Chương 21: Lấy đức phục người

Chu Cương Liệt ngôn từ đầy chính nghĩa, lại có bộ dáng tiên phong đạo cốt cưỡi mây ngũ sắc, lưng nở rộ hào quang: “ Ta bình sinh rất thương yêu chúng sinh, không muốn phạm sát nghiệp, dù là con kiến nhỏ bé cũng muốn sống, huống gì hơn 200 mạng các ngươi.” Bạch Thử và Lý Đại nhìn nhau mếu mặt, “ Hừ, ngài mà thương yêu chúng sinh mới lạ đấy, hôm qua ngài vừa đấm 8 đồng bọn của chúng ta nát như tương cà a”. Dĩ nhiên hai tên chỉ dám nghĩ trong đầu không dám nói ra. “ Ta dù sao cũng là tiên nhân, không thể cứ chấp nhặt với phàm nhân các ngươi, ta bổn sinh thích lấy đức phục người, nhân chi sơ tính bản thiện, dù sao các ngươi cũng là do hoàn cảnh chiến loạn bần cùng mới sinh đạo tặc, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.” Chu Cương Liệt lời lẽ văn nhã đường hoàng học theo mấy phim cổ trang kiếp trước xem. Hơn 200 tên cướp vứt hết đao kiếm, dập đầu sát đất cúi lạy. “ Tạ ơn tiên nhân, đội ơn tiên nhân.” “ Chúng tôi không dám làm ác nữa, chúng tôi sẽ hoàn lương.” Liễu Thị vui mừng đỡ lấy thân thể như con gấu của Hắc Hổ quỳ lạy: “ Tạ ơn tiên nhân đã tha không giết.” Hắc Hổ cũng thở phào, cúi đầu cung kính cảm tạ. “ Ta chưa nói xong” Chu Cương Liệt cười cười. “ Các ngươi dù sao cũng là cường đạo, giết người cướp của, bao nhiêu người đã bị các ngươi hại, nếu ta tự nhiên tha cho các ngươi, làm sao vong hồn những người bị hại có thể siêu thoát.” Đám thổ phỉ nhìn nhau, thầm run rẩy. Tên hèn mọn Bạch Thử lấy hết can đảm lên tiếng: “ Dạ thưa tiên nhân, chúng tôi quả thật tội ác nặng nề, nhưng các huynh đệ ở đây hầu hết là vì chiến tranh mà tan cửa nát nhà, lưu vong khổ sở, Hắc Hổ đại vương là kẻ có pháp lực, chúng tôi dù không muốn cũng phải phục tùng, đã có nhiều người không chịu làm cường đạo mà bỏ đi liền bị hắn hái đầu thị uy, mọi tội lỗi đều là do kẻ này gây ra, chúng tôi cũng là bị ép buộc.” “ Ngươi... thằng phản bội hèn hạ.” Hắc Hổ tức điên muốn lao ra xé xác Bạch Thử, nhưng sợ Chu Cương Liệt nên kìm chế. “ Ai phản bội, chúng ta cũng chỉ là nạn dân, đi theo ngươi kiếm miếng ăn, thời thế khiến chúng ta độc ác, ngươi thì chỉ coi chúng ta như con chó được việc thì cho xương, hỏng việc thì đòi đem ra giết, ngươi xứng đáng để bọn ta trung thành sao?” Bạch Thử vẫn còn cay cú vì Hắc Hổ đòi đem gần trăm người bọn hắn ra giết để chạy tội. Lý Đại cũng a dua theo tố cáo: “ Phải phải, ngươi đối xử với chúng ta có khác gì chó đâu, ả Liễu Thị kia cũng là loại độc ác giả vờ hiền lành thôi, năm đó mở tửu điếm ả đã lừa giết bao nhiêu người rồi, trong trại thị nữ hầu hạ không tốt bị ả đánh đến chết, huynh đệ xuống núi ko cướp được bị mắng chửi đánh đập, chúng ta đã nhịn đủ rồi.” Vợ chồng Hắc Hổ Liễu Thị vừa giận vừa sợ, bọn chó này hôm nay lại quay sang cắn chủ. Chu Cương Liệt trầm ngâm liếc đôi vợ chồng ôm nhau run