Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 19: Giải quyết vấn đề
“ Hừm, hưởng thụ đủ rồi, đến lúc làm việc thôi.”
Sau khi xuất tinh vào miệng A Mỹ, Chu Cương Liệt khí định thần nhàn đứng dậy kéo quần lên, hướng thôn dân vẻ mặt đầy chính khí nói:
“ Bây giờ ta sẽ đi giải quyết lũ cường đạo, trả lại bình yên cho các vị.”
Thôn dân mừng rỡ:
“ Đa tạ tiên nhân, tiên nhân đúng là người nhân nghĩa, cứu khổ cứu nạn.”
“ Xin tiên nhân hãy diệt sạch bọn cướp đó, báo thù cho dân làng bị chúng giết.”
“ Khẩn xin tiên nhân hãy cứu những cô gái bị chúng bắt đi.”
Thái trưởng thôn cung kính cúi đầu:
“ Lão phu xin thay mặt cả thôn tạ ơn tiên nhân, ngài có gì sai khiến, cả thôn Hoàng Lĩnh đều có thể liều mạng cùng ngài đối mặt với bọn giặc đó.”
Chu Cương Liệt đỡ Thái trưởng thôn dậy, giọng điệu đầy uy nghiêm chính khí:
“ Cảm tạ sự mến mộ của mọi người, ta ăn chực ở đây, cũng lên bỏ sức giúp thôn làng một tay. Xin mọi người cứ tiếp tục làm việc như hằng ngày, bọn cướp cứ để ta lo liệu.”
“ Tiên nhân thật là khiêm tốn, được thờ phụng hầu hạ tiên nhân là phúc của cả thôn chúng tôi. Vậy ngài đi nhớ cẩn thận, tên Đại vương kia cũng là kẻ tu hành” Thái trưởng thôn cúi người.
Chu Cương Liệt quay qua Trần Thục và A Mỹ, cười dâm truyền âm cho hai nàng:
“ Ta đã thi triển ảo thuật trên người hai nàng, các nàng cứ sinh hoạt làm việc như thường ngày, nhưng cho tới khi ta trở về, cấm hai nàng mặc quần áo vào.”
Trần Thục hoảng sợ đỏ mặt: “ A, cái này...”
“ Yên tâm, không ai nhìn thấy các nàng khoả thân đâu.”
Trần Thục và A Mỹ nhìn nhau, cúi người: “ xin tuân lệnh chủ nhân.”
Chu Cương Liệt hài lòng cười lớn, dưới chân hắn bỗng xuất hiện mây ngũ sắc, sau lưng toả hào quang, cưỡi mây bay lên núi.
“ Ngài ấy quả là tiên nhân pháp lực cao thâm có thể đi mây về gió, các vị hương thân phụ lão, chúng ta cứ trở về nhà chờ tin tốt của ngài ấy.”
Cả thôn tản ra quay lại làm việc.
Trong huyễn trận, Trần Thục và A Mỹ vẫn trần truồng đứng trước nhà, khi mọi người về hết, mới thở phào, Trần Thục tính vào nhà đóng cửa chờ Chu Cương Liệt quay lại thì ở phía sau bất ngờ có người gọi:
“ Trần đại phu, hôm nay cô có khám bệnh không?”
Trần Thục quay đầu nhìn, là vị đại hán thân hình to lớn, da dẻ đen thui, khuôn mặt chất phác, tên hắn là Nhị Ngưu, lúc trước đòi vác cuốc liều mạng với bọn cướp, trong thôn hắn cũng là một trong số các nam nhân theo đuổi Trần Thục.
Hắn đứng lom lom nhìn nàng, Trần Thục nổi da gà, nàng vẫn đang khoả thân, núm vú săn cứng, dưới hạ thể vì vừa sợ vừa kích thích mà chảy nước ướt cả đùi.
Trần Thục cố nặn nụ cười hiền hậu như thường ngày, “ Nhị Ngưu thúc có gì cần nhờ đến tôi giúp sao?”
Trong mắt Nhị Ngưu, Trần Thục vẫn là Trần Thục thường ngày, hắn gãi đầu nói:
“ Chẳng là hôm qua tôi vui mừng quá, chạy về nhà bị vấp té trật chân rồi, không biết Trần đại phu có thể chữa giúp tôi không?”.
“ A được chứ, mời Nhị Ngưu thúc ngồi, tôi đi lấy thuốc.”
Trần Thục liếc qua A Mỹ, nàng vẫn tung tăng vui vẻ như bình thường, vừa trần truồng đứng giao tiếp với các bạn đồng trang lứa, vừa chăm sóc vườn thuốc.
Con gái đã dạn dĩ tự nhiên như vậy, nàng làm mẹ cũng không thể thua kém được, Trần Thục hạ quyết tâm. Nàng lấy thuốc, nắn khớp, băng bó cho Nhị Ngưu một cách tự nhiên.
Cảm giác khoe hết lồn vú trước mặt nhiều người như vậy khiến Trần Thục vừa hồi hộp vừa kích thích, nước dâm dưới háng nàng rỉ ra liên tục. Thấy Nhị Ngưu nhìn mình say mê, nàng bạo gan giả vờ cúi thấp xuống nhặt thuốc, vểnh cặp mông trần căng tròn cùng khe lồn thấp thoáng trước mắt Nhị Ngưu.
