Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Qua đường

Yêu Nữ Đường Phèn

Chương 5

"Vẫn chặt như thế....." "Đau quá.... Hàn gia...." "Ngoan, đừng kẹp" "Hu hu không muốn mà~" "Ngoan.... hừm" Trịnh Bạch Ngọc biết cuối cùng vẫn sẽ phải ngủ cùng kim chủ nhưng rõ ràng mới 30 phút trước hai người bọn họ còn đang xem phim, vì lý do gì mà cô đã bị bắt quỳ trên ghế để Hàn Cẩn Du ăn tươi nuốt sống chứ? Hàn Cẩn Du cũng thật sự không kiểm soát tình huống này. Chỉ mới sờ ngón tay cô nhóc một chút liền có phản ứng. Anh nhớ đến một tháng trước khi hai bọn họ bên nhau. "a~" Tiếng rên rỉ pha lẫn tiếng nước nhóp nhép vang lên giữa phòng khách. Chỉ thấy một màn mây mưa ở trên ghế sofa đầy sống động. Hạ thân hai người họ vẫn gắn kết đến chặt chẽ, da Trịnh Bạch Ngọc rất trắng chỉ cần dùng lực một chút đã để lại dấu, mà Hàn Cẩn Du thì không thương tiếc cho cô, trên người để lại đầy dấu vết. Eo nhỏ cũng không thoát khỏi số phận bị ghì chặt, mông nhỏ cũng để lại dấu tay đỏ đến kinh người. Hàn Cẩn Du ghì chặt eo người con gái trước mặt, ngăn cản cô thúc về phía trước, mỗi một cú va chạm đều chạm vào điểm nhạy cảm nhất, nhục huyệt bị nong đến mức đỏ ửng. Trịnh Bạch Ngọc giờ phút này đầu óc rối tinh rối mù, miệng chỉ có thề ê a từng câu không rõ nghĩa. Đàn ông toàn là móng heo. ................ Hàn Cẩn Du thỏa mãn nằm ôm người đẹp trong phòng ngủ. Nhìn cả người Trịnh Bạch Ngọc đỏ ửng vì bị anh giày vò có chút đáng thương, lúc này cô đã ngủ thiếp đi trên cánh tay anh. Ừm Trịnh Bạch Ngọc không đến mức đẹp quá xuất sắc, lợi thế của cô là giọng nói ngọt ngào, dáng người cao ráo, thời gian gần đây biết cách ăn mặc và chăm sóc cơ thể nên có chút quyến rũ trưởng thành. Sau một chuyến công tác mệt mỏi, nghe thấy cô ngoan ngoãn trò chuyện khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Trên người cô cũng thơm, mùi hương dễ ngửi khiến người ta an tâm không ít. Ngày mai đem cô ra ngoài chơi cũng là chuyện ngoài ý muốn. Bạn bè lâu ngày gặp mặt cũng là mấy công tử thế gia, cũng không ít người mang theo người đẹp, anh cũng không có ý định dắt cô theo nhưng ăn cùng một bữa cơm anh lại thay đổi ý định. Đem cô ra ngoài một lần thử xem sao. ................ Câu lạc bộ Ngải Túc là trại đua ngựa tư nhân nằm ở phía Tây thành phố, hội viên đều được chọn lọc kĩ lưỡng, luận về tài sản hoặc công danh không ai thua kém ai. Người đến được đây xuất thân không sang cũng quý. Vì là câu lạc bộ tư nhân nên không thiếu trò giải trí phục vụ khách quý. Bên ngoài chủ sở hữu là Mạc Đông Quân, thái tử tập đoàn Mạc gia tài lực hùng mạnh nhưng không ai biết một nửa cổ phần là do Mạc Đông Quân chia cho Hàn