi và Vân Nhi con gái ta cũng là tu sĩ, có tin các ngươi không ra khỏi thành Vân Lạc được hay không?”
Cát Lợi và Trần Tham vội đứng ra điều đình, theo như kế hoạch bàn trước nói.
“ Quốc Vương chớ nóng, ngài đừng chấp những tu sĩ này, họ không biết nói lễ nghĩa. Nhưng họ nói đúng, Quốc Vương nên suy nghĩ bỏ cái nhỏ đạt được cái lớn, nếu ngài đồng ý liên hôn để Công chúa và Vương Phi gả cho Thế tử và Quốc sư chúng tôi, sẽ đảm nảo an bình cho Vân Lạc.”
“ Vì an bình của Vân Lạc mà bắt bổn vương dâng vợ con mình? Các ngươi tưởng trẫm ngu sao? Chưa nói tới đó là hai người ta yêu thương nhất, họ lại là tu sĩ, nếu Vân Lạc từ bỏ họ thì sẽ mất đi một khoảng chiến lực, lúc đó như rau hẹ mặc người ta hái, các ngươi tưởng bổn vương nhìn không ra tâm kế này?” Phát Hạo nghiến răng nghiến lợi.
Tên râu dê nói, “ Có tu sĩ bên cạnh có gì tốt? Theo mắt ta nhìn thấy thì quần thần ở đây không ai biết chuyện Vương Phi và Công chúa là tu tiên giả cả, có thể họ giấu cả Quốc Vương ngài nhưng ngài vô tình biết được, tu sĩ ở trong triều, ngay bên cạnh quân vương mà che giấu thân phận, không chừng có ý đồ khác.”
“ Ngươi đang ly gián ta với vợ con? Ta có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng không bao giờ nghi ngờ vợ con mình, đừng tính kế mất công.” Phát Hạo nhăn mày.
“ Ta không có ly gián, nhưng Quốc Vương thử nghĩ, tuổi thọ của tu sĩ cao hơn nhiều so với người thường, vài chục năm sau họ vẫn như vậy, còn ngài đã già thậm chí chết đi, vậy Vân Lạc sau đó có còn là của ngài không hay là đồ trong túi họ?”
“ Tại sao ngài và Vương Phi tới giờ chưa có con trai lập thế tử, có phải vì Vương Phi kia lòng dạ toan tính muốn con gái mình lên ngôi không? Đàn bà nắm đất nước? Chuyện buồn cười?” Tên râu dê liên tục công tâm.
Phát Hạo ngớ người ta, như nghĩ tới cái gì. Không còn hùng hổ tức giận nữa, ngồi lặng yên suy nghĩ.
Bên cạnh hắn, Vương Phi từ phía sau, giơ một chân theo tư thế chó cái đái xè xè vào phía sau ngai vàng.
0 bình luận