Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Qua đường
Yêu Nữ Đường Phèn
Chương 2
Hàn Cẩn Du vỗ lên đùi bảo cô ngồi lên, cô bước đến yên tĩnh ngồi trên đùi anh không nói lời dư thừa.
Bàn tay to lớn của Hàn Cẩn Du bóp lấy eo Trịnh Bạch Ngọc một cái, thấy cô co rụt người lại thì đổi thành xoa nhẹ.
Anh kéo cô ngã vào lòng, anh ngửi mùi thơm trên cổ cô, tay không an phận chui vào vạt váy ngủ xoa đùi non mềm. Nghe thấy tiếng hừ nhẹ từ miệng cô liền nắm lấy cằm hôn xuống đôi môi mềm đang hé mở.
"Hàn gia"
Trịnh Bạch Ngọc có chút hồi hộp, đời trước đến tận khi chết vẫn còn tấm thân xử nữ, đời này đã cố gắng tiếp nhận cốt truyện trao dồi tư tưởng làm tình nhân nhỏ bé, cố gắng không đi lệch quỹ đạo để trốn tránh kết quả xấu nhưng khi tiếp xúc thân mật lại có chút sợ hãi.
Cả người cô cứng đờ, tay nắm chặt cổ áo Hàn Cẩn Du lo lắng, cả người lắc lư muốn trốn tránh.
Mà Hàn Cẩn Du đánh vào mông cô một cái như ép buộc cô không được nhảy loạn.
Rốt cuộc Trịnh Bạch Ngọc cũng sợ hãi mà ngồi im chịu đựng giày vò để Hàn Cẩn Du hôn, dưới mông cảm nhận sự thay đổi từ bộ phận nào đó đang thức tỉnh.
Tiếng cô nức nở như uất ức càng khiến thân dưới Hàn Cẩn Du bành trướng đến khó chịu, lại có chút khoái cảm đến không ngờ.
Trịnh Bạch Ngọc hoàn toàn không biết đây là số ít những lần Hàn Cẩn Du chấp nhận hôn môi.
Những lần ân ái trước kia của hai người chỉ tồn tại đúng nghĩa giải quyết dục vọng không hơn không kém. Không hề có các bước khơi gợi ham muốn, có gì đó thay đổi mà không ai biết rõ, bất quá Hàn Cẩn Du lại yêu thích chút khoái cảm này.
Đến khi cảm nhận đối phương khó khăn hít thở thì Hàn Cẩn Du mới tách khỏi môi cô, lại tham lam cắn lấy môi dưới như trừng phạt.
"Ngay cả hôn em cũng không biết?"
"....... đau"
Trịnh Bạch Ngọc xấu hổ vùi mặt trong cổ Hàn Cẩn Du không dám đối diện với ánh mắt trêu chọc của anh.
Lại khiến cho Hàn Cẩn Du thích thú bật cười. Gần một năm qua anh mới phát hiện hóa ra tình nhân nhỏ bé này cũng biết xấu hổ.
"Được, không làm em đau"
Anh ôm cô ngồi thư giản trên ghế sofa, cả người thả lỏng không muốn nhúc nhích.
Những ngày gần đây áp lực quá lớn, một bên công việc gặp trở ngại vì bị chèn ép, một bên tránh né vướng sâu vào tranh đấu quyền lực.
Càng lên cao áp lực càng lớn, người ngoài chỉ thấy anh thuận lợi leo lên, không ai biết luôn có người muốn ngáng chân kéo anh xuống vũng bùn.
Tất cả những chuyện này sẽ dễ dàng nếu như anh lên tiếng nhờ gia tộc giúp đỡ nhưng càng làm vậy càng khiến cuộc sống bị điều khiến không thể thoát.
Thấy Hàn Cẩn Du nhắm mắt, mũi đều đều hít thở, Trịnh Bạch Ngọc nghĩ anh đã ngủ nên nhẹ nhàng leo xuống muốn tìm chăn đắp cho anh, vừa cử động muốn rời khỏi liền bị anh nắm lấy eo kéo lại, mắt vẫn nhắm nhưng cất giọng nói khàn khàn như truy vấn.
"Đi đâu?"
Cô rụt người lại nhẹ giọng trả lời
"Em nghĩ ngài ngủ rồi nên muốn đi đến phòng ngủ tìm chăn đắp"
"Ừm, ngồi yên là được"
"Dạ"
Trịnh Bạch Ngọc lại thành thật ngồi im không dám cử động, cả người vùi trong lồng ngực vững chắc của Hàn Cẩn Du. Cô lại có chút mệt mỏi muốn ngủ, khẽ cử động tìm tư thế thoải mái rồi khép hờ đôi mắt.
