Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Qua đường
Yêu Nữ Đường Phèn
Chương 3
Trợ lý Châu Sâm đi theo Hàn Cẩn Du đã nhiều năm, có thể giữ vững vị trí này cũng là do hiểu rõ ông chủ này.
Bình thường Hàn Cẩn Du đến thăm cô Trịnh cũng chỉ vỏn vẹn hai tiếng là trở về, lần này lại có chút không giống. Đã qua 4 tiếng vẫn chưa có ý định trở về.
Mà Hàn Cẩn Du trừ bỏ đi công tác thì không khi nào ngủ bên ngoài, càng không nói đến chuyện sẽ ngủ lại nhà vị tình nhân hiếm khi nhớ tới.
Ngồi trong xe Châu Sâm liên tục nhìn đồng hồ, ông chủ cũng không căn dặn hay nhắn nhủ chuyện sẽ ở lại đây nên anh không thể làm gì ngoài việc ngồi chờ.
Càng không thể gọi điện thoại thúc giục được, nếu cuộc gọi không đúng lúc phá hủy không khí anh sợ sẽ bị ông chủ ghi hận mất. Mà nhắm mắt làm ngơ thì càng không thể. Châu Sâm đành gửi tin nhắn hỏi ông chủ rằng có chuẩn bị gì không.
.....
Mà bên kia Trịnh Bạch Ngọc đang nằm trên người Hàn Cẩn Du thở dốc, nhìn cô bây giờ giống như vừa được nhúng vào nước, chỉ có thể há miệng cố gắng hít thở lấy không khí.
Hàn Cẩn Du vừa trải qua một cơn vận động quá sức cũng sảng khoái đến từng lỗ chân lông. Lại được ôm cơ thể non mịn của Trịnh Bạch Ngọc tâm tình có chút vui vẻ đắc ý.
Nghỉ ngơi một chút anh lật người ôm cô vào phòng tắm tẩy rửa. Dưới dòng nước ấm Trịnh Bạch Ngọc có chút mệt mỏi đến mức gật gù muốn ngủ thiếp đi.
Hàn Cẩn Du lăn qua lộn lại trên người cô ba lần khiến cả người cô vô lực. Theo tình tiết của quyển sách thì người này cùng lắm chỉ làm một lần sau đó liền rời khỏi.
Mà đêm nay anh như được tiêm máu gà lăn lộn cô hết lần này đến lần khác không biết mệt. Tuy rằng cô cũng vui sướng nhưng thật sự quá mệt.
Trịnh Bạch Ngọc nhắm mắt tận hưởng sự chăm sóc đến từ Hàn Cẩn Du lại không biết vẻ mặt thỏa mãn của mình có bao nhiêu dụ hoặc. Hậu quả là cô bị anh ép người dính lên tường, xoay lưng lại rồi cứ thế tiến vào.
Cũng may lúc nãy bên dưới vẫn còn ẩm ướt, tuy có chút căng chặt nhưng cũng không đến mức đau đớn. Mà màn giày vò này lại tốn thêm không ít thời gian. Đến khi cô được bao bọc trong lớp chăn cũng đã là chuyện rất lâu sau.
....
Hàn Cẩn Du tìm điện thoại mới phát hiện đã 1 giờ sáng, anh đến đây lúc 9 giờ tối, ngây ngốc ở đây 4 tiếng mà không phát hiện ra đã quá trễ.
Nhìn thấy tin nhắn của trợ lý anh chỉ nhắn lại một câu "Đêm nay ở đây, sáng mai lai đến"
Vốn dĩ muốn trở về nhưng đã khuya anh lại không muốn phí thêm thời gian sử dụng trên đường, đành ở lại đây một đêm.
Tiến về phòng ngủ nhìn thấy người bên trong đang cuộn người quấn chặt trong chăn, cô chỉ ló một chút đầu ra bên ngoài, hoàn hảo giấu mình trong lớp chăn dày.
