Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Qua đường

Yêu Nữ Đường Phèn

Chương 4

Trịnh Bạch Ngọc nhận được điện thoại của Châu Sâm sau khi Hàn Cẩn Du rời khỏi không lâu. Ấn định hẹn nhau lúc vào lúc 3 giờ. Tranh thủ ôn bài như bình thường, kiến thức ngủ quên nhiều năm cũng được kéo lại không ít. Đời trước tuy không phải học bá nhưng cũng được xem là có nền tảng. Nhiều năm đi làm lại học được cách ghi nhớ nên việc ôn tập cũng không vấp phải quá nhiều khó khăn. Thấy gần đến giờ cô thay bộ quần áo thể thao thoải mái, trang điểm nhẹ, đeo thêm khẩu trang, cảm thấy ổn liền ra khỏi nhà. Cô có ý định thay đổi hết tủ quần áo của nguyên chủ. Thật sự không thể đồng cảm nổi gu của nguyên chủ, cô gái này là một tiểu cô nương thích màu hồng, chưa kể còn váy bồng bềnh các kiểu. Bộ đang mặc trên người là đơn giản nhất trong tủ đồ rồi. Hai tháng trước cô cảm thấy đau mắt nhưng không vội gì, nhưng muốn sống lâu dài thì không thể không thay đổi. Vừa xuống sảnh đã thấy xe của Châu Sâm đợi sẵn, cô đi đến gõ cửa kính xe, cửa xe vừa hạ xuống liền thấy rõ Châu Sâm đang nhìn mình đầy nghi hoặc. "Là tôi" "Cô Trịnh?" "Ừm" Châu Sâm lần nữa giật mình, phải nói từ đêm qua đến giờ người này làm anh giật mình không dưới 5 lần. Trước đây cô nàng luôn là bộ dạng thiếu nữ ngọt ngào có chút yếu đuối, bây giờ lại như biến thành bộ dáng đơn thuần năng động. Quả thật lau mắt mà nhìn. Châu Sâm mở cửa xe để cô ngồi lên, một đường lái xe đến trung tâm thương mại. Anh cũng lặng lẽ quan sát Trịnh Bạch Ngọc, thấy cô chỉ yên tĩnh nhìn ra bên ngoài, bộ dạng sống trong thế giới của riêng mình, cũng không nhìn điện thoại lần nào. Thái độ nghiêm nghị không giống cô gái mới 20 tuổi. Đến trung tâm thương mại Thiên Hòa là tòa nhà mua sắm lớn nhất khu phía Đông, người bên ngoài ít ai biết tòa nhà đứng dưới danh nghĩa của gia tộc họ Tề mà Hàn Cẩn Du là người thừa kế duy nhất. Tề gia là gia tộc bên ngoại của Hàn Cẩn Du, mẹ của anh là thiên kim của Tề gia chủ, từ nhỏ đến lớn ai cũng xem trọng bồi đắp lên người kế thừa. Có chút đáng tiếc là anh dấn thân trong giới chính trị nhưng tương lai thì không ai biết. Dù gì mẹ anh cũng không phải đèn cạn dầu, bà thừa hưởng tài kinh doanh không kém gì đàn ông. Mà gia tộc họ Hàn kinh doanh bất động sản phủ rộng cả nước, sau lưng còn kéo theo không ít câu lạc bộ tư nhân cao cấp. Danh vọng cũng không thua kém ai. Ba mẹ anh là do hai nhà mai mối mới đi đến kết hôn. Tình cảm cũng không mặn không nhạt, duy trì giữ phồn vinh gia tộc hai bên. Tuy nhiên tranh đấu giữa con cháu cũng khó tránh khỏi có chút gay gắt. ... Trịnh Bạch Ngọc đi một lượt mấy cửa hàng quần áo lựa chọn rất nhanh. Nhìn mẫu chọn màu, báo size quần áo, sau đó thanh toán. Không dám làm mất thời gian của Châu Sâm. Vốn dĩ Châu Sâm nghĩ sẽ là một màn giày vò nhưng mỗi cửa hàng cô chỉ ghé qua 10 15 phút sau đó rời khỏi. Tốc độ nhanh lẹ khiến Châu Sâm hoảng sợ. Cô cũng chọn mua thêm dụng cụ bếp, đồ dùng trong nhà còn thiếu, ngay cả đồ lót cũng nhanh không kém. Châu Sâm cảm thấy cô giống như đi mua rau ngoài chợ, quần áo cũng chọn những thương hiệu không tính là rẻ nhưng cũng không phải thương hiệu xa xỉ. Chỉ có đồ lót cô là đắt nhất. Nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại hôm nay đều thấy qua một cô gái mang khẩu trang, quần áo đơn giản tiến vào cửa hàng, xem mẫu, mua, thanh toán. Hành động nhanh lẹ, mà người đàn ông ở phía sau chỉ tiến đến khi thanh toán, sau đó bọn họ rời khỏi. Bọn họ mua không ít nhưng là khách hàng mua nhanh nhất từ khi bọn họ bắt đầu làm việc. Nhìn qua cũng không giống tình nhân, mà giống như thiên kim nhà giàu dẫn quản gia đi mua sắm. Chẳng qua dáng người của cô gái này cũng thật đẹp. Trịnh Bạch Ngọc không hề liếc mắt đến cửa hàng trang sức, một đường đi đến nhà sách rồi bảo anh ngồi đợi ở quán cafe gần đó. Châu Sâm không muốn đi nên vẫn đi theo cô. Anh nhìn thấy cô chọn những quyển sách ôn tập nâng cao, vài quyển kinh tế và sách chuyên ngành. Màn mua sắm chỉ mất 2 tiếng rồi chấm dứt. Châu Sâm làm tròn bổn phận đưa cô về nhà. Sau đó quay trở lại văn phòng của Hàn Cẩn Du. Hàn Cẩn Du nhìn thấy Châu Sâm mới đi không lâu liền trở lại, bèn nhíu mày nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Xong rồi?" "Vâng, cô Trịnh đã trở về chung cư" "Nhanh vậy sao? Cô ấy mua gì?" "Chỉ mua ít quần áo, vật dụng bếp và đồ dùng trong nhà, ghé qua nhà sách, sau đó trở về" "Không còn gì khác?" "Vâng, tiêu phí cũng chỉ khoảng 10 vạn tệ" Lần này đến lượt Hàn Cẩn Du giật mình. Phụ nữ xung quanh bạn anh không ít, có cô nào mỗi lần mua sắm đều không từ mấy chục vạn hay mấy trăm vạn trở lên. Mà cô đi một lượt chỉ vỏn vẹn hai tiếng liền quay về, không đòi hỏi hay làm phiền ai. Cô an phận đến mức đó? Mà Hàn Cẩn Du cũng không có thời gian quan tâm đến Trịnh Bạch Ngọc thay đổi hay muốn tính toán chuyện gì. Đêm đó anh lại đi công tác, tiếp diễn cuộc sống theo quy luật. ................ Một tháng của Trịnh Bạch Ngọc trôi qua khá yên ả. Trừ việc cô thông báo cho Châu Sâm chuyện mình thuê giáo viên ôn tập ra thì không làm phiền đến lần thứ hai. Vì sao phải thông báo? Bởi vì phòng tránh tai họa về sau. Cô thừa biết nếu cô dám lệch đi dù chỉ một li thì dám chắc ngày tàn của cô không còn xa. Mà cô thì tham sống, sợ chết nhất trên đời. Có thể tránh cô nhất định không dám đương đầu. Cuộc sống nhàm chán đến mức ăn, ngủ, ôn tập, thể thao ra hoàn toàn không có gì thay đổi. Mỗi tuần 2 ngày có giáo viên đến ôn tập vào thứ 3 và thứ 5. Giáo viên là nam được Chu Sâm đích thân chọn lọc. Con người Chu Sâm này trừ việc quá mức khôn khéo ra thì xử lý mọi chuyện đâu ra đấy. Quả là cánh tay đắc lực của Hàn Cẩn Du. Trong sách cũng miêu tả anh ta không ít lần xử lý cặn kẽ người dư thừa không một dấu vết. Máu lạnh không khác gì Hàn Cẩn Du. Có thể tránh thì không nên chọc giận anh ta. "Tại sao em không đăng kí trường ở Bắc Kinh mà đến Giang Tô?" "Hì, Bắc