Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 7: Trần Thục mỹ nhân
Thôn Hoang Lĩnh, được dãy núi Hoang Lĩnh bao bọc xung quanh, cách biệt với thế giới bên ngoài, những ngôi nhà chủ yếu xây thằng gỗ hoặc bùn đất.
Thôn xóm nhỏ chỉ tầm hơn trăm hộ dân, gần năm trăm nhân khẩu, sống chủ yếu dựa vào tự cung tự cấp, trồng trọt, chăn nuôi, săn bắt.
Lúc này, trước cổng thôn, hai nhóm người chia làm hai trận doanh đứng đối diện nhau đầy căng thẳng.
Một bên là người dân thôn Hoang Lĩnh, những người đàn ông đứng phía trước, da dẻ ngâm đen, khuôn mặt khắc khổ đậm chất dân thôn quê chân lấm tay bùn, phía sau là người già, phụ nữ, đám trẻ con thì bị bố mẹ đuổi vào nhà.
Trên tay ai nấy đều cầm cuốc, xẻng, lưỡi liềm, bồ cào, gậy gộc bất cứ thứ gì có thể tự vệ được họ đều cầm.
Một bên khác là một đám người hung thần ác sát nhân số hơn trăm, 10 kẻ ở trước cưỡi ngựa, dẫn theo chó săn, trên tay lăm lăm đao, kiếm, dây thừng.
Một kẻ cưỡi ngựa bước ra, tên này mắt dơi mỏ chuột, tai nhọn răng hô, khuôn mặt đầy vẻ hèn mọn, chĩa kiếm về phía dân thôn Hoang Lĩnh quát to:
“ Đã qua nửa tháng, các ngươi đã suy nghĩ xong chưa, để Trần Thục và con gái ả đến làm thiếp cho Đại vương chúng ta là tốt cho bọn chúng, cũng tốt cho các ngươi, Đại vương của chúng ta đã rất nhân từ với các ngươi rồi”.
“ Đại vương có nói, nếu Trần Thục và con gái chịu mẫu nữ cùng hầu hạ ngài ấy, ngài ấy vui lòng, sẽ mở đập xả nước cho các ngươi trong một tuần, miễn cống nộp ba tháng sắp tới.”
Trong đám thôn dân, một ông lão râu tóc bạc phơ, gương mặt khắc khổ đầy nếp nhăn chống gậy bước ra:
“ Mong các đại vương giơ cao đánh khẽ, thôn chúng tôi chỉ có mỗi Trần Thị là đại phu chữa bệnh, cả năm nay các đại vương chặn dòng nước, dân làng thiếu nước bệnh tật liên miên, nếu không có thầy thuốc, e là dân làng không ai sống nổi.”
Tên có khuôn mặt hèn mọn trừng mắt, giơ kiếm về phía ông lão quát:
“ Các ngươi đừng có mà không biết điều, khôn hồn thì giao Trần Thục và con gái ra đây, Đại vương chúng ta đã hết kiên nhẫn, nếu còn giở giọng mè nheo kể khổ, bọn ta liền huyết tẩy thôn này, chó gà không tha.”
Trong bọn cướp, vài tên lên giọng chế giễu:
“ Bọn dân đen mau giao mẹ con Trần Thục ra đi.”
“ Được làm thiếp cho Đại vương, là phúc lớn ba đời của chúng.”
“ Trần Thục mỹ nhân, sao phải sống ở nơi khỉ ho cò gáy với bọn dân đen quê mùa này, về hầu hạ Đại vương, với bản lãnh của Đại vương sẽ cho mẹ con cô dục tiên dục tử hé hé hé...”
“ Đại vương chúng ta được cái rất phóng khoáng với thủ hạ, nói không chừng sau khi hưởng thụ còn ban mẹ con Trần Thục cho chúng ta cùng hưởng.. haha”.
“ Con mẹ nó nghe mà đã nứng hết cả người, Trần Thục mỹ nhân, mau theo chúng ta về trại, chúng ta sẽ thay phiên cho mẹ con cô sướng.”
Các thôn dân chân chất nghe những lời ô ngôn uế ngữ nhục mạ đó, nghiến răng ken két lăm lăm vũ khí trong tay.
“ Con mẹ nó ta nhịn hết nổi, bọn thổ phỉ này khinh người quá đáng.” Một hán tử cầm cuốc tính chạy ra.
Lão trưởng thôn vội giữ tay “ Nhị Ngưu bình tĩnh, đừng kích động, cháu đánh không lại chúng đâu.”
Người đàn ông tên Nhị Ngưu đỏ mặt tía tai “ Không đánh lại thì liều mạng, cùng lắm thì chết, để chúng được nước lấn tới, trước sau gì cả thôn cũng chết hết.”
Các thôn dân trầm mặc, sau đó ánh mắt đầy quyết tâm, cầm chặt cuốc xẻng trong tay muốn liều mạng.
