Chương 20: Trước sức mạnh tuyệt đối

Yêu Dục xuất hiện nhắc nhở: “ Bổn hệ thống khuyên kí chủ đừng nên đồ sát quá nhiều phàm nhân.” “ Tại sao? Chỉ là một lũ cặn bã cướp của giết người, giống như ta kiếp trước, sao có thể thoát khỏi án tử, hơn nữa thiên hạ đang chiến loạn, có chết thêm 200 tên thì cũng là điều bình thường mà.” Chu Cương Liệt thắc mắc. “ Tuy kí chủ có Sắc Dục Bổn Nguyên trợ giúp, có thể Bí Ẩn che giấu hành động tàn sát, bỏ qua nhân quả. Nhưng ngài là tu sĩ, tương lai còn trở thành Giới Chủ, đồ sát quá nhiều phàm nhân sẽ phạm phải sát nghiệp, huyết quang tai ương quấn thân, nhẹ thì sẽ bị tước phúc giảm may mắn, nặng thì sát khí nhập thân tẩu hoả nhập ma, tu vi không tinh tiến nữa.” “ Ngài là muốn làm một Giới Chủ hưởng thụ mỹ nữ hay là muốn trở thành ma đầu tùy ngài chọn lựa.” Yêu Dục khuyên nhủ. “ Ta hiểu rồi... ta biết phải làm gì rồi.” Chu Cương Liệt cưỡi mây bay về phía Hắc Hổ Trại. Hắc Hổ đang tính ra ngoài thì nghe tiếng lao xao bàn tán của đám thủ hạ. “ A các ngươi xem cái gì trên trời kìa.” “ Là người đang cưỡi mây, là thần tiên, thần tiên ngay trên đầu chúng ta.” “ Đúng là thần tiên rồi, cầu thần tiên ban phước.” Hắc Hổ nhanh chóng chạy ra ngoài “ Chuyện gì? Thần tiên gì? Tụi mày làm...???” Vừa hỏi, hắn vừa ngước đầu lên nhìn, tròng mắt co rụt lại, một người đàn ông lực lưỡng, mặc áo vải đen viền vàng, cưỡi mây ngũ sắc, sau lưng có hào quang đang từ trên mây cách mặt đất hơn trăm thước nhìn xuống đám người bên dưới. Trên mây, Chu Cương Liệt quan sát hoàn cảnh toàn bộ sơn trại, hơn 200 tên tập trung ở trước sảnh chính, mấy chục tên chia ra tuần tra canh gác, gần trăm lều trại vây quanh một kiến trúc lớn ở giữa. Phía sau trại là một dãy lồng gỗ, bên trong là các cô gái mà chúng cướp về, ai ngoan ngoãn thì được thả ra làm việc, ai ương bướng thì bị nhốt lại. Yêu Dục nhìn tên thủ lĩnh, ở đây chỉ có mình hắn là có tu vi nên dễ dàng nhận ra. Nàng bĩu môi khinh thường: “ Hừ, tưởng thủ lĩnh bọn cướp là bậc thần tiên như nào, hoá ra chỉ là một tên Trúc Cơ trung kì.” “ Trúc Cơ trung kì? Mạnh cỡ nào?” Chu Cương Liệt thắc mắc. Yêu Dục giải đáp: “ Cảnh giới Phàm Giai lần lượt là Khai Khiếu – Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hoá Thần – Tán Tiên – Địa Tiên, mỗi cảnh giới đều chia ra Sơ kì, trung kì, hậu kì.” “ Phàm nhân muốn bước lên con đường tu hành thì phải Khai Khiếu, mở ra Đan điền và thức hải, những người có thiên phú tu tiên có thể tự nhiên Khai Khiếu, hoặc nhờ các tu sĩ khác giúp đỡ, đôi khi vô tình ăn phải linh dược cũng có thể khiến phàm nhân khai khiếu. Luyện Khí là quá trình hấp thụ linh khí trời