Hàn Cẩn Du có chút buồn cười, xốc chăn lên chui vào, xoay người ôm cô trong ngực, cảm giác cũng không tệ lắm.
Đêm nay Hàn Cẩn Du chìm vào giấc ngủ nhanh hơn hẳn bình thường.
................
Giờ sinh học của Trịnh Bạch Ngọc luôn hoạt động vào lúc 6 giờ sáng. Dù cho đêm trước cô bị giày vò đến nửa đêm cũng không ảnh hưởng, huống chi cô bị nóng đến tỉnh.
Mở mắt đã nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của kim chủ quả khiến cho tinh thần phấn chấn. Người ngoài nói không sai, cái đẹp có thể khiến tâm tình thêm vui vẻ.
Trịnh Bạch Ngọc cẩn thận bước xuống giường, lấy quần áo sau đó bước ra phòng tắm bên ngoài vệ sinh cá nhân. Để lại không gian yên tĩnh cho kim chủ tiếp tục ngủ.
Cô có thói quen tập thể dục đơn giản rồi nấu vài món ăn sáng đơn giản. Hôm nay vì sự có mặt của kim chủ nên cô dụng tâm nấu thêm vài món.
Trong sách cũng không đề cập nhiều đến thói quen ăn uống của Hàn Cẩn Du nên cô cũng chỉ nấu ít cháo thịt, nướng thêm vài lát bánh mì, chiên thêm quả trứng. Pha thêm ít cà phê để vị kia thức dậy có thể dùng.
Gần 7 giờ có người bấm chuông cửa, Trịnh Bạch Ngọc nhanh chóng đến mở cửa tránh làm ồn.
Bên ngoài là người đàn ông mặc vest lịch thiệp, trên tay cầm không ít túi đồ, không cần nghĩ cũng biết đây là vị trợ lý bên cạnh Hàn Cẩn Du, cũng là người trực tiếp liên hệ và xử lý chuyện của nguyên chủ.
Nhớ lại thì người này là người cũng nguy hiểm không kém gì kim chủ. Anh ta là người đã đẩy nguyên chủ vào cảnh không còn đường quay đầu.
Mà cô thì sẽ không muốn cảnh cũ lặp lại nên chỉ có thể căng da mặt gật đầu mỉm cười chào hỏi Châu Sâm.
Mà thái độ của Châu Sâm cũng thay đổi không ít, đêm qua Hàn Cẩn Du qua đêm ở lại đây, chưa biết thái độ của ông chủ thế nào nhưng thành công giữ lại ông chủ đồng ý ở lại cũng là một thành công không nhỏ.
Trước đó ông chủ có ý định muốn giải trừ khế ước với cô ta, bây giờ lại đổi thái độ quả thật không thể xem thường.
Nếu Trịnh Bạch Ngọc mà biết trong đầu anh ta nghĩ gì chắc chắn sẽ nhảy dựng lên mà đập vỡ đầu chó của anh ta. Cô mới là người không muốn giữ Hàn Cẩn Du ở lại qua đêm.
"Trợ lý Châu đã ăn sáng chưa?"
"Đã ăn. Đây là đồ dùng của Hàn gia, phiền cô thông báo với cậu ấy một tiếng"
"Được"
Thái độ tốt đến như vậy? Châu Sâm có hơi ngạc nhiên về thái độ của Trịnh Bạch Ngọc, trước đây cô ta luôn lấy lòng anh ta đến phiền, thường hay dò hỏi tin tức Hàn Cẩn Du từ anh ta. Ban đầu còn tốt, về sau trực tiếp tỏ thái độ, khiến anh ta chán ghét không thôi.
Hôm nay cô lại dễ nói chuyện, thành thật làm theo lời anh ta nói, quả thật thuận mắt hơn nhiều.
