Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 8: Ra tay
“ Mẫu thân!”
A Mỹ vừa lúc trở lại thôn, nhìn thấy Trần Thục bị bọn thổ phỉ hung ác bắt trói, nàng hốt hoảng hô lớn chạy tới.
Bọn cướp nhìn thấy A Mỹ, mắt sáng rỡ, nở nụ cười dâm:
“ Aha, con gái Trần Thục đây rồi, quả là một tiểu mỹ nhân nha.”
“ Tiện tay bắt luôn nó về, để mẹ con đoàn tụ cùng nhau.”
“ Con đĩ nhỏ này đẹp không kém gì mẹ nó, nghĩ đến cảnh hai mẹ con cùng dạng háng cho chúng ta chơi, tao đã nứng hết cả người rồi.”
Trần Thục mặt tái mét quay qua tên đầu trọc:
“ Ngài đã nói chỉ bắt một mình tôi, tha cho con bé rồi mà.”
Tên Bạch Thử hèn mọn cười hô hố:
“ Có nói sao, ta không nhớ đã hứa gì với cô cả.”
Dân làng hốt hoảng, trai tráng lăm lăm vũ khí trên tay, bọn thổ phỉ cũng đồng loạt rút gươm, bầu không khí giương cung bạt kiếm căng thẳng.
Chu Cương Liệt đi ở phía sau, hướng trong lòng hỏi:
“ Yêu Dục, ta tu vi Chân Tiên, ra tay với lũ người phàm này liệu có hậu quả gì không, ta vừa mới xuất thế, chưa muốn vì giết người phàm mà bị Thiên binh thiên tướng kéo xuống hỏi tội đâu.”
Yêu dục xuất hiện trên vai hắn:
“ Kí chủ yên tâm, lúc vừa xuyên không thì ta không chắc chắn lắm, nhưng kí chủ đã mở ra Mảnh vỡ Sắc Dục Bổn Nguyên nên cứ thả tay mà làm.”
“ Giải thích như thế nào?” Chu Cương Liệt thắc mắc.
Yêu Dục trả lời:
“ Trở thành Giới Chủ là một quá trình rất dài, kí chủ phải từng bước leo lên tới đỉnh phong, lúc còn nhỏ yếu, kí chủ phải hết sức cẩn trọng hành sự, lịch sử vạn giới có rất nhiều người được chọn làm Giới Chủ, nhưng trong quá trình phát triển không may chết non là chuyện thường xuyên. Lý do đa phần là do kẻ đó quá thể hiện, bị các lão quái vật nhìn chằm chằm diệt trừ.”
“ Lúc vừa xuyên không tới, hệ thống cũng muốn kí chủ điệu thấp mà phát triển. Nhưng kí chủ đã mở được Mảnh vỡ Sắc Dục Bổn Nguyên liền không cần lo lắng nữa.”
“ Sắc Dục Bổn Nguyên là một phần của Thiên Đạo, hiện tại nó đã hòa làm một với kí chủ, tức là ngài đã được Thiên Đạo che chở, kĩ năng cơ bản của Thiên Đạo là Bí Ẩn, khi kí chủ dùng Bí Ẩn, mọi việc kí chủ làm và cả nhân quả của nó đều được Thiên Đạo che giấu. Trừ khi kẻ địch mạnh hơn Thiên Đạo, hoặc sở hữu Mảnh vỡ Bổn Nguyên lớn hơn mới có thể phát hiện ra ngài, còn những kẻ khác kể cả Hỗn Nguyên Thánh Nhân cũng không thể bói toán hay phát hiện những thứ ngài đã Bí Ẩn.”
Chu Cương Liệt mắt sáng rỡ, cười to: “ Con mẹ nó đây không phải là bật hack rồi sao, đến cả Thánh Nhân cũng không làm gì được ta, thiên địa này ta chả phải đi ngang rồi?”
Yêu Dục bĩu môi gõ vào đầu hắn: “ Kí chủ đừng có mà mơ, kĩ năng Bí Ẩn chỉ giúp kí chủ che giấu việc đã làm, nhân quả cũng như hành tung của kí chủ thôi, tránh việc bị bói toán, truy tung. Ngài phải biết khi đạt tới tầng cấp Thánh Nhân, họ đã phần nào nắm giữ quy tắc, có thể trong cõi hư vô nào đó thấy được nhân quả, nhìn thấy một góc tương lai, Thiên Đạo sẽ giúp kí chủ che giấu khỏi cái nhìn chằm chằm đó.”
