Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 56: Sứ đoàn vào thành
Khi Chu Cương Liệt về tới Kiều Tố Lâu, phía trước đã xếp hàng dài nam nhân, tất cả đều nghe danh Tố Vân nương tử mà đến. Bên trong sảnh cũng đầy ắp người.
Tại một bàn phía trên lầu, hắn bắt gặp vài người quen, là đám người con ông cháu cha, Nam công tử, Thiên Thành tiểu thư và vài cậu ấm cô chiêu khác. Thiên Thành tiểu thư là trọng điểm, đám nam nhân xum xoe nịnh hót, nàng dù sao cũng khá xinh đẹp, lại là con gái Tể Tướng quyền cao chức trọng, bọn họ lấy lòng nàng là dĩ nhiên.
Cũng bởi vì từ nhỏ được nuông chiều, ra đường được nịnh bợ nên cô nàng tiểu thư này tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng kiêu căng hống hách, không coi người dưới ra gì.
Hôm nay nghe nói Kiều Tố Lâu có một nữ nhân được cả thành ngợi khen là đệ nhất hoa khôi, Thiên Thành tiểu thư rất không phục, kéo cả bọn tới đây xem tận mắt, ở thành Vân Lạc này nàng tự cho mình xinh đẹp quý phái nhất, cả Vân Nhi công chúa cũng không đẹp hơn nàng, sao lại có ả hoa khôi nào ở chỗ ti tiện này dám nhận là đệ nhất được.
Chu Cương Liệt đảo mắt, cười xấu xa, hắn ẩn thân tiến tới cạnh Thiên Thành, tụt quần xuống, nắm con cặc xóc, sau đó xuất tinh vào dĩa thức ăn của nàng, món ăn thơm ngon bây giờ trộn lẫn tinh trùng trắng đục, hắn còn bắn vào ly trà của nàng đang uống, nắm lấy vạt váy của nàng lau chùi sạch sẽ con cặc.
Thiên Thành không hay biết gì, cười nói vô tư, nàng rất tận hưởng việc được đám nam nhân xúm xít khen ngợi. Nàng gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, ừm, mùi vị là lạ, có tí béo ngậy, nhưng ăn rất ngon, nàng vui vẻ ăn hết dĩa thức ăn trộn tinh dịch, sau đó thưởng thức nốt ly trà.
“ Ái chà, cô nàng này có vẻ thích ăn tinh dịch nha, để đó, rồi ta sẽ cho nàng ăn no, trị cái thói không coi ai ra gì của nàng.” Chu Cương Liệt đứng nhếch mép cười.
Tới giờ, Kiều Anh nắm tay Tố Vân bước ra, khoảnh khắc hai mĩ nhân xuất hiện, toàn trường như chết lặng.
Kiều Anh xưa nay đã nổi tiếng là bóng hồng xinh đẹp đáng mơ ước rồi, nay lại thêm một Tố Vân, cặp đại mĩ nhân này khiến các đấng nam nhân chết mê chết mệt.
Hai nàng diện bộ váy áo tuyệt đẹp, Kiều Anh phong cách khêu gợi, phần áo trên trễ xuống lộ hai bờ vai thon thả, xương quai xanh tinh tế, trước ngực khoét một lỗ hình trái tim khoe cái khe rãnh chết người ai cũng muốn lún sâu. Tố Vân phong cách đạm đài trang nhã, không lộ da thịt, nhưng bộ váy bó sát người tôn lên đường cong mị hoặc.
Hai nàng cùng vài cô gái khác hoà tấu, múa hát, biểu diễn vũ điệu điêu luyện, các nam nhân mắt muốn rớt ra, nước dãi chảy ròng ròng.
Kết thúc biểu diễn, các nàng cúi chào lui vào trong. Cả sảnh hoan hô, xôn xao bàn luận.
Thiên Thành tiểu thư ngỡ ngàng, ở nơi này lại có mỹ nhân bậc đó, nàng rất tự tin với vẻ đẹp của mình nhưng khi thấy Kiều Anh và Tố Vân, nàng lại sinh ra mặc cảm ghen ghét vô cùng.
“ Hừ, có xinh đẹp đến mấy cũng là hạng ca kĩ bán phấn buôn hương ti tiện thôi, có gì đâu mà dám nói là đệ nhất mĩ nhân.” Nàng hất hàm nói một câu khinh thường.
Các bàn bên nghe có người sỉ nhục hoa khôi muốn đứng lên đôi co, nhưng thấy là bọn tiểu thư công tử quyền quý nên không dám.
Bọn Nam công tử tuy ánh mắt như mất hồn, say mê trước vẻ đẹp của Tố Vân nhưng vẫn phải nhịn xuống, nịnh bợ Thiên Thành.
“ Đúng đúng, Thiên Thành tiểu thư mới là đệ nhất mỹ nhân.”
“ Cô gái kia cũng chỉ là ca cơ của nơi ti tiện, sao có thể sánh với Thiên Thành tiểu thư được.”
