Chương 48: Dung nhan xinh đẹp

Yến tiệc kéo dài tới tối, vì tiếp đãi bách quan và Chu thần y nên hôm nay cửa Vương Cung đóng muộn hơn. Vừa tan tiệc, các quan lục tục kéo nhau ra về, Chu Cương Liệt cũng nói vài câu với Phát Hạo rồi xin phép cáo từ, vị Quốc Vương này rất nể phục tính khiêm nhường và y đức của hắn. Vương Phi không nhìn ra có điểm gì lạ, hiền lành đứng bên cạnh Phát Hạo và Vân Nhi công chúa, cùng nhau vào bên trong. Xe ngựa chở Chu Cương Liệt đi về Kiều Anh Lâu. Vừa bước vào phòng, Kiều Anh nương tử nũng nịu chạy tới sà vào lòng hắn, cô nàng này rất quấn người nha. Hắn ôm lấy nàng, kề môi hôn một ngụm, nàng lại tiếp tục bổn phận của một hầu gái, cởi đồ, tắm rửa giúp hắn. Hai người lại chơi từ trong bồn tắm xuống sàn, lên giường, trên ghế, hắn thậm chí bế lấy bà chủ cao quý mà nam nhân trong thành ai cũng mến mộ, vừa địt vừa đi dạo một vòng xuống dưới sảnh, nước nôi nàng lênh láng rơi đầy sàn nhà. Hắn nắc nàng liên hồi, rót cho vài vị khách may mắn mấy ly rượu pha nước lồn, các quan khách trong sảnh vẫn cứ trò chuyện, ăn uống, xem các ca nữ trong lâu biểu diễn đàn ca múa hát. Chu Cương Liệt bế Kiều Anh lên sân khấu, ở sau là những ca cơ đang tấu nhạc, hắn ở trước địt lồn nàng. Kiều Anh nương tử vừa hưng phấn vừa run vì sợ bị phát hiện, nàng cao trào liên tục, cuối cùng, nàng sướng đến nổi phun nước dâm như mưa xuống sân khấu, ướt hết đám khách nhân nhà giàu ngồi hàng đầu. Nhưng không một ai phát hiện ra, vẫn vỗ tay khen hay, vài người tiếc nuối vì không thấy được hình bóng của Kiều Anh nương tử, sau đó bưng chén nước lồn của nàng lên uống cạn. Trở về phòng, Kiều Anh mệt lử nằm trên giường, Chu Cương Liệt ôm lấy nàng hỏi. “ Hai mẹ con kia sao rồi?” Kiều Anh vừa thở vừa nói, “ Thiếp đã sắp xếp đầy đủ, hiện hai người đang ở phòng bên cạnh, cô con gái thì khá xinh xắn, nhưng người phụ nữ kia thì... “ Chu Cương Liệt véo lấy núm vú nàng, “ Yên tâm, ta sớm sẽ giúp nàng ta trở nên xinh đẹp, hai mẹ con đó về sau sẽ là người của Kiều Anh Lâu, làm việc cho nàng.” “ Ưm... thiếp biết rồi.” Kiều Anh rên lên. “ Có quà cho nàng đây, há miệng ra.” Chu Cương Liệt rất thích bà chủ vừa ngoan ngoãn, vừa biết chiều chuộng đàn ông này. Kiều Anh không hề thắc mắc, há miệng ra, Chu Cương Liệt bỏ một miếng Dương căn quả vào, nó ngay lập tức tan ra, thấm vào cơ thể nàng. Kiều Anh cảm thấy cơ thể nóng lên, thân hình có sự thay đổi rõ rệt, da thịt trở nên đàn hồi, trắng hồng lên, khuôn mặt bỗng như trẻ ra như gái hai mươi, đầu ti và mép lồn cũng trở nên hồng hào, se khít như trinh nữ, tâm thần nàng minh mẫn, cơ thể trở nên khoẻ mạnh. “ A... chủ nhân, thiếp cảm thấy sảng khoái quá, đây là gì?” Nàng hỏi. Chu Cương Liệt giải thích sơ qua công dụng của Dương Căn quả, Kiều Anh nghe mà ngớ người, lại có loại quả thần nghịch thiên như vậy, nàng biết chủ nhân là người tu tiên, nhưng không ngờ hắn có thể phẩy tay ban cho nàng cơ duyên, khiến nàng trẻ ra, lại còn tăng gấp đôi tuổi thọ, đây là chuyện nhiều kẻ làm Vua một nước cầu còn không có nha. Ánh mắt Kiều Anh dịu dàng pha lẫn mị ý, ôm lấy cổ hắn, hai người lại quấn quýt nhau. Sáng sớm, Chu Cương Liệt ăn mặc chỉnh tề, gõ cửa phòng mẹ con Trương Tố Vân, khi biết hắn đến, Tiểu Yên vui vẻ ra mở cửa. Hắn nhìn hai mẹ con, đã bỏ đi bộ đồ rách rưới dơ bẩn hôm qua, ăn mặc tuy không phải vải vóc đắt tiền, nhưng rất đẹp và sạch sẽ. Tiểu Yên dáng hình nhỏ nhắn, đang độ tuổi phát triển, tóc thắt bím dài phía sau, khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ dễ thương vô cùng. Tố Vân ăn mặc như phụ nhân có chồng, tóc búi cao cài trâm, khuôn mặt vẫn tự ti giấu sâu trong lớp khăn che. Hắn gọi người bưng trà và điểm tâm vào, cùng ăn với hai mẹ con, vừa ăn vừa hỏi chuyện. Qua lời kể, hắn biết Tố Vân số khổ, sinh