đất, linh khí được chứa đựng trong Đan Điền, luyện khí vừa hấp thụ, chắt lọc linh khí, vừa tu bổ đan điền, đan điền càng rộng, chứa càng nhiều linh khí thì thi triển được càng nhiều pháp thuật. Sau khi đan điền đạt đủ giới hạn, tu sĩ sẽ bước vào Trúc Cơ. Trúc cơ là giai đoạn xây dựng nền móng để hình thành nội đan, trong cảnh giới này, tu sĩ phải đồng thời luyện da thịt, gân cốt, nội tạng, mở rộng đan điền, đặt trụ cột cho các cảnh giới sau. Móng càng chắc càng có thể xây cao hơn, nếu xây nền móng qua loa thì thành tựu về sau sẽ bị giới hạn. Khi đã xây dựng xong nền móng trúc cơ thì đến cảnh giới Kim Đan, chắt lọc linh khí cùng máu thịt bên trong thể nội hình thành nội đan, nội đan là thứ quyết định việc sử dụng pháp thuật của tu sĩ. Khi kim đan đủ lớn, sẽ như quả trứng nở ra Nguyên anh, nguyên anh gắn kết với Đan điền thức hải, xem như là linh hồn của tu sĩ. Nguyên Anh được nuôi dưỡng lớn lên chính là Hoá Thần, quá trình này tu sĩ sẽ liên tục mở rộng củng cố đan điền và thức hải, đan điền chứa linh khí, thức hải là biển ý thức nơi chứa đựng nguyên anh. Từ Hoá Thần lên Tán Tiên, bắt đầu chủ tu các pháp thuật, thủ đoạn tiên pháp, nội ngoại kiêm tu, đạt được Tán Tiên là có thể bay lượn. Địa Tiên là cảnh giới thuế biến giữa Phàm và Tiên, ở cảnh giới này, đan điền và thức hải sẽ chuyển từ hấp thụ linh khí sang hấp thụ tiên khí. Giới này tồn tại cả Tiên khí và linh khí, mật độ phân bố không đồng đều. Ở hạ giới chủ yếu là linh khí, tiên khí đa phần chỉ có ở những bảo địa, động thiên phúc địa, hoặc nơi các tiên nhân lánh đời sinh sống. Địa Tiên khi chuyển hoá hoàn toàn linh khí trong cơ thể thành tiên khí, sẽ trải qua độ kiếp, độ kiếp thành công sẽ trở thành Chân Tiên.” “ Kí chủ là Tiên Thiên thần tộc do Tham Lang Tinh thai nghén ra, không cần phải trải qua Phàm Giai, vừa sinh đã là Chân Tiên hấp thụ tiên khí rồi.” Chu Cương Liệt tiếp thu một đống tri thức, đầu to như cái đấu. “ Túm cái quần lại là tên Đại vương kia chỉ là một tên Trúc Cơ vừa đột phá lên trung kì, là cảnh giới gần chót, con kiến ta tiện tay là bóp chết.” Nhìn thấy tiên nhân xuất hiện ai cũng mừng rỡ cúi lạy cầu xin, nhưng tên hèn mọn Bạch Thử, Lý Đại cùng bọn lâu la hôm qua xuống thôn Hoàng Lĩnh thì mừng không nổi. Tên nào tên nấy run rẩy, tay chân vô lực lập cập, đây không phải là tên người rừng hôm qua đã giết 8 đồng bọn trong chớp mắt sao? Đại vương nói hắn chỉ là tên người rừng có sức mạnh thôi mà, sao giờ hắn giống tiên còn hơn Đại vương tự nhận mình là tiên vậy? Hắc Hổ cũng rùng mình, hắn từng nghe sư phụ giải thích về hệ thống tu hành, có thể đằng vân bay lượn thì chỉ có Tán