Cẩn Du. Vì công tác trong giới chính trị nên không thể rêu rao nên Hàn Cẩn Du đều che giấu với bên ngoài. Mà Hàn Cẩn Du và Mạc Đông Quân cũng xem như anh em cùng nhau lớn lên trong lớn viện. Mạc Đông Quân lớn hơn Hàn Cẩn Du 8 tuổi, chăm sóc Hàn Cẩn Du từ nhỏ nên cũng xem như một nửa anh trai. "Đến rồi à?" "Anh Quân" Mạc Đông Quân đứng hút thuốc ngoài bên ngoài nên Hàn Cẩn Du vừa đến liền có thể thấy thân hình to lớn quen thuộc. "Chị dâu đi cùng chứ?" "Cô ấy bận việc nên đến muộn một chút, bọn tiểu Ngũ đang ở bên trong" Mạc Đông Quân nhìn thấy người đang yên lặng đứng phía sau cũng biết người là do Hàn Cẩn Du đem tới, chỉ nhìn qua một chút cũng không nói gì. "Đây là Bạch Ngọc" "Chào Mạc tổng" "Ừm" Hàn Cẩn Du cũng không giới thiệu gì thêm, có những việc không cần nói nhiều lời. Mạc Đông Quân cũng không muốn truy hỏi. Mà Trịnh Bạch Ngọc càng yên phận đứng bên cạnh, không nhìn ngó lung tung, cũng không có cử chỉ thân mật. Ba người cùng nhau vào phòng riêng, trong phòng tụ tập không ít người. Một bàn 4 người đang đánh bài tán gẫu, bàn bên cạnh là vài người phụ nữ dung mạo xinh đẹp đang tụ lại một chổ bàn về túi xách, quần áo. Thấy Hàn Cẩn Du bước vào có người muốn tiến đến chào hỏi nhưng nhìn thấy phía sau có một cô gái nhỏ cả đám liền im lặng quan sát. Cô gái này nhìn qua tuổi tác không lớn, nhan sắc tươi sáng pha lẫn chút quyến rũ trưởng thành nhìn qua cũng biết được tưới tiêu không ít. Eo dài, chân thon, mông nở không thừa không thiếu. Mái tóc đen dài tôn nên làn da trắng nõn, mặc áo sơmi lụa tay phồng màu tím tử đằng kết hợp quần suông trắng càng khiến đôi chân dài ra. Ăn mặc nhã nhặn không phải loại ong bướm bên ngoài. Hừm! Từ bao giờ bên cạnh Hàn thái tử mặt than xuất hiện mỹ nữ? Rốt cuộc Hàn Cẩn Du không có vấn đề giới tính? Đừng trách bọn họ nghĩ nhiều, trong cái giới này ngoại trừ Mạc Đông Quân có tiếng nghiêm chỉnh từ trong xương cốt ra thì ai xung quanh bọn họ trước khi lấy vợ đều không có mỹ nữ xung quanh. Mà Hàn Cẩn Du được xem như một ngoại lệ, từ bé đến lớn không gần nữ sắc, sau này đi làm càng không có tin đồn tình ái, quanh năm suốt tháng công tác bên ngoài với trợ lý, người ta đồn đoán anh có trở ngại về tâm lý và giới tính. Bây giờ còn dẫn theo một cô gái mà còn là cô gái nhỏ thì quả là chuyện khó tin. "Ai đấy?" Trịnh Tú là người lên tiếng đầu tiên phá vỡ không khí im lặng này. "Đến đây" Hàn Cẩn Du đưa tay về phía Trịnh Bạch Ngọc bảo cô đến gần. Trịnh Bạch Ngọc đi đến nhìn bàn tay Hàn Cẩn Du đưa ra, thấy anh không có ý định để xuống nên đưa tay mình đặt lên tay anh. "Đây là Trịnh Tú, Hà Bân, Triệu Vỹ, Đỗ Thanh bạn tôi. Đây là Bạch Ngọc" "Anh