ra đã mang cái bớt đen nửa mặt, cha mẹ mất sớm, bị người ta chê bai kì thị. Nàng lủi thủi sống một mình, năm 18 tuổi, nàng bị một tên say rượu cưỡng hiếp, sáng hôm sau thấy nàng xấu xí hắn vội bỏ đi, nàng mang thai, mấy tháng sau sinh ra Tiểu Yên, cô bé là niềm an ủi duy nhất của nàng, cố gắng bán buôn nuôi con lớn lên. Năm nay Tiểu Yên đã 16 tuổi, nhưng vì nhà nghèo đói ăn, vóc dáng của cô bé mới bị nhỏ hơn các bạn đồng trang lứa, nàng rất ngoan, biết phụ giúp mẹ, hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Chu Cương Liệt vuốt tóc Tiểu Yên đang ngồi trong lòng hắn ăn bánh ngọt. Chu Cương Liệt đưa tay muốn giở khăn che mặt của Tố Vân ra, nhưng nàng rụt người lại. “ Nàng yên tâm, ta có cách để loại bỏ vết bớt, khuôn mặt nàng sẽ trở lại bình thường.” Chu Cương Liệt cười nói, ánh mắt hắn toát ra sự chắc chắn khiến người ta tin tưởng. “ Thật... thật sao? Ân nhân... ngài không đùa ta chứ?.” Tố Vân lắp bắp, ánh mắt nàng tràn đầy mong đợi. “ Đừng gọi ân nhân, ta tên Chu Cương Liệt, cứ gọi là Chu đại ca là được, hai mẹ con nàng cứ ở đây, làm việc cho bà chủ Kiều Anh, đảm bảo không ai dám ức hiếp các nàng được.” “ Vâng... Chu... Chu đại ca.” Tố Vân nghe lời. Nàng cởi khăn che mặt ra, tuy phải làm việc khổ cực khiến da nàng không trắng trẻo hồng hào, nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ cũng rất được nha. Làn da màu lúa mạch, thân thể thục phụ nảy nở, nơi cần to thì to, nơi thon gọn thì thon gọn. Nhìn vết bớt trên mặt nàng, ánh mắt Chu Cương Liệt đầy thương tiếc, nếu không có nó, với nhan sắc này đầy những người giàu có muốn cưới nàng làm vợ. Hắn áp tay lên má nàng, vuốt ve, Tố Vân rất xấu hổ khi để cho nam nhân đụng chạm, nhưng tin tưởng Chu đại ca nên không đẩy ra. Tiểu Yên nhìn mẹ và vị đại bá này thân thiết, thầm cười ý nhị. Hắn để tay lên vết bớt, dùng tiên khí lưu chuyển, Tố Vân cảm thấy nửa khuôn mặt mình nóng bừng, nàng nhíu chặt mắt chịu đựng. Một lát sau, Chu Cương Liệt bỏ tay ra, thật thần kì, vết bớt đen đã hoàn toàn biến mất, nhưng khuôn mặt nàng lại như bị phỏng, da đỏ rực nhăn nheo. Hắn lại lấy một miếng Dương căn quả bỏ vào miệng nàng, Tố Vân vô thức nuốt xuống. Tiểu Yên đứng ngoài quan sát, mắt mở to, mồm há hốc. Mẹ nàng như lột xác thành người khác, làn da dần trở nên trắng hồng, nửa khuôn mặt bị tiên khí làm bỏng từ từ lành lại, vết bớt không còn, mẹ hình như còn trẻ lại, nhìn như cô gái đôi mươi. Chu Cương Liệt quan sát biến hoá của Tố Vân, gật đầu hài lòng, hắn không sai, Tố Vân là một mĩ nhân xinh đẹp không kém Kiều Anh nương tử. Khuôn mặt có nét hiền thục, yếu đuối, nũng nịu, rất hoàn hảo. “ Đại bá... người là tiên nhân sao? “ Tiểu Yên níu tay hắn hỏi. “ Đúng vậy, ta là tiên nhân.” Chu Cương Liệt cười hiền xoa đầu nàng. Tố Vân tới trước gương, nhìn cô gái trẻ đẹp phản chiếu trong gương, nàng đưa tay sờ sờ mặt, “ Đây là mình sao?” Nàng vẫn không tin, mọi thứ như giấc mơ, nàng sợ thức dậy sẽ biến mất. “ Không phải mơ đâu, là thật, ta đã chữa trị khuôn mặt nàng trở nên xinh đẹp rồi, còn trẻ ra nữa.” Chu Cương Liệt bước tới đặt lên vai nàng. Tố Vân cũng không quan tâm chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nữa, nàng oà lên khóc nức nở rồi ôm chầm lấy hắn. “ Hu hu... đội ơn đại ca... cảm ơn Chu đại ca... huynh là ân nhân, là người sinh ra muội lần thứ hai.” Chu Cương Liệt cũng ôm nàng vào lòng, xoa mái tóc, vuốt nhẹ lưng nàng vỗ về. Cặp vú to của nàng ép chặt hắn. Như cảm thấy mình quá khích, Tố Vân đỏ mặt vội buông hắn ra, Tiểu Yên cũng vui đến khóc, ôm lấy mẹ. Hai mẹ con cùng nhau khóc, khóc cho trôi hết mọi ấm ức chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua, các nàng giờ đã được sống cuộc đời mới, không bị ai ăn hiếp, không phải chịu đói khổ nữa.
0 bình luận
aaa