Chương 41: Trị thương

Chu Cương Liệt bỏ 1000 điểm mua lấy Trúc Cơ đan. Hắn quay đầu lại, Vân Nhi công chúa vẫn khoanh tay nhìn chăm chăm. “ Thế nào? Biết bệnh tình của Mẫu phi ta chưa?” Nàng đanh đá hỏi. Yêu Dục nhìn Vân Nhi, cười cười: “ Cô công chúa đỏng đảnh này cũng là người tu hành, tu vi Luyện Khí trung kì.” “ Ra là vậy, hèn gì tên quan kia nói nàng võ công cao cường, có danh tiếng trong quân đội, luyện khí vốn năng lực cơ thể và khí huyết vượt xa phàm nhân.” Chu Cương Liệt âm thầm nghĩ. Vân Nhi thấy hắn không nói gì, bực mình giậm chân: “ Này, ngươi có nhận ra bệnh trạng của Mẫu phi chưa? Hay là cũng giống mấy tên phế vật kia, nếu vậy lôi ngươi ra ngoài đánh một trận.” “ Hừ, đúng là công chúa, tính cách đỏng đảnh không xem ai ra gì.” Chu Cương Liệt hừ lạnh, sau đó nói với Vân Nhi: “ Vương Phi không phải là bệnh, dù trăm tên đại phu đến cũng nhìn không ra.” Công chúa kiêu kì ánh mắt sáng lên, giọng điệu kiêu căng cũng biến mất, lo lắng hỏi hắn: “ Ngươi, ngươi biết mẫu phi bị gì sao? Mau, mau nói cho ta biết.” Chu Cương Liệt giọng không vui không giận, bình tĩnh nói: “ Vương Phi là do nóng lòng đột phá Trúc Cơ khi cảnh giới chưa ổn định, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nếu không cứu trị kịp thời nàng sẽ đánh mất bản thân mà đồ sát tất cả, sau đó thân tử đạo tiêu.” Vân Nhi ngỡ ngàng, lắp bắp: “ Ra là vậy... ngươi... ngươi biết mẫu phi là người tu hành sao?” “ Không những Vương Phi là người tu tiên, công chúa người cũng là tu sĩ Luyện Khí trung kì đúng chứ.” Chu Cương Liệt cười cười. “ Sao...sao ngươi biết được... Chuyện này là bí mật của ta và mẫu phi, ngay cả Phụ vương và tất cả mọi người đều không biết.” “ Bởi vì ta cũng là người tu hành, hơn nữa cảnh giới cao hơn Vương Phi và Công chúa.” Chu Cương Liệt nhắm mắt ra vẻ đạo mạo nói. Nàng bất ngờ, rồi lại chuyển thành vui mừng, vội chắp tay cúi chào. “ Thì ra là vậy, Vân Nhi ra mắt tiền bối, mong tiền bối hãy tha thứ tiểu nữ lúc nãy thất lễ, ngài đã nhận ra tình trạng của mẫu phi, vậy xin ngài cứu giúp, Vân Nhi mang ơn ngài suốt đời.” Chu Cương Liệt nắm lấy tay nàng đỡ dậy, đường hoàng nói: “ Ta đã hứa sẽ cứu giúp thì sẽ cố gắng hết sức, công chúa chớ đa lễ.” Rồi hắn lấy Trúc Cơ đan ra, viên đan dược màu trắng to bằng ngón cái, mùi hương thơm nồng xộc vào mũi. “ Đây là Trúc Cơ đan, ta sẽ cho Vương Phi phục dụng nó, lại truyền chân khí giúp nàng ổn định kinh mạch, khi Vương Phi đột phá Trúc cơ liền sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.” Vân Nhi nhìn đan dược, mừng rỡ không màng thân phận ôm lấy tay hắn, cặp ngực đàn hồi cảm xúc rất rõ ràng. “ Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.” Chu Cương Liệt tiến tới, lấy tay sờ bờ môi mọng của Vương Phi, sau đó vạch nó ra nhét Trúc Cơ đan vào, nàng vô thức nuốt nó xuống. Hắn lại dựng nàng ngồi dậy, bản thân cũng leo lên giường, lanh lẹ kéo phần áo nàng xuống. Vân Nhi tá hoả chạy lại giữ tay hắn. “ Tiền bối, ngài làm gì vậy?” “ Ta phải truyền chân khí vào giúp Vương Phi ổn định gân