rẩy, hắn nhìn Hắc Hổ nói: “ Các ngươi thấy đấy, tội nghiệt của các ngươi nặng nề, ngươi cũng là kẻ tu hành, biết cái gì là nhân quả báo ứng, tập hợp hết sơn trại vào trong sảnh chính, kể cả các nữ tù nhân và thị nữ.” Chu Cương Liệt búng tay một phát, một kết giới vô hình bao trùm cả khu sơn trại, kết giới ngăn không cho ai chạy thoát. Mọi người lục tục nghe theo mệnh lệnh, sảnh chính rất rộng, 300 người cả cướp lẫn tù nhân cũng không hề chen lấn, ai nấy ngồi yên chờ đợi phán xử. Chu Cương Liệt ngồi trên ghế da hổ ở giữa, Hắc Hổ bị hắn dùng định thân thuật cứng ngắc không thể giãy thoát. Hắn âm thầm thả bình khí gas kích tình vào giữa đám người, bình khí gas này tuy nhỏ nhưng bên trong như có không gian vô tận, xài hoài không hết. “ Ta sẽ mang các ngươi về thôn Hoàng Lĩnh, để họ quyết định xử lý các ngươi như thế nào.” Chu Cương Liệt đảo mắt toàn trường nói. “ Ực, chúng tôi ức hiếp họ như vậy, chỉ sợ họ hận không thể xẻ thịt lột da tất cả, mong tiên nhân nghĩ lại.” Bạch Thử cúi lạy giọng nịnh bợ. “ Yên tâm, dù sao các ngươi cũng là nạn dân bị ép vào rừng làm cướp, ta sẽ nói giúp cho các ngươi.” Cả bọn thở phào, có tiên nhân ra mặt, dân làng họ cũng phải nể mặt chút, bảo toàn tính mạng là được. Chu Cương Liệt liếc Hắc Hổ và Liễu Thị, “ Về phần hai ngươi...” Liễu Thị run rẩy chạy tới ôm chân hắn “ Tiện thiếp biết tội, cầu xin tiên nhân khai ân, tha cho thiếp và phu quân một mạng, làm trâu làm ngựa gì thiếp cũng đồng ý.” “ Chuyện gì cũng đồng ý sao?” Chu Cương Liệt nhìn Liễu Thị, nhếch mép cười. “ Thế thì... Cởi đồ ra.” “ A, tiên nhân, ngài vừa nói gì.” Liễu Thị tưởng mình nghe nhầm. “ Ta nói, muốn ta tha cho một mạng thì ngay tại đây cởi hết quần áo ra.” Toàn trường lặng ngắt khi nghe hắn nói, họ không dám tin những gì vừa nghe, vị tiên nhân này tính làm nhục áp trại phu nhân. “ Đại tiên. Ngài là thượng vị giả, là thần tiên đức cao vọng trọng, sao lại có thể yêu cầu quá đáng như vậy với một nữ tử.” Hắc Hổ hét ầm lên. “ Có vẻ các ngươi hiểu lầm về ta, ta là tiên nhân, nhưng tiên nhân cũng không có cấm dục, vẫn có thể làm chuyện trai gái, ta đâu phải hoà thượng mà phải từ bi.” Lúc này Liễu Thị cúi gầm mặt, giọng lí nhí “ Được, tiện thiếp cởi.” Tay nàng run run, từ từ kéo thắt lưng, cởi ra áo ngoài, váy, áo trong. Trước mặt cả trại, nàng giờ chỉ còn áo yếm thêu hoa sen và quần lót. Nàng ngưng lại, ánh mắt như cầu xin nhìn Chu Cương Liệt. “ Cởi ra hết.” Chu Cương Liệt nhíu mày. Hơn 200 nam nhân trố mắt mà nhìn, vị áp trại phu nhân của họ đang ở trước mặt đám đông cởi cả áo yếm và quần lót, nàng hoàn toàn trần truồng bại lộ hết cảnh xuân. Liễu Thị nước mắt lưng tròng, hai tay che chỗ nhạy cảm, “ Tiện thiếp đã cởi hết rồi ạ.” “ Bỏ tay ra, quỳ xuống, cầu xin cho chồng nàng đi.” Chu Cương Liệt giọng nghiêm nghị, ra lệnh. “ Đại tiên, ngài đừng ép