Cả đám kéo nhau ra về, Nam công tử đi sau thấy vạt váy Thiên Thành tiểu thư dính cái gì đó trắng đục nhưng không dám nói. Chu Cương Liệt khẽ nhíu mày, cô nàng tiểu thư đó xấu tính xấu nết, lại luôn miệng chê bai người ở tầng lớp thấp là ti tiện. “ Hừ, có dịp đem ngươi cho đám thường dân chợ búa địt tung lồn, xem còn dám chê người ta không.” Hắn hừ lạnh trở về phòng.
Một đêm xuân sắc nữa trôi qua, buổi tối hắn về phòng, được ba mĩ nhân phục vụ ăn uống tắm rửa, lại kéo các nàng quần nhau tới quá nửa đêm mới mệt lã ôm nhau ngủ.
Sáng sớm hôm nay, một đoàn xe ngựa sang trọng đi vào thành Vân Lạc. Trước sau có một đội quân sĩ mặc áo giáp hộ tống hai xe ngựa ở giữa, hai binh lính nâng cao lá cờ có chữ Càn và Ninh. Đây là đoàn sứ giả của hai nước tiến vào hoàng đô Vân Lạc nghị hoà.
Trên đường, quân lính hách dịch băng băng mà đi, ai không né thì bị đạp ráng chịu, dân chúng nghiến răng nghiến lợi, bọn chúng tới địa bàn chúng ta mà còn lớn lối như thế? Không coi Vân Lạc Quốc ra gì mà.
Trong xe đằng trước là hai tên trung niên, một người để ria mép, một người râu lưa thưa, đó là hai sứ giả Cát Lợi của Càn Quốc và Trần Tham của Ninh Quốc.
Xe phía sau ngồi hai nam tử, một người ngoài ba mươi, khuôn mặt bình thường, mày rậm như sâu róm. Một lão già tóc bạc một nửa, hàm râu dê dài quá cổ. Hai tên này khuôn mặt hững hờ, mắt nhắm khẽ.
Lần này Càn và Ninh cử sứ giả tiến vào Vân Lạc là theo lệnh của phía nước Tấn, muốn khuyên Phát Hạo đầu hàng, quy thuận nước Tấn, tiếp theo là dò la nội tình của Vân Lạc, cuối cùng là dằn mặt triều thần ở đây.
Chu Cương Liệt đứng bên đường, nhìn vào chiếc xe đi sau, nhếch mép cười lạnh. “ Thú vị rồi đây.”
Đoàn xa giá sứ giả vào nội thành, được sắp xếp ở lại dịch trạm tiếp đãi, chờ ngày mai vào yết kiến Quốc Vương.
Hai sứ giả Cát Lợi và Trần Tham tới gặp hai tên tu sĩ, chắp tay hướng tên râu dê nịnh nọt.
“ Đại sự kế tiếp phải nhờ tới đại nhân rồi.”
Tên lông mày sâu róm lạnh nhạt gật đầu, hai người quay đi. Chúng đến một chỗ cao trong nội thành, tên râu dê lấy ra một vật hình dáng như cái dĩa, bên trên có khắc bát quái, hắn truyền chân khí vào, cái dĩa sáng lên, sau đó hắn hướng không trung ném đi.
Cái dĩa quay quanh toà kiến trúc cao một vòng, sau đó trở về tay tên râu dê. Hắn liếc mắt nhìn trên dĩa, có hai đốm sáng lờ mờ ẩn hiện, hắn vuốt râu dê cười nhạt.
“ Hơi khác tình báo một chút, không phải hai luyện khí trung hậu kì mà là một Trúc Cơ trung kì và một luyện khí trung kì, vẫn nằm trong tầm kiểm soát, cứ theo đúng kế hoạch mà làm, hi vọng tên Phát Hạo kia biết điều.”
“ Vâng, sư huynh.” Tên lông mày sâu róm chắp tay lui xuống. Tên râu dê ngồi xếp bằng, cười khẩy.
“ Hừ, tưởng ẩn giấu một trúc cơ trung kì thì có thể bất ngờ lật ngược thế cờ sao? Theo tình báo thì hai tu sĩ này là Vương Phi và Công chúa của Phát Hạo, toàn là hàng ngon nha.” Hắn liếm mép đầy dâm dục.
Vừa rồi, hắn đã sử dụng một món đạo cụ mượn từ sư phụ, là một cái bát quái trận đồ nhỏ, nó có công hiệu là dò xét và phát hiện tu sĩ trong phạm vi nhất định, còn có thể biết tu vi kẻ đó, kẻ dưới cảnh giới Nguyên Anh không thể che giấu.
Bên này, Chu Cương Liệt vừa phát hiện một tia chân khí dao động, quét qua toàn thành, như dò xét cái gì, sau đó nhanh chóng biến mất.
Yêu Dục xuất hiện, khoanh tay cười khinh thường: “ là một pháp khí cấp thấp, chuyên môn dò xét phát hiện tu sĩ trong một phạm vi, kí chủ yên tâm, thứ đồ chơi đó không dò nổi Chân Tiên, nhưng hai vị Vương Phi và Công chúa kia thì lộ rồi nha.”
Chu Cương Liệt cũng cười coi thường, “ Để xem ngày mai chúng làm trò mèo gì.”
0 bình luận