Chương 5

‘Côn thịt của cậu thô hơn... so với chai nước khoáng sao?’ Thứ sáu hàng tuần nhà trường đều làm tổng vệ sinh. Hôm nay tới lượt tổ của Nghiêm Miểu Miểu trực nhật. Cán bộ vệ sinh giao cho Nghiêm Miểu Miểu với Trần Âm lau bảng và đổ rác. Trần Âm vội đi xem Ngô Vịnh Tranh chơi bóng nên giành phần lau bảng, bảo với Miểu Miểu ngồi đợi một chút, cô đã nói với Hoàng Nhã Mộng ngồi phía sau đổi việc cho mình, tí nữa cô ấy sẽ ở lại đổ rác cùng Miểu Miểu, ai ngờ được Hoàng Nhã Mộng quên mất, quét lớp xong thì đi về nhà luôn. Từ WC trở về Nghiêm Miểu Miểu chỉ nhìn thấy phòng học chẳng còn ai cả. Lâm Xán đi vào bắt gặp cảnh bé mập ngồi xổm cạnh sọt rác, vẻ mặt buồn rầu tội nghiệp. Nghiêm Miểu Miểu nghe được tiếng bước chân thì ngẩng lên, nhìn thấy Lâm Xán mặc đồ bóng rổ, tóc tai đều ẩm ướt. Sau đó nhìn thấy cậu kéo áo lên lau mồ hôi trán, lộ ra cơ bụng tinh tráng. “Oạch.” Nghiêm Miểu Miểu hoảng hốt ngã phịch xuống đất. Cô vội đứng lên, lấy tay phủi sạch bụi bám ở mông quần. “Cậu... cậu... cậu...” Cô lại luống cuống lắp bắp rồi. “Mình làm sao, có phải cậu lại quên mất mình tên gì không?” Khẩu khí của cậu mơ hồ có chút tức giận. “Lớp trưởng lớn nhân, cậu có thể, có thể giúp mình khiêng sọt rác này đi đổ không?” Nghiêm Miểu Miểu lấy hết dũng khí để hỏi, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có được tiếp xúc với nam thần. Lâm Xán nhìn bé mập chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt khẩn trương chờ mong nhìn mình. Ai có thể cự tuyệt được chứ, hơn nữa cậu vô cùng vô cùng bằng lòng. “Được.” Thế nhưng cậu không quên bày ra bộ dáng ai bảo tôi là lớp trưởng, không thể nào không giúp đỡ các bạn trong lớp được. Chỗ đổ rác của trường hơi xa, cần phải đi xuyên qua sân thể dục, qua nhà ăn, thêm cả ký túc xá nữ nữa thì mới tới. Lâm Xán thản nhiên chỉnh vị trí cầm, giảm bớt trọng lượng mà Nghiêm Miểu Miểu phải nâng. Nghiêm Miểu Miểu giả vờ như mình muốn nhìn mọi người chơi bóng trong sân thể dục nên quay đầu sang phía Lâm Xán, vừa lén lút vừa quang minh chính lớn ngắm cậu. Cô có đứng thẳng cũng chỉ tới vai của cậu, cậu lại đang mặc đồng phục bóng rổ ba lỗ, gió thổi phần phật liền khiến cho Nghiêm Miểu Miểu mơ hồ nhìn thấy đầu vú của cậu qua kẽ áo. Gió cứ thổi, áo cứ bay, cộng thêm Nghiêm Miểu Miểu cố gắng nheo mắt, thế là thành công quan sát, đầu ngực của cậu cũng có màu hồng, chỉ là đậm hơn nhiều khi so với màu hồng núm vú của cô. Thật là muốn cắn một ngụm, thử xem có phải là so với kẹo dẻo cũng co dãn mềm mềm, hay là ngòn ngọt giống như uống sữa bò. Ôi... Hương vị hẳn là rất thơm ngon. Càng tưởng tượng Nghiêm Miểu Miểu càng nuốt nước miếng ừng ực. Tới khi cô thấy Lâm Xán quay đầu sang liền lập tức chấn chỉnh lại vẻ mặt, làm ra vẻ nghiêm túc nhìn đường. Đi được vài bước, Lâm Xán phát hiện ra bé mập lại quay đầu nhìn mình với vẻ đói khát. “Hừm, hóa ra bé mập cũng rất háo sắc.” Lâm Xán kiêu ngạo, bé mập cậu xem như có phúc khí, có thể nhìn thấy thân thể tươi mới của bản thiếu gia. Lâm Xán giả bộ ta đây rất nóng, thỉnh thoảng lại vén áo quạt quạt, lau mô hôi, càng lúc lộ càng nhiều cơ bụng với thắt lưng. Ánh mắt của Nghiêm Miểu Miểu đều liếc không bỏ sót, Lâm Xán cảm thấy ánh mắt của bé mập dường như