Chương 1: Ta xuyên không rồi

Nhà tù Đại Đảo, phòng biệt giam số 4. Người đàn ông mặc áo tù, cơ thể vạm vỡ, mặt lún phún râu, ngồi thẩn thờ trên giường sắt rỉ sét, hai mắt nhắm khẽ, hắn đã đếm từng ngày, hôm nay là ngày hắn ra pháp trường. “ Lách cách... Leng keng...” Tiếng chói tai của tấm cửa sắt vang lên, ba viên cảnh sát bước vào, người ở giữa tầm ngoài 40, mặt không biểu cảm nói to: “ Phạm nhân Chu Liệp, mời anh theo chúng tôi”. Hai viên cảnh sát còn lại đi tới còng tay Chu Liệp dẫn độ hắn ra ngoài. Chu Liệp bước từng bước, hai bên có cảnh sát quàng tay giữ chặt, mỗi bước hắn đi, là tiến tới cái chết gần hơn. Đi ngang qua các buồng giam, nhiều phạm nhân bám song sắt nhìn theo hắn, bàn tán xôn xao. “ Hôm nay tử hình Liệp Dâm Ma sao?” “ Nghe cán bộ nói hắn là tội phạm cưỡng hiếp giết người, từ trong nước tới ngoại quốc, hắn bắt cóc, cưỡng hiếp hơn cả trăm cô gái rồi.” “Nghe nói khi vây bắt hắn, có hai nữ cảnh sát còn bị hắn chơi tới hỏng, phải nhập viện điều trị tâm lý.” “ Tên cuồng dâm này cuối cùng cũng phải dựa cột rồi, để hắn ở đây thêm vài ngày, có khi trinh đít của tao cũng mất a.” “ A thì ra đít mày còn trinh, lại đây chúng ta giao lưu chút.” “ Cút đcm mày đi ...” Tiếng ồn ào bỏ lại phía sau, Chu Liệp được cho ăn bữa ăn cuối cùng, hắn đòi ăn nhũ heo nướng, món khoái khẩu của hắn. Trường bắn Đại Đảo, nơi biết bao nhiêu tên tội phạm khét tiếng giang hồ ngã xuống, Chu Liệp bị bịt mắt, còng chặt vào cột gỗ, viên sĩ quan đọc lại bản án của hắn, tội trạng mà hắn gây ra. Sáu cán bộ cầm súng vào vị trí, sau khi nghe hiệu lệnh đồng loạt nã đạn, viên sĩ quan bồi một phát ân huệ cuối cùng vào đầu... Ý thức của Chu Liệp lâm vào bóng tối... Không biết bao lâu sau, hắn dần tỉnh lại, nhưng cơ thể như đang trôi nổi trong hư không, hắn như mất hết quyền kiểm soát thân thể mình, tay chân vô lực, thậm chí mí mắt cũng không điều khiển được. “ Đây là trạng thái sau khi chết sao? Ài!” Ý thức hắn âm thầm thở dài. “ kiếp này sống thật vô nghĩa, nếu địa ngục tồn tại, chắc Diêm Vương phải xây thêm 1 tầng cho mình mất”... Tít tít... Tít tít “??? Tiếng gì thế, tới Âm Phủ thật rồi hả?” “Tít tít... Đang kết nối hệ thống, xin vui lòng chờ trong giây lát.” “ Hệ thống gì? Không lẽ tình tiết trong truyện hồi đó đọc là có thật, mình là nhân vật chính có hệ thống bàn tay vàng trong truyền thuyết? “ Chu Liệp suy nghĩ mông lung đồng thời có một sự chờ mong mãnh liệt. “ Tít tít... Đã kết nối xong, đang đọc thông tin kí chủ.” Tên: Chu Liệp Chủng tộc: Nhân loại Tình trạng: Hư vô ( đã tử vong) Tu vi: không Công pháp: không (Chú thích: kí chủ đang tồn tại dưới dạng Hư vô, hệ thống sẽ tìm một thân phận phù hợp với linh hồn kí chủ trong vạn giới để tiến hành xuyên không, xin vui lòng chờ giây lát). Chu Liệp mừng rỡ, “ là thật, mình sắp được xuyên không, mình có hệ thống bàn tay vàng, mình là nhân vật chính được chọn, kiếp này đã sống uổng, mình phải làm lại kiếp sau”. Tít tít tít... “ Sẽ là gì đây, thân phận mới của mình, thiên kiêu chi tử, hay phế vật bị từ hôn, bại hoại gia tộc, hay tốt nhất là vừa vào đã vô địch luôn.... “ Chu Liệp đầy đầu suy nghĩ vẫn vơ về tương lai trọng sinh của mình. “Tít tít... Đã xác định thân phận vạn giới, đang tiến hành truyền tống linh hồn kí chủ”... Ý thức Chu Liệp lâm vào hỗn loạn, cảm thấy thân thể mình bay bổng trong vài giây, rồi trầm xuống một cách đột ngột như rơi từ tòa nhà 81 tầng xuống. “ Tít, đã tiến hành nhập thể thành công, đang trong quá trình đồng nhất cơ thể và linh hồn, nơi đến là Địa Tiên Giới, thân phận của kí chủ là Thiên Bồng Nguyên Soái...” !!! Thiên Bồng Nguyên Soái???
0 bình luận
aaa