Trịnh Bạch Ngọc vào phòng ngủ cũng là lúc Hàn Cẩn Du vừa ngủ dậy đang ngồi trên giường, vì không có đồ ngủ ở đây nên anh không mặc quần áo, nửa thân trên để trần, nơi nhạy cảm đã được che chắn dưới chăn.
Vì vừa thức dậy nên sắc mặt Hàn Cẩn Du bớt đi vẻ sắc bén, tóc có chút rối loạn nhưng vẫn không làm giảm bớt sắc đẹp của anh.
"Hàn gia, trợ lý Châu đem quần áo đến cho anh. Anh thay quần áo rồi ra ăn sáng nhé"
Cô treo quần áo ngay ngắn lên móc, lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng bỏ vào phòng tắm. Sau đó sắp xếp chai lọ mỹ phẩm đặt lên kệ.
Hàn Cẩn Du vẫn luôn nhìn mọi thao tác của cô, ánh mắt cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Đợi cô xong việc liền ngoắc tay cô đến ngồi bên cạnh.
Trịnh Bạch Ngọc ngoan ngoãn ngồi xuống, bàn tay đã bị anh nắm lấy mân mê các ngón tay chơi đùa
"Lát nữa bảo trợ lý Châu đưa em đi mua sắm"
"Cám ơn Hàn gia"
"Ngoan"
Hàn Cẩn Du vuốt tóc cô rồi đứng dậy tiến vào phòng tắm. Trịnh Bạch Ngọc cũng không muốn ở lại trong này liền ra ngoài phòng khách, cô gật đầu với Châu Sâm như bàn giao, sau đó vào phòng bếp bày thức ăn sáng ra bàn. Cà phê cũng được rót sẵn.
Cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa đợi Hàn Cẩn Du đi ra. Cũng không có ý định bắt chuyện với Châu Sâm, chỉ nhàn nhạt ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Chung cư cô đang ở được Hàn Cẩn Du mua vào một năm trước, đây là vị trí bất động sản nhiều người tranh nhau mua, vị trí thuận lợi, an ninh bảo mật cao, nhiều người nổi tiếng cũng ở nơi này.
Nhìn từ trên cao có thể thấy thành phố, bên cạnh là con sông hướng ra biển.
Vào mỗi buổi chiều Trịnh Bạch Ngọc hay ngồi trên ghế lười ngắm nhìn hoàng hôn.
Hàn Cẩn Du ra ngoài liền nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc đang ngồi yên lặng trên ghế sofa, mà Châu Sâm cũng yên lặng ngồi đối diện, Châu Sâm là người phát giác ra ông chủ mình đầu tiên, anh nhanh chóng đứng dậy cúi đầu chào.
Chỉ vài giây anh cũng nhận thấy Hàn Cẩn Du tâm tình hôm nay không hề tệ.
Trịnh Bạch Ngọc cũng đứng dậy mỉm cười dịu dàng, cô hỏi anh có muốn ăn sáng hay dùng cà phê không, Hàn Cẩn Du cũng cho cô chút mặt mũi nên gật đầu đồng ý.
Anh ăn một chén cháo thịt cảm thấy khá ngon, cà phê cũng được pha đúng vị anh thích tuy không tỏ thái độ nhưng sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
Ăn xong bữa sáng anh liền đi làm, cũng không nói thêm gì liền rời khỏi, Trịnh Bạch Ngọc sau khi tiễn anh ra cửa liền thở phào một hơi.
Hầu hạ kim chỉ quả nhiên không dễ.
....
"Buổi chiều cậu đến đón cô ấy đi mua sắm"
"Dạ?"
"Xem cô ấy cần những gì, tùy tiện để cô ấy mua, không cần keo kiệt"
"Vâng"
Châu Sâm lén lút nhìn Hàn Cẩn Du qua gương, thấy anh vẫn đang đăm chiêu lật giấy như bình thường mặc dù trong lòng có chút khó hiểu cũng không dám hỏi. Từ khi nào mà thái độ lại thay đổi nhiều đến như vậy?
****************
0 bình luận