mạch, đột phá Trúc Cơ, không tiếp xúc trực tiếp qua da thịt thì sao biết rõ tình trạng được.” Chu Cương Liệt nói xạo không ngượng miệng, ở đẳng cấp của hắn đã có thể cách không truyền chân khí rồi, Vân Nhi chỉ là tiểu tu sĩ Luyện Khí, không rành cái này, tin tưởng thả tay ra cho hắn làm. Chu Cương Liệt kéo áo thêu chim công xuống, lộ ra bờ vai thon thả trắng nõn, để Vân Nhi không nghi ngờ, hắn chỉ cởi áo ngoài, giữ lại yếm đào, ngồi từ phía sau đặt tay lên tấm lưng trần gợi cảm của Vương Phi, truyền chân khí giúp nàng đả thông kinh mạch. Vương Phi sắc mặt bớt tái, lông mày giãn ra dễ chịu, nàng lâm vào trạng thái đốn ngộ, kinh mạch gân cốt được ôn dưỡng bởi tiên thiên chân khí, coi như nhân hoạ đắc phúc. Chu Cương Liệt từ nhẫn trữ vật lấy ra nửa quả Dương căn, sợ Vân Nhi thấy hình dáng kì cục của nó nên phân nửa quả thành nhiều miếng. Hắn một tay tiếp tục truyền khí, một tay vạch miệng nàng bỏ từng miếng dương căn quả vào. Quả chứa tiên khí, vào miệng tự tan thấm xuống cổ họng, khí tức của Vương Phi chốc lát tăng mạnh, một tầng giấy mỏng nào đó bị phá vỡ, nàng chính thức đột phá Trúc cơ sơ kì. Chu Cương Liệt vẫn chưa rời tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của nàng, Vân Nhi tưởng đó là điều hoà chân khí nên không nói gì. Vương Phi thở ra một ngụm trọc khí, mí mắt khẽ động, sau đó nàng mở mắt ra. Cảm giác nhồn nhột phía sau như có ai sờ mó lưng, nàng quay lại, thấy bản thân chỉ mặc mỗi cái yếm, áo bị tụt xuống, tấm lưng và bờ vai lộ ra. Một tên hán tử thân hình cao to như hộ pháp đang đặt tay lên lưng nàng mà sờ mà vuốt. “ A...” Thẹn quá hoá giận, Vương Phi giơ tay toàn lực đập về phía Chu Cương Liệt, hắn đơn giản bình tĩnh giờ tay chụp lấy tay nàng. Vân Nhi thấy mẹ tỉnh lại, mừng rỡ chạy đến. “ Mẫu phi, người tỉnh lại rồi, làm con lo muốn chết.” Nghe tiếng con gái, Vương Phi quay người lại, ánh mắt xuất hiện một tia dịu dàng. “ Mẫu thân đừng hiểu lầm tiền bối, chính ngài ấy giúp mẹ thoát nguy, lại còn đột phá thành công đấy.” Vân Nhi nói. Vương Phi lúc này mới nhìn vào thể nội của mình, sau đó vui mừng khôn xiết, nàng đã đột phá Trúc cơ thành công, hơn nữa nền tảng còn rất vững chãi. Lúc này nàng mới nhớ tay vẫn bị nam nhân này nắm, người thì lộ hàng hết, vội rút tay lại, kéo áo lên. Chu Cương Liệt cũng không càn quấy, bước xuống giường ra ngoài ghế ngồi. Sau khi y phục chỉnh tề, nghe con gái kể quá trình hắn cứu giúp, còn cho nàng ăn Trúc Cơ đan quý giá, Vương Phi cảm kích không nguôi. Nàng bước ra, cùng Vân Nhi cung kính cúi đầu. “ Tạ ơn đức tái tạo của tiền bối, lúc nãy tiểu nữ không hiểu chuyện đã mạo phạm ngài.” Chu Cương Liệt phất tay nâng hai nàng đứng dậy, giọng điệu hiền lành trầm ổn: “ Thấy người gặp nạn không thể đứng nhìn, Vương Phi xin đừng đa lễ, ta chỉ có một thắc mắc, nàng rõ ràng vừa mới đột phá Luyện Khí hậu kì không lâu, chưa vững chắc cảnh giới, sao lại nóng lòng Trúc Cơ dẫn đến thất bại như vậy?” Vương Phi mắt hơi buồn, nhỏ nhẹ giải thích: “ Là do tiểu nữ quá gấp gáp, xem nhẹ sự quan trọng của