Tiên trở lên. Sư phụ hắn cũng chỉ là một vị Nguyên Anh kì, kẻ ở trên trời kia tu vi ít nhất là Tán Tiên. Hắn hơi run rẩy, Tán Tiên cao như trời, cả đời chưa chắc gặp được, sao lại xuất hiện trên sơn trại của hắn, lại còn đứng nhìn xuống. Hắn chắp tay cúi đầu: “ Tiền bối đại giá quang lâm, tiểu đạo xin có lễ, chẳng hay tiền bối có gì dạy bảo.” Chu Cương Liệt vẫn lặng yên nhìn xuống, cao cao tại thượng, kẻ bên dưới chỉ như con kiến. Bạch Thử cùng Lý Đại lấy hết can đảm tới lần Hắc Hổ, nhỏ giọng nói: “ Đại vương, đây là người hôm qua đã giết 8 huynh đệ của chúng ta, ngăn cản chúng ta đem mẹ con Trần Thục về.” Ầm... như sét đánh giữa trời quang, Hắc Hổ lảo đảo suýt ngã, cái gì thế này? Kẻ kia là ít nhất là Tán Tiên, hắn đang chuẩn bị kéo 200 đàn em đi xử một vị Tán Tiên. Hắn quỳ mọp xuống, đầu cúi thấp hết sức có thể: “ Xin đại tiên tha tội, tiểu nhân không biết quản thủ hạ, để chúng mạo phạm ngài, ngài là tiên nhân cao quý xin đừng trách móc chúng tôi phàm nhân không biết chuyện.” Chu Cương Liệt hờ hững đáp: “ Hừ, chỉ là một tên Trúc Cơ vừa đột phá, lại càn quấy coi mình như vua một cõi, ngươi đã biết tội chưa.” Hắn toả ra khí thế, những phàm nhân bên dưới áp lực khụy gối xuống, không ai dám ngóc đầu lên. “ Tiền bối, đại tiên, ngài là tiên nhân sao lại chấp nhất với phàm phu tục tử như vậy, xin ngài tha cho chúng tôi.” Hắc Hổ nói như hét, hắn sợ hãi đến tận tâm cang rồi. “ Thế ngươi là kẻ tu hành, lại đi dùng sức mạnh đe doạ cả thôn Hoàng Lĩnh, bắt họ cống nạp, bắt hiếp nữ nhân thì sao? Thế đạo này kẻ lớn ăn kẻ bé, ngươi đang nói lý với ta.” “ Đại tiên, những việc này là do thủ hạ của ta tự làm, ta sẽ giết hết những kẻ hôm qua xuống núi mạo phạm ngài, trả lại công đạo cho thôn làng.” Hắc Hổ nói dối không ngượng mồm. Bạch Thử, Lý Đại cùng gần 100 tên lâu la bất mãn nhìn qua, tên Đại vương này tính đem họ ra thí mạng để giữ mạng mình, sao mình lại trung thành với loại yếu hèn này cơ chứ. “ Ngươi tính qua mặt ta sao, đừng quên ta là tiên nhân, những chuyện ngươi làm ta đều thấy hết.” Chu Cương Liệt khinh thường. Lúc này, Liễu Thị trong nhà chạy ra, ôm lấy Hắc Hổ, nước mắt giàn giụa quỳ xuống: “ Tiên nhân, xin hãy tha cho chàng ấy, cho chúng tôi một con đường sống, cầu xin ngài.” “ Ngài là tiên nhân không chấp tiểu nhân, chúng tôi sẽ đốt bỏ sơn trại rời đi, chúng tôi sẽ ra quan phương đầu thú, chịu hình phạt theo tội, ngài nói gì cũng tôi đều nghe hết, chỉ xin ngài tha cho chúng tôi một mạng.” Nhìn thấy vị phụ nhân sắc xảo đọng lòng người trước mặt, Chu Cương Liệt liếm môi cười gian: “ Tha cho các ngươi, không phải là không được...”
0 bình luận
aaa