Hàn Cẩn Du cảm nhận hành vi lười nhác xem anh là gối ôm hình người của cô liền cảm thấy buồn cười.
Từ bao giờ cô có thể thoải mái khi đối diện với anh? Nhớ là trước đây mỗi khi anh đến cô đều cun cút tận tụy không dám hành động sai sót, anh vừa có chút không vui liền hoảng hốt như lâm phải lớn dịch.
Cả ngày quy củ hầu hạ không dám đi ngủ trước, bây giờ lại có thể thoái mái nằm ngủ trong lòng anh, thoái mái đến mức hừ nhẹ như làm nũng. Thật đáng giận.
Hàn Cẩn Du có chút ý định muốn chơi xấu, anh mò tay vào cổ áo ngủ của cô nhẹ nhàng xoa nắn khiến cô kêu hừ hừ muốn chống đối.
Lực tay càng lúc càng gia tăng khiến cô có chút đau lẫn khoái cảm mà bừng tỉnh.
Cô đẩy tay anh ra nhưng anh càng lấn tới nắm chặt không buông, càng thấy cô phản kháng càng được nước lấn tới.
"Đừng.... đau quá"
"Hừ"
Hàn Cẩn Du xốc cô lên cởi đi váy ngủ cô đang mặc trên người ném ra xa. Cả người cô lộ ra trước mắt Hàn Cẩn Du chỉ còn mỗi quần lót, làn da trắng đến chói mắt.
Hàn Cẩn Du nhớ một năm trước gặp cô khi đó cả người gầy hơn bây giờ nhiều. Dáng người cũng không trơn mềm như bây giờ, khi đó chỉ là một cô nhóc 18 ngây thơ sơ sệt đứng trước mặt anh, hỏi gì cũng không biết.
Khi tra qua hoàn cảnh anh chỉ gật đầu đồng ý chọn cô giữa những cô gái khác là vì thương cảm cho số phận? Không? Lý do chỉ vì bản lĩnh săn mồi muốn thuần phục con mồi đáng thương không chút phản kháng, cô không có gì cả đi theo anh càng an toàn.
Sau này có thể dễ dàng vứt bỏ không cần phiền phức. Chỉ cần cô có thể an phận làm tròn trách nhiệm tiểu tình nhân.
Bây giờ người nhỏ bé gầy gò năm xưa thân hình đã đầy đặn không ít. Cả người có chút mị lực quyến rũ của phụ nữ. Ừm! Còn có thể chơi cô thêm thời gian nữa.
Hàn Cẩn Du vùi mặt vào ngực Trịnh Bạch Ngọc chậm rãi dẫn dắt lên ham muốn, nghe tiếng cô rên rỉ than đau mới chậm chạp dỗ dành. Tay vẫn vi vu trên quả đào nẩy nở, ngón tay khẽ lướt trên cơ thể như đang chơi một bản giao hưởng khiến người nghe trầm mê.
Cảm nhận cô đang chuyển động muốn tránh khỏi liền cắn mạnh như trừng phạt.
Bàn tay di chuyển vuốt ve bụng phẳng lì, đến rốn thì gãy nhẹ một cái khiến cô cong mình ngửa ra sau run rẩy. Hàn Cẩn Du khá hài lòng với biểu hiện của cô, môi anh lại tìm đến môi cô hôn nhẹ, cảm xúc tốt đến mức khiến cả hai có chút triền miên, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn.
Bàn tay thon dài của Trịnh Bạch Ngọc vòng ra sau ôm lấy cổ anh nghênh đón nụ hôn khiến cả hai dán sát vào nhau. Tiếng mút môi vang lên giữa đêm càng thêm rõ ràng khiến không khí càng thêm mùi vị ái tình.
Triệu Bạch Ngọc cảm thấy quả thật mùi vị sắc tình quả thật khiến người ta trầm mê. Cô học tập rất nhanh, qua sự chỉ dạy của Hàn Cẩn Du lúc này đã biết dùng lưỡi đi theo hành động của anh không chút sai sót. Cả người Hàn Cẩn Du căng chặt, bàn tay có chút lực bóp lấy mông Trịnh Bạch Ngọc như khen ngợi.
Khi môi cả hai tách khỏi còn kéo theo sợi chỉ bạc, biểu đạt nụ hôn hết sức mỹ mãn.
"Thoải mái không?"