xây dựng nền móng Trúc Cơ, như tiền bối cũng đã thấy, Vân Lạc Quốc đang lâm nguy, hai quốc gia Càn Quốc và Ninh Quốc như hổ đói tràn qua biên giới, Đại Yên ốc còn không lo nổi mình ốc, không thể cứu giúp Vân Lạc, hai quốc gia kia có tổng cộng bốn tu sĩ luyện khí hậu kì và một trúc cơ sơ kì, nếu tiểu nữ không sớm bước vào trúc cơ sẽ bị họ thôn tính.” “ Tiểu nữ sinh ra là người Vân Lạc Quốc, không thể để quê hương mình bị xâm lược giày xéo, bởi vậy mới gấp gáp đột phá.” Vân Nhi ôm lấy mẫu phi, khóc nức nở, “ Mẹ thật liều lĩnh, con hứa, con sẽ cố gắng tu luyện, phụ giúp cho mẹ chia sẻ gánh nặng.” Vương Phi dịu dàng vuốt ve đầu còn gái. “ Nay được tiền bối hỗ trợ, ta không chỉ thoát một kiếp, lại còn may mắn đột phá Trúc cơ, đã có thể thẳng thắng đối đầu với kẻ thù, không sợ hãi nữa. Tiền bối, chuyện mẹ con tiểu nữ là người tu hành xin ngài đừng nói với ai.” Chu Cương Liệt gật đầu, “ Vương Phi yên tâm, ta không phải người nhiều chuyện.” Lúc này bên ngoài có tiếng thái giám hô to: “ Quốc Vương giá đáo.” Tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Chu Cương Liệt vội đứng lên, Vương Phi và Vân Nhi Công chúa thì ngồi xuống. Cánh cửa mở ra, một nam tử bước vào. Hắn mặc áo bào đỏ thêu mãng xà, đầu đội kim quan, khuôn mặt tầm ngoài 50 cương trực hàm hậu, ria mép rậm, ánh mắt lo lắng. Hắn chính là Vân Lạc Quốc Vương, tên hiệu là Phát Hạo. Thấy Vương Phi ngồi trên ghế uống trà, Công chúa Vân Nhi đứng bên cạnh, một hán tử tướng tá như hộ pháp đứng phía dưới, Phát Hạo mừng rỡ chạy đến, nắm lấy tay nàng. “ Nương tử, nàng đã tỉnh lại rồi... ta... ta lo muốn chết, nàng là tâm can bảo bối của ta, thấy nàng đau đớn ta cũng như bị xé tim gan.” Vân Nhi nhìn phụ vương, nhõng nhẽo đánh tay hắn: “ Phụ vương cả ngày chỉ biết mẫu phi, còn con thì sao?” Phát Hạo trìu mến xoa đầu con gái, “ Cả con và mẹ đều là bảo bối của phụ vương, thiếu mất ai ta cũng không sống nổi.” Vương Phi nhìn phu quân, ánh mắt thương yêu dịu dàng, “ Thiếp đã khoẻ rồi, tất cả là nhờ tiền bối thần y đây.” Phát Hạo lúc này mới quay sang Chu Cương Liệt, không màng thân phận chắp tay cúi đầu, “ Đa tạ ơn cứu giúp của thần y, ta không biết lấy gì báo đáp.” Chu Cương Liệt cúi đầu trả lễ, nói: “ Quốc Vương đừng lo nghĩ, thấy người hoạn nạn ta liền cứu giúp trong khả năng của mình, không đòi hỏi trả ơn báo đáp gì cả.” “ Vương Phi là âu sầu bởi chiến loạn, bị ám ảnh mà thành bệnh, ta đã hỗ trợ giúp người giải đi âu sầu, Quốc Vương không phải lo nữa.” “ Sắc trời đã muộn, ta phải ra khỏi cung thôi, nếu có vấn đề gì, hãy đến Kiều Anh Lâu tìm, chào Quốc Vương, chào Vương Phi và Công chúa.” Phát Hạo cũng chào hắn, lệnh thái giám dâng một mâm vàng, Chu Cương Liệt cũng không ngần ngại thu lấy, rồi theo thị vệ ra khỏi cung. Bước ra khỏi Nội Thành, Chu Cương Liệt ung dung đi trên đường, ánh mắt cười gian xảo, lúc nãy xoa bóp lưng cho Vương Phi, hắn đã kịp vẽ một ấn kí phía trên lưng, cạnh lưng váy của nàng, cách khe mông nàng chỉ vài cm. Đó là Ấn Kí Nô Lệ của Thuần Nô Bí Điển.
0 bình luận
aaa