Ở góc độ nhìn của Nhị Ngưu thì Trần Thục đang cúi xuống nhặt thuốc, bờ mông to tròn căng lên sau lớp váy, nhưng chỉ có thế đã khiến hắn thèm thuồng nuốt nước bọt.
Trần Thục ngày càng bạo dạn hơn, trong lúc băng bó cho Nhị Ngưu, nàng liên tục để cho vú lồn “ vô ý” chạm vào người hắn, núm vú quét qua tay hắn, hột le săn cứng chìa ra chạm vào đầu gối hắn. Bởi vì Huyễn thuật đã ngụy tạo xúc cảm, nên Nhị Ngưu chỉ thấy mình vô ý chạm vào thân thể Trần Thục, điều này làm hắn hưng phấn hạnh phúc không thôi.
A Mỹ nhìn thấy mẹ bạo dạn như vậy, cười khẽ “ Hừ, thế mà còn giả vờ xấu hổ, thì ra mẹ là đồ cuồng khoả thân.”
Tiếp sau đó, Trần Thục lại trần truồng chữa bệnh cho vài người dân trong thôn.
Trại Hắc Hổ, hơn 200 tên thổ phỉ tập hợp ở bãi đất trống, hôm qua Đại vương đã tức giận, muốn hôm nay dẫn hết thủ hạ đồ sát thôn Hoàng Lĩnh, giết chết thằng người rừng kia, bắt mẹ con Trần Thục về làm thiếp.
Sau khi điểm quân, tên hèn mọn Bạch Thử cùng Lý Đại đầu trọc mặt sẹo vào đại sảnh. Hắc Hổ đang miệt mài cưỡi trên một thị thiếp, hắn nắc dồn dập khiến nàng kia hít thở không thông, van xin rên rỉ.
“ Đại ca, đã điểm đủ quân số, có thể đi rồi.” Bạch Thử cúi đầu, ánh mắt thèm thuồng nhìn hai người đang giao phối.
“ Ừm.” Hắc Hổ càng nắc bạo hơn, đẩy mạnh tốc độ đút vào rút ra, cô gái đáng thương gào thét bất lực, sau vài phút, hắn xả toàn bộ tinh vào trong cô gái, vứt nàng như chó chết xuống đất, cô gái ngất xỉu, mắt trợn trắng, hông vẫn giật giật trào tinh trùng ra.
Lúc hắn quần áo chỉnh tề định bước ra ngoài, một thanh âm nữ tử gọi theo hắn:
“ Phu quân.”
Một phụ nhân tuổi chừng 35, búi tóc khuê các, ăn mặc kín đáo, vóc dáng nảy nở, xuân sắc ngập trời, ánh mắt sắc xảo, bước tới cạnh hắn.
“ Chuyện gì mà chàng tập hợp đông người như vậy, lại còn tự mình dẫn đi nữa?”.
Phụ nhân này là thê tử của Hắc Hổ, gọi là Liễu Thị. Nàng vốn là chủ một tửu quán, cũng là phỉ nhân, quán của nàng bề ngoài thì buôn bán rượu thịt, nhưng lại chuyên môn chuốc mê những kẻ có tiền, lột sạch tài sản, người thì giết.
Khi Hắc Hổ vừa chôm bí kíp của sư phụ chạy trốn, vô tình nghỉ lại quán của Liễu Thị, bị nàng bỏ thuốc mê, nhưng hắn có tu vi, phát hiện ra, thấy cô chủ quán sắc nước hương trời chân yếu tay mềm lại có thể tàn nhẫn như vậy, rất hợp ý hắn.
Hắn tha cho nàng, kết làm vợ chồng. Liễu Thị theo hắn gầy dựng trại Hắc Hổ, nàng tài giỏi quán xuyến trong ngoài, nhờ có nàng mà hắn mới có được ngày hôm nay. Bởi vậy dù có gái gú vô số, nhưng với Liễu Thị thì Hắc Hổ luôn một mực thương yêu, chức vị áp trại phu nhân là của nàng, dù mẹ con Trần Thục có xinh đẹp hơn cũng chỉ có thể làm thiếp.
Liễu Thị cũng rất biết điều, nàng hiểu rõ mình không thể đáp ứng đủ nhu cầu sinh lý như rồng như hổ của phu quân nên để mặc hắn bắt và chơi bao nhiêu nữ nhân tùy thích.
“ Phu nhân, nàng ở lại trại, có một khúc xương khó gặm bọn đệ tử không giải quyết được nên ta phải ra tay, nàng yên tâm, ta đi sớm về sớm.”
“ Vâng, chàng đi đi, sơn trại đã có thiếp lo.” Liễu Thị nhìn hắn ánh mắt dịu dàng yêu thương.
Ngọn núi bên ngoài trại Hắc Hổ, Chu Cương Liệt đứng trên một ngọn cây, quan sát toàn cảnh khu sơn trại.
“ Chậc... Tên Đại vương này còn rất biết hưởng thụ nha.” Hắn liếm liếm môi cười đê tiện.
0 bình luận