Trịnh Bạch Ngọc đỏ mặt gật đầu. Lại kinh hoảng khi nghe anh lên tiếng như sét đánh bên tai
"Vậy đến lượt ta"
Ánh mắt tự di chuyển đến vị trí giữa hai chân Hàn Cẩn Du, đột nhiên không khí bỗng dưng trầm xuống không một tiếng động.
Trịnh Bạch Ngọc lắc người dáng vẻ kiều mị quỳ xuống thảm lông dưới chân ghế sofa, Hàn Cẩn Du thấy cô cúi đầu dùng răng mở khóa quần của anh một cách cẩn thận.
Hàn Cẩn Du mở to mắt nhìn hành động đầy sắc tình của Trịnh Bạch Ngọc, giữa bọn họ là quan hệ bao nuôi chuyện liên quan đến thể xác không phải là chuyện dĩ nhiên sao.
Nhưng thường khi chỉ làm vài hành động để bôi trơn ra vào thêm dễ dàng chứ chưa bao giờ có chuyện cô chủ động khẩu giao giúp anh.
Mà anh cũng không muốn ép buộc. Số lần ân ái trong một năm qua cũng đếm chưa hết hai bàn tay.
Sự thay đổi của cô khiến anh hít thở có chút gấp gáp. Anh nói đến lượt anh cũng chỉ muốn cô cởi áo giúp anh như bình thường mà thôi. Có trời mới biết vì sao cô hiểu sai ý anh.
Mà xin thứ lỗi cho Trịnh Bạch Ngọc, vốn dĩ cô không hiểu chuyện quan hệ nam nữ nhưng đã cố gắng trao dồi khả năng học tập một cách cần mẫn.
Ít ra thì sau hai tháng cô đã là thành viên top 3 thành viên hoạt động năng nổ của diễn đàn sắc tình. Mà đây cũng là lần đầu tiên cô trả bài.
Trịnh Bạch Ngọc từng nghĩ dù gì cũng đã xuyên qua mà tránh cũng không thoát thì tại sao không thể làm cho mình thoải mái nhất. Thứ lỗi cho cô lần nữa, vì dù gì trước kia cô cũng đã 35 tuổi nhưng vẫn là xử nữ, nhất là khi kim chủ của cô còn đẹp trai như thế. Không tận dụng quả thật là có lỗi với sự ưu ái của ông trời.
Hàm răng cắn lấy khóa kéo có chút khó khăn nhưng sau vài lần thử cô cũng đã thuận lợi mở khóa.
Bàn tay cô đặt hai bên đùi Hàn Cẩn Du bấu nhẹ, cẩn thận hậu hạ như muốn lấy lòng.
Cô cảm giác được tiếng hít thở nặng nề từ nam nhân phía trên lại khiến cô hài lòng, sự chú ý của cô là tiếng người đàn ông trầm mê vì nhục dục lại có sự quyến rũ khiến người ta cuốn theo.
Khẽ nuốt nước bọt thầm than thở trong lòng, làm sao có thể nuốt trôi thứ này được. Con người văn nhã như Hàn Cẩn Du hoàn toàn trái ngược với món đồ chơi này, quá mức thô lỗ rồi.
Bây giờ rút lui còn kịp không?
Nhưng cô lại không thể lùi bước được. Thôi đành liều chết mà tiến lên vậy.
Bàn tay run rẩy cầm nắm, một bàn tay không thể ôm trọn cô đành sử dụng hết hai bàn tay mà vuốt ve. Ngắm nhìn những đường gân thô kệch.
Trên diễn đàn các chị em đã từng thảo luận nam nhân sở hữu món đồ này một là khiến bạn sung sướng lên tiên, hai là giày vò bạn đau đớn sợ hãi. Mà ai cũng hy vọng được là loại thứ nhất. Cô cũng không ngoại lệ.
Nhìn đủ lâu, Trịnh Bạch Ngọc cúi đầu ngậm lấy, nhẹ nhàng dùng lưỡi lướt nhẹ một cái như chào hỏi. Mà Hàn Cẩn Du vừa được nhìn, lại vừa cảm nhận khiến cả cơ thể căng cứng. Tiếng hít thở ngày một gấp gáp.
Anh nhìn thấy cô nhìn chằm chằm sau đó khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt sáng như sao lại có chút rụt rè, nhìn vừa ngây thơ lại vừa có chút quyến rũ.
Cho đến khi cô ngày một nuốt sâu vào lại càng khiến Hàn Cẩn Du có cảm giác sung sướng đến thỏa mãn.
Trịnh Bạch Ngọc nghe anh thở dài một hơi thỏa mãn thì có cảm giác thành tựu.