“ Nhưng nếu kí chủ muốn tìm đường chết, lấy tu vi Chân Tiên chủ động đi trêu chọc Thánh Nhân, họ sẽ bóp chết kí chủ như giết một con kiến.”
“ Ài, biết là sẽ không dễ dàng như vậy mà.” Chu Cương Liệt tiếc nuối.
Mọi trao đổi trong đầu nãy giờ chỉ xảy ra trong một tích tắc, Chu Cương Liệt lập tức chạy đến bên cạnh A Mỹ.
A Mỹ quay sang nhìn hắn cầu khẩn: “ Xin ngài, xin ngài cứu lấy mẹ tôi.”
Chu Cương Liệt đặt tay lên vai nàng trấn an:
“ Yên tâm, ta đã hứa là sẽ làm.” Rồi quay lại nhìn bọn thổ phỉ.
Thấy có người lạ, lại là một hán tử cao to trên thân chỉ mặc mỗi cái quần bện bằng lá cây, bọn thổ phỉ ánh mắt hung ác chĩa đao quát to:
“ Thằng người rừng ở đâu xuất hiện, mau cút đi, đừng chỏ mũi vào chuyện của bọn tao.”
“ Giết luôn nó đi cho rảnh nợ.”
“ Hay là bắt nó về làm phu khuân vác, tướng tá thằng người rừng này cũng to con phết.”
Chu Cương Liệt trừng mắt nghiêm nghị, ngón tay chỉ vào bọn cướp:
“ Lũ cặn bã các ngươi, muốn bây giờ chết, hay lát nữa chết.”
Không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt của hắn, bọn cướp như chuột thấy mèo, một nỗi sợ hãi phát ra từ tận linh hồn.
Tên đầu trọc giãy thoát khỏi sự sợ hãi, quát mắng đàn em:
“ To gan, bọn mày sợ cái gì, nó chỉ có một đứa, xông lên bằm thây nó ra cho tao.”
Tám tên thổ phỉ kìm nén sợ hãi, xách đao xông về phía Chu Cương Liệt chém liên tục.
Dưới con mắt của Chân Tiên, Chu Cương Liệt thấy bọn này như đang tua chậm, hắn nhẹ nhàng né hàng chục cú chém, sau đó từng quyền một đấm ra, mỗi cú đấm nhìn như nhẹ nhàng của hắn là một tên thổ phỉ chết ngay tại chỗ, đầu nổ tung, cơ thể tứ phân ngũ liệt, chết mà chưa ý thức được vì sao mình chết.
Giờ nếu xuống Âm Ti, bọn chúng cũng chỉ ù ù cạc cạc biết mình chết vì đánh nhau, Âm Phủ cũng không điều tra gì, bởi vì mỗi hành động của Chu Cương Liệt đều được Bí Ẩn phù hộ.
Cả bọn cướp và dân làng đều trợn mắt há hốc mồm, khó thể tin nhìn một màn này, có người còn dụi dụi mắt, mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tám tên cướp hung tợn chỉ còn lại mảnh vụn máu thịt nhìn mà rợn người.
Tên trọc đầu và tên Bạch Thử hèn mọn nhìn nhau, trong mắt toàn là hoang mang và khiếp sợ.
A Mỹ chạy về phía mẫu thân đang bị trói, Chu Cương Liệt theo sau, bọn cướp lùi cả về một góc, không ai dám chắn đường.
Chu Cương Liệt dùng tay giật đứt dây trói, A Mỹ ôm chầm lấy mẫu thân khóc nức nở.
“ Mẹ, người không sao chứ, bọn chúng có làm gì người không?”
Trần Thục vẫn chưa hết hốt hoảng sau một màn vừa chứng kiến, sau đó mỉm cười xoa đầu con gái
“ Mẹ không sao, vị này là..?” Trần Thục nhìn Chu Cương Liệt, hỏi.
Lúc Trần Thục nhìn mình, Chu Cương Liệt mắt cũng không rời khỏi nàng, hắn đứng hình, mê mẩn trước vẻ đẹp chín mọng của mỹ phụ nhân trước mặt.
“ Ái chà, chất lượng phụ nữ thời đại này thật tốt a, ta sắp không kìm chế được bản thân nữa rồi.”
Chu Cương Liệt dời đi ánh mắt, nói “ Mọi chuyện để lát nữa rồi nói.”
Hắn quay lại nhìn bọn cướp “ Còn không mau cút.”
Như được đại xá, bọn cướp ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vứt cả vũ khí lẫn ngựa lại. Tên Bạch Thử cố quay đầu nhìn thật kĩ Chu Cương Liệt, sau đó cũng vội vàng chạy vào rừng.
0 bình luận