Trịnh, Anh Hà, Anh Triệu, anh Đỗ khỏe" Cô nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi, tác phong lễ độ, đúng mực, nhìn qua liền biết đã được dạy dỗ rất tốt. "Ai yo! Khỏe, khỏe, tiểu Du nhìn không ra nha" Đỗ Thanh nháy nháy mắt đùa giỡn, không khí liên sôi nổi trở lại. Đừng cho rằng bọn họ nhìn không ra ý đồ muốn che chở của Hàn Cẩn Du. Biết rằng người kia không phải đối tượng để bọn họ trêu đùa. "Nào nào tiến đến làm ván bài, đợi chị dâu đến chúng ta đua ngựa" Đỗ Thanh nhanh miệng gọi Hàn Cẩn Du và Mạc Đông Quân đánh bài. "Em đến bên kia uống chút gì đi. Ngoan" "Dạ" Giữa nam nhân trò chuyện không phải là nơi người như Trịnh Bạch Ngọc có thể đến, cô cũng không có ý định đến bàn mấy người phụ nữ kia tham gia náo nhiệt. Hàn Cẩn Du không thích cô đến đó nên mới chỉ cô đến chổ khác. Cô hiểu. Gọi một ly nước ép, Trịnh Bạch Ngọc yên tĩnh ngồi trên ghế chờ nhìn ra bên ngoài. Im lặng làm một bình hoa mặc kệ xung quanh. Mà bàn của mấy người đàn ông thì không yên tĩnh được như vậy. Đỗ Thanh: "Lần trước khu đất bên kia em nghe nói đã có người đứng ra đảm nhận rồi à?" Trịnh Tú: "không dò hỏi được tin tức" Hà Bân: "ai thần bí như vậy?" Triệu Vỹ: "cuối tháng không phải sẽ biết sao?" Trịnh Tú: "nhưng ai có tài lực mạnh đến vậy? Vốn dĩ khu đất đó giá trị không nhỏ, bên phía chính phủ lại làm khá gắt" Đỗ Thanh: "này, tiểu Du cậu biết ai không?" Hàn Cẩn Du: "người này mấy người cũng biết" Triệu Vỹ: "ai?" Hàn Cẩn Du hất mặt về phía Mạc Đông Quân Hà Bân: "mẹ kiếp anh chơi em à? Giấu kĩ như vậy?" Đỗ Thanh: "lớn ca có ý định chia cho em 5% không?" Mạc Đông Quân: "...... không phải anh" Bốn người kia đông loạt nhìn về phía Hàn Cẩn Du nghi hoặc. Hàn Cẩn Du: "là chị dâu" Triệu Vỹ là la lên thất thanh "Trời!!! Chị dâu?" Ai cũng ngơ ngác, người bọn họ không hề nghĩ tới lại là người nắm giữ khu đất mà bọn họ khổ tâm giành giật. Mạc Đông Quân cũng cười cười lên tiếng: "anh cũng mới biết hôm qua" Đỗ Thanh: "chị dâu quả thật trâu nha. Không phải trước đó anh cũng muốn mua chổ này sao?" Hàn Cẩn Du thần bí nói cắm thêm nhát dao vào bọn họ "Biết chị dâu mua làm gì không? Chị ấy nói mua làm quà tân hôn cho anh Quân" Mạc Đông Quân nghe xong cũng chỉ cười cười nhưng hiện rõ tự hào trong ánh mắt. Hiện giờ cả đám như được nhét thêm mấy quả chanh chua loét vào miệng. Quả nhiên vợ người ta luôn là nhân vật không thể sánh bằng. Mà hai người họ còn chưa cưới đã ân ái như thế, cưới xong còn muốn hành hạ người ta đến mức nào? "Nhưng mà người hôm nay cậu dắt đến cũng khiến bọn tôi mở mang tầm mắt" Triệu Vỹ mở giọng bát quái đột kích Hàn Cẩn Du "Dắt cô gái nhỏ trong nhà đi chơi một