Cô càng ra sức lấy lòng nó thì người đàn ông càng thêm cuồng dã, tiếng hơi thở trầm đục vang lên giữa không gian hẹp thật sự quyến rũ chết người.
Cô ngước nhìn Hàn Cẩn Du thì thấy anh đã ngã người ra ghế sofa, hai cánh tay giang rộng đang nắm chặt thành ghế.
Đầu anh ngửa ra sau để lộ yết hầu nam tính đang lộ rõ đường gân như cố kìm nén dục vọng. Quần áo trên người anh vẫn chỉn chu ngoài việc có vài vết nhăn trên áo do cô nắm loạn khi nãy thì vẫn được xem như ngay ngắn không loạn. Quyến rũ đến mức khiến Trịnh Bạch Ngọc có chút mất hồn.
Cảm nhận được sự mất tập trung từ người bên dưới Hàn Cẩn Du cúi đầu nhìn, thấy cô đang si mê nhìn mình thì dùng tay ấn đầu cô xuống tiếp tục công việc, giọng anh khàn khàn cất lên:
"Ngoan, tiếp tục"
Cô không dám trái lời liền ngoan ngoãn ngậm lấy, bàn tay anh không rời khỏi đầu cô, theo nhịp tiết tấu mà ấn đầu cô khiến cô tiến sâu hơn.
Cổ họng không chịu nổi sự xâm nhập của vật lạ liền phản ứng như muốn nôn ra, nước mắt sinh lý cũng tràn ra hốc mắt khiến cô có chút chật vật.
Cô ú ớ phản đối muốn rời khỏi, anh lại không muốn cô từ bỏ liền ấn đầu cô xuống ngày một nhanh, thân dưới ngày càng căng cứng, cổ họng cũng phát ra tiếng gầm gừ vui sướng, sau trăm cú thúc cuối cùng anh cũng muốn ra nhưng đã quá muộn.
Vị mặn khó chút khó nuốt xộc thẳng lên mũi, vì phản ứng ngu ngốc vô thức nuốt xuống...thật là một lời khó nói hết.
Khi cơn hoảng hốt qua đi cô mới biết thứ kia là gì, hai mắt Trịnh Bạch Ngọc đỏ lên rồi bật khóc nức nở giống như bị khi dễ.
Hàn Cẩn Du đang thoải mái vì được phát tiết lại giật mình khi nghe tiếng khóc nức nở, nhìn thấy cô cả người không mảnh vải, trên người còn dính lấy dư vị của anh, khóe miệng vẫn chưa được lau sạch, hai mắt ửng đỏ đong đầy nước mắt khiến cô vừa ngây thơ vừa quyến rũ, cảm giác như anh là tên khốn đang ức hiếp cô. Cảm giác này vừa tội lỗi vừa có chút sảng khoái.
Hàn Cẩn Du ôm cô đặt lên đùi, cử chỉ cứng ngắc dỗ dành cô, anh chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành con gái huống chi trước giờ chưa từng làm cô khóc.
"Ngoan, đừng khóc"
"Hu hu"
Trịnh Bạch Ngọc cứ oà khóc thút thít trong ngực Hàn Cẩn Du, nói uất ức cũng không phải, cô chỉ khó chịu khi anh cứ liên tục ấn đầu cô, cô chỉ muốn phát tiết một chút, không nghĩ tới càng khóc càng không ngừng được.
"Ngoan"
Hàn Cẩn Du vỗ nhẹ vào lưng cô như có ý dỗ dành. Cũng tại anh không kìm chế nổi nên khiến cô gái nhỏ sợ hãi.
"Khó chịu không?"
Trịnh Bạch Ngọc gật nhẹ đầu.
"Lần sau không thế nữa"
"Dạ"
"Ôm em đi tắm"
"Dạ"
Hàn Cẩn Du ôm cô lên tiến vào phòng tắm, mở nước ấm rồi đặt cô vào bồn, anh cởi quần áo trên người mình rồi tiến vào ôm cô vào ngực, bàn tay tẩy rửa vết bẩn trên người cô do anh để lại, lại tỉ mỉ tắm rửa cho cô, nếu không phải phía dưới anh chỉa thẳng vào mông cô khiến cô khó chịu thì chắc hẳn ai nhìn vào chỉ thấy anh chỉ giúp đỡ cô tắm rửa bình thường.
Mà mười phút tắm rửa cho Trịnh Bạch Ngọc lại khiến Hàn Cẩn Du chật vật. Thân dưới căng đau đến khó chịu, anh cũng không hiểu