người quá đáng, giết ta đi, đừng có làm nhục nàng.” Hắc Hổ gầm lên vừa đau đớn vừa tức giận, người vợ mà hắn hết mực yêu thương đang phải vì hắn mà chịu nhục. “ Ta ép người quá đáng thì sao, sao lúc ngươi bức bách thôn Hoang Lĩnh không nghĩ mình ép người quá đáng.” Chu Cương Liệt phất tay, Hắc Hổ như bị ai đấm vào ngực, thổ huyết nằm bẹp xuống. Liễu Thị hốt hoảng quỳ xuống “ Xin ngài, cầu xin ngài, tiện thiếp sẽ làm mọi thứ, ngài đừng hành hạ chàng ấy nữa.” Liễu Thị bỏ tay ra, cúi đầu quỳ rạp xuống, phía sau vang lên vài tiếng nuốt nước bọt, trước mặt bọn lâu la, Liễu Thị bờ mông to tròn, lỗ nhị e ấp khít chặt cùng với khe lồn hoàn toàn bại lộ trong tư thế quỳ. “ Đứng lên.” Chu Cương Liệt phẩy tay. Một lực vô hình đem nàng đứng dậy, nàng đỏ mặt đứng tồng ngồng trước mặt tiên nhân. Chu Cương Liệt quan sát toàn bộ cơ thể của Liễu Thị, khuôn mặt tuy không đẹp xuất sắc, nhưng sắc xảo mặn mà, dáng người nảy nở đúng chất phụ nhân có chồng, cặp vú to trĩu nặng, hai núm vú hơi sậm màu, vòng eo lại thon thả mạn điệu, cặp mông tròn căng nhìn mà muốn vỗ một phát, phía trước gò mu cao múp là đùm lông dày rậm rạp mọc dọc theo cả hai mép lồn ra tới lỗ đít, hai mép lồn hơi trĩu xuống, khe lồn màu hồng sẫm, đặc biệt là cái hột le của nàng nhô ra, nó to gần bằng đầu ngón út. Liễu Thị không đẹp theo kiểu thiếu nữ xinh xắn tươi trẻ, mà sắc đẹp của nàng như một cô vợ hàng xóm tươi ngon sắc xảo. Nàng quay một vòng, cả hội trường ồ lên, bọn cướp tên nào tên nấy dựng lều cứng ngắc, ở sơn trại đã lâu nhưng vị phu nhân này là cấm kị, không ai dám có ý định gì với nàng. Chu Cương Liệt không nhịn được nữa, quần tự động tụt xuống, lộ ra con cặc vừa to vừa dài lại cong cong gân guốc. “ Tới, phục vụ nó, làm ta sung sướng ta sẽ tha cho nàng.” Chu Cương Liệt âm thầm dùng Sắc Dục Bổn Nguyên tác dụng lên cảm xúc của Liễu Thị, lại thêm khí gas kích tình đã thẩm thấu toàn bộ mọi người ở đây, bọn cướp ai cũng ngứa ngáy không yên, nhưng vì sợ tiên nhân nên tên nào cũng kìm chế ngồi yên. Nàng ngoan ngoãn quỳ xuống, bò đến bên dưới hạ thân Chu Cương Liệt, hai tay nắm lấy con cặc to lớn kia, nàng âm thầm hoảng hốt, cặc chồng nàng đã được gọi là lớn rồi, nhưng hàng của vị tiên này còn vĩ đại hơn, nó to dài như cặc ngựa giống, nàng âm thầm tưởng tượng nếu nó đút vào lỗ lồn mình... Hắc Hổ nhìn thấy hành động dâm dục của vợ mình, đau lòng không thôi, hắn hét lên: “ Đại tiên, ngươi nói mình lấy đức phục người, đức của ngươi là ức hiếp phàm nhân như thế sao?” “ Ta đang lấy đức phục người đây.” Chu Cương Liệt cười gian nhìn hắn, rồi đưa cái dương vật khủng bố ra, trên thân cặc hắn có khắc một chữ Đức do hắn vừa dùng tiên khí viết ra. Hắn đặt con cặc có chữ Đức lên mặt Liễu Thị, rồi quay qua cho toàn trường xem. “ Các ngươi xem, đây chẳng phải là lấy Đức phục người sao?”.
0 bình luận
aaa