chút" "Ha, không biết rằng cậu còn kim ốc tàng kiều" Trịnh Tú nói bằng giọng âm dương quái khí khiến không khí có chút trầm xuống. Hai người bọn họ từ lúc bé đã luôn đấu đá nhau, đánh nhau không biết bao nhiêu lần vì mấy chuyện cỏn con. Trưởng thành tuy biết kiềm chế nhưng Trịnh Tú luôn chê bai Hàn Cẩn Du làm ra vẻ tốt đẹp trước mặt người lớn, sau lưng thì ngấm ngầm đạp người ta một cước. Ngày bé không ít lần Hàn Cẩn Du ngoài mặt cười nói không sao sau mỗi lần bọn họ đánh nhau nhưng cũng khiến anh bị ông nội đánh không bò nổi xuống giường. Mà Hàn Cẩn Du thì chê Trịnh Tú là con trâu điên không biết suy nghĩ. Tuy ghét nhau là thế nhưng là bạn thân từ bé đến lớn, người ngoài chưa chắc bằng. Hàn Cẩn Du chỉ liếc nhìn Trịnh Tú, cũng không có ý định gây gỗ. "Đang nói gì đó?" Người phụ nữ từ bên ngoài mỉm cười nhìn mấy người đàn ông trong bàn. Ngay lặp tức bọn họ liền đứng dậy chào hỏi "Chị dâu" "Bọn em đang nhắc về món quà của chị" "Ha ha không hổ là chị dâu giấu kĩ như vậy" "Còn phải nói sao" Giang Cảnh Thiên có chút xấu hổ vì mấy người bọn họ trêu chọc cô. Mạc Đông Quân tiến đến ôm lấy eo cô nhẹ nhàng hỏi "xong việc rồi à?" "Ừm, buổi chiều không cần đi nữa" "Bọn họ đợi em đến mới đi cỡi ngựa, em đi thay quần áo đi" "Được" . ................ "Em đi theo chị dâu thay quần áo, tôi ở ngoài này đợi em" "Dạ" Hàn Cẩn Du nhờ Giang Cảnh Thiên đưa Trịnh Bạch Ngọc đi thay quần áo, lý do là cô ấy mới đến chưa quen thuộc. Giang Cảnh Thiên cười rồi dẫn Trịnh Bạch Ngọc đến phòng riêng thay quần áo. "Chị tên là Cảnh Thiên, là vợ sắp cưới của anh Quân, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" "Dạ, năm nay 19. Em tên Bạch Ngọc" "Chị có thể gọi em là Tiểu Ngọc không?" "Dạ" "Chị cũng mới quen biết tiểu Du mấy năm gần đây, chưa khi nào thấy cậu ấy dẫn theo bạn gái, em cũng không giống vẻ ngoài cho lắm" "Dạ?" "Đừng ngại chị nói thẳng, chị làm thiết kế gặp qua không ít người, cô gái như em không mềm yếu như bên ngoài. Tiểu Du có phúc mới gặp được em nhưng cậu ta không hiểu cái gọi là tình cảm cho lắm. Sau này có lẽ em phải vất vả nhiều" "Chị.... bọn em không phải...." "Đừng sợ, chị hiểu. Nhưng mà chuyện tương lai đâu ai biết được. Chỉ cần em thấy đúng thì đó là đúng, mặc kệ người khác nghĩ gì. Về sau nếu có việc gì cần có thể tìm chị, chị thật lòng thích em" Giang Cảnh Thiên vỗ vỗ tay Trịnh Bạch Ngọc như trấn an cô. Hai người trao đổi số điện thoại còn hẹn có thời gian sẽ gặp mặt. Giang Cảnh Thiên còn có lòng lấy cho Trịnh Bạch Ngọc một bộ quần áo vừa người để tiện cưỡi ngựa. Bọn họ chỉ mới gặp nhau nhưng giống như đã quen từ lâu. Vô cùng hòa hợp. ****************
0 bình luận