hận không nuốt mình vào bụng. Rốt cục cũng tới khu đổ rác, Lâm Xán bảo Nghiêm Miểu Miểu đợi ở bên ngoài, cậu tự mình khiêng sọt rác vào trong. Nghiêm Miểu Miểu nhìn cánh tay của Lâm Xán, bởi vì dùng sức mà nổi cơ bắp. Cô hận không thể nhào lên ôm lấy cánh tay cậu mà liếm dọc theo cơ bắp của nó. Về lớp cất đồ xong cả hai cùng nhau đi xuống tầng. Nghiêm Miểu Miểu cảm ơn Lâm Xán: “Lớp trưởng lớn nhân, cảm ơn cậu, cậu tốt quá.” “Ừm.” Khi đi cầu thang Nghiêm Miểu Miểu bước đằng trước, Lâm Xán ở phía sau thấy được trên mông bé mập còn chưa sạch bụi, ma xui quỷ khiến thế nào cậu giơ tay vỗ mông cô, thời điểm chạm vào cậu còn bị bộ mông tròn lẳn co dãn của cô làm cho hưng phấn, xoa xoa vài lần mới thôi. Nghiêm Miểu Miểu bị dọa ngây người, quay đầu nhìn Lâm Xán. “Trên mông cậu còn dính bụi.” Lâm Xán vẻ mặt rất bình tĩnh nói. “Thế giờ có còn không?” Nghiêm Miểu Miểu xoay xoay đầu, kéo kéo quần muốn nhìn rõ. “Còn một chút.” “Vậy nhờ lớp trưởng phủi sạch hộ mình với.” Nói xong cô chống hai tay xuống gối, nâng mông lên, bởi vì động tác ấy mà mông của cô còn hơi lắc lư. Lâm Xán chỉ nhìn thấy cặp mông tròn trịa đang dán sát vào quần. Lúc cô hơi uốn éo, mắt Lâm Xán liền đỏ ngầu. Cậu vươn tay vỗ sạch bụi giúp cô. “Được rồi.” Lâm Xán thu tay lại, xoa xoa những ngón tay muốn cảm nhận sự tiếp xúc mềm mại vừa rồi, thật sự muốn ngay lập tức bóp mạnh mông của cô. “Lại phải cảm ơn lớp trưởng rồi.” Được nam thần vỗ mông thật quá phấn khích, ánh mắt của Nghiêm Miểu Miểu sáng lấp lánh ý cười. Cụp mắt xuống liền thấy đũng quần Lâm Xán đội lớn lên, dường như muốn chui ra khỏi quần. Nghiêm Mểu Miểu cảm thấy nước miếng mình sắp chảy ròng ròng, vội vàng quay đầu không dám nhìn tiếp. Đi ra quán tạp hóa cổng trường, Lâm Xán nói khát nước nên bảo Nghiêm Miểu Miểu đứng đợi. Cậu mua hai chai nước khoáng, đưa cho Nghiêm Miểu Miểu một chai. Nghiêm Miểu Miểu cuống quít xua tay “Không cần”. Nói xong liền hối hận, giả vờ rụt rè cái gì chứ, đây là đồ nam thần đưa sao mình lại không cần chứ? Sau đó nhìn thấy Lâm Xán định rút tay về thì nhanh chóng với tay đoạt lấy chai nước trong tay cậu. “Để mình uống cho, chứ mình cậu sao uống hết hai chai được.” Biểu tình chính là để mình giúp cậu nhé. Cầm xong thì lại vặn mãi không mở được chai nước, Lâm Xán liền cầm lấy chai nước trong tay cô mở giúp. Chai đó cô chỉ uống có một hai ngụm, về nhà ăn cơm xong liền chui tọt vào phòng, khóa trái lại rồi lôi nước khoáng trong balo ra. Nhìn tới nắp bình, nhớ tới việc ngón tay nam thần đã chạm qua nó, cô liền đưa nó lên mũi, cố gắng ngửi, nhưng chẳng thể ngửi được mùi gì cả. Sau đó cô đưa lưỡi liếm, liếm hết nắp chai, sau đó lại ngậm ở trong miệng, mút chặt nắp chai. Nghiên Miểu Miểu như mê man, hai tay cầm thân chai, xoay xoay rút chọc vào miệng, đầu lưỡi của cô đảo quanh nắp chai, chuyển động không ngừng. Nước miếng nhiễu ra, Nghiêm Miểu Miểu không để tâm kệ nó chảy dọc xuống cằm, ướt cả cổ áo. Một lúc sau cô bỏ cái chai ra khỏi miệng, môi lưỡi khoang miệng bị cọ sát nên hơi đau. Cô cũng không ngại ngần mà liếm sạch nước miếng đang dính trên thân bình. Liệu côn thịt của Lâm Xán có thô như chai nước khoáng không? Hay là so với chai nước khoáng còn thô hơn?
0 bình luận