Trong bọn cướp, một gã đầu trọc, trên mặt có vết sẹo vắt ngang quát:
“ Sao? Các ngươi muốn tạo phản hả, Đại vương chúng ta là tiên nhân pháp thuật cao siêu, giết cả thôn các ngươi như giết gà chó, Trần Thục! Ngươi nỡ để cả thôn này chịu tội sao.”
“ Khoan đã!”
Lúc này, một giọng nữ dịu dàng từ sau đám thôn dân hô to. Một phụ nhân chen chúc đám đông bước về phía trước.
Thôn dân hốt hoảng:
“ Trần đại phu, cô ra đây làm gì?”
“ Trần đại phu, mau vào làng, chúng tôi không thể để họ bắt cô đi được”.
“ Ơn nghĩa của Trần đại phu với cả làng, chúng tôi liều hết mạng cũng phải bảo hộ mẹ con cô”.
Trần Thục bước ra, mặc một bộ áo vải thô sạch sẽ, đầu búi tóc phụ nhân, khuôn mặt ngoài 30 có bảy phần giống A Mỹ, không có một nét nhăn nào, xinh đẹp thành thục như mật đào chín mọng chờ người hái, dáng người cân đối, eo vừa một vòng tay, bộ ngực đồ sộ kiêu hãnh trong lớp áo rộng, bờ mông to tròn mắn đẻ vểnh cao.
Đôi mắt mang theo nét u sầu rưng rưng ngậm nước, mũi cao thẳng, miệng anh đào hồng tự nhiên không son phấn.
Trần Thục cất tiếng nói dịu dàng dễ nghe:
“ Cảm tạ hương thân phụ lão đã che chở, nhưng mọi người không thể chống lại bọn họ, đừng vì mẹ con tôi mà hi sinh vô ích, nếu vì mẹ con tôi mà liên lụy cả thôn, chúng tôi sẽ áy náy cả đời.”
Nói đoạn, quay hướng bọn cướp bước tới:
“ Tôi đồng ý theo các ngài về làm thiếp cho Đại vương, chỉ xin Đại vương giơ cao đánh khẽ, tha cho con gái tôi, thôn làng còn cần một vị đại phu chữa bệnh.”
Bọn cướp ngẩn ngơ nhìn mỹ phụ nhân trước mặt, ánh mắt không kìm nén dục vọng, có tên chảy cả nước dãi, đũng quần đội lên cái lều cao, có tên thô bỉ thò tay vào quần cầm cặc hướng nàng sục liên hồi.
Tên đầu trọc mặt sẹo giãy thoát khỏi mê mẩn, quát:
“ Không được, theo lệnh của Đại vương phải nạp cả hai mẹ con cô làm thiếp, Đại vương muốn mẫu nữ cùng hầu hạ.”
Tên có khuôn mặt hèn mọn đảo mắt lia lịa, sau đó nói:
“ Cũng được, ta sẽ tâu với Đại vương, trước chỉ thu cô làm thiếp.”
Tên đầu trọc nhíu mày thắc mắc: “ Bạch Thử, sao lại đồng ý?”.
Tên hèn mọn Bạch Thử nói nhỏ vào tai đầu trọc:
“ Ngu ngốc, nếu giờ ngươi ép bọn thôn dân này vào đường cùng, chúng liều mạng thì sẽ có anh em chúng ta hi sinh, Đại vương trước khi bế quan đã dặn, trước áp chế chúng, sau trấn an chúng, chờ Đại vương xuất quan sẽ diệt sạch thôn này, trai tráng thì tẩy não làm lính, nữ thì làm nô lệ, bọn người già trẻ con vô dụng thì giết.”
Đầu trọc cười hô hố: “ Thì ra là thế, mỹ nhân, mau tới đây, theo chúng ra về trại.”
Trần Thục ngoảnh lại phía thôn dân:
“ Mong mọi người giúp ta chăm sóc A Mỹ”.
Rồi nàng bước từ từ về phía bọn cướp. Thôn dân có người rơi nước mắt, có người nghiến răng muốn nhào lên ăn thua đủ với bọn thổ phỉ, nhưng đều bị cản lại”.
Tên đầu trọc tiến lên, dùng dây trói Trần Thục lại, trong quá trình, hắn tranh thủ sờ ngực, bóp mông nàng mấy cái, Trần Thục cúi đầu chịu đựng.
“ Con mẹ nó nữ tử này thật ngon nha”.
“ Đợi Đại vương chơi chán, xin Đại vương ban nàng cho chúng ta”.
“ Hé hé, một con đĩ ngọt nước như này lại sống ở nơi khỉ ho cò gáy thật phí của trời, mỹ nhân, về trại lão tử cho nàng ăn no con cặc của ta”.
Bọn cướp đắc ý phun lời ô uế phục nhã.
0 bình luận