Kinh đấu đá quá gay gắt, em đến Giang Tô để tránh một kiếp" Sau 1 tháng học tập thì Trịnh Bạch Ngọc cũng trò chuyện được đôi câu với vị giáo viên này nhưng chỉ gói gọn trong chuyện học. Hoàn Cẩm cũng được xem là một giáo viên danh tiếng được trưởng bối trong nhà nhờ vả dạy học cho một người, vốn dĩ đây chỉ là việc cỏn con không đáng để anh đích thân dạy học nhưng đã được đích thân yêu cầu anh càng không thể làm trái ý muốn , ban đầu anh cũng tò mò về cô học trò này nhưng cũng không biết thêm được gì. Cô chỉ ngoan ngoãn học tập, không gây phiền phức, cũng không có phong thái của con nhà thế gia, chăm chỉ đến đáng yêu. Hoàn Cẩm thật sự quan tâm đến cô học trò này. "Ở Giang Tô tôi có không ít bạn bè là giáo sư, sau này đến đó cần gì có thể thể nói với tôi" "Cám ơn thầy ạ" "Đừng khách sáo" .... Cuối tuần Trịnh Bạch Ngọc đi siêu thị, sau đó nấu một bàn thức ăn tự thưởng cho bản thân. Sống thêm một đời, nhàn nhã một đời cô biết tận hưởng cuộc sống thêm một chút. Chỉ cần cố gắng đi hết một năm này nữa cô sẽ được giải thoát. Kiếp này không có gì có thể ngăn cản được cô. Đúng 7 giờ tối cô chuẩn bị cho mình một bàn 6 món, vui vẻ đến mức hai mắt cũng cong cong ý cười. Chưa kịp ngồi xuống thì cửa nhà bật mở. Vừa nhìn thấy người không gặp suốt một tháng qua cô như hóa đá. Bao nhiêu ý định trong đầu đã sụp đổ không còn lại một chút gì. Sau khi lấy lại bình tĩnh cô bước đến nở một nụ cười công nghiệp, tay đón lấy túi xách và áo vest của Hàn Cẩn Du rồi nhẹ giọng gọi "Hàn gia" "Ừm, đang ăn cơm?" "Vẫn chưa. Em vừa nấu xong, ngài đã ăn tối chưa?" "Vừa xuống máy bay đã đến đây" Vậy là chưa ăn đúng không? Tại sao không về nhà luôn đi chứ, cô đành cắn răng mời chào "Vậy ngài rửa mặt rồi dùng cơm nhé" "Được" Hàn Cẩn Du quả thật vừa xuống máy bay đã đến đây. Ban đầu anh muốn về nhà nhưng khi đi ngang qua chung cư của Trịnh Bạch Ngọc liền quyết định đến thăm cô. Thỉnh thoảng trợ lý sẽ báo cáo tình hình của Trịnh Bạch Ngọc cho anh biết, chỉ gói gọn trong mấy chữ, cô không có hành động gì khác. Nghi ngờ ban đầu cũng chuyển thành suy nghĩ cô đã biết an phận hơn. Đồ dùng cá nhân lần trước của Hàn Cẩn Du vẫn được cô giữ cẩn thận trong phòng tắm. Tủ quần áo còn treo thêm một ít quần áo của anh được Chu Sâm chuyển đến vào chiều hôm đó sau khi anh rời đi. Cô không dám phản đối chỉ có thể treo trong tủ. Chuẩn bị xong cho Hàn Cẩn Du cũng là lúc Trịnh Bạch Ngọc hâm nóng lại thức ăn. Lại một màn yên lặng dùng cơm không nói. Trịnh Bạch Ngọc thầm than trong lòng. Đây chắc chắn là bữa cơm đòi mạng của cô. Làm tình nhân quả thật không dễ. "Gần đây làm gì?" Hàn Cẩn Du nhàn nhạt hỏi. "Chỉ ôn tập cùng giáo viên ạ" "Không ra ngoài chơi sao?" "Em không biết đi đâu" "Ngày mai dẫn em đi đua ngựa được không?" "Dạ" Đua ngựa? Trịnh Bạch Ngọc thầm phỉ nhổ trong lòng. Tại sao lại có ý định muốn đưa cô ra ngoài? Cô cũng đâu có điên mà bám lấy vị này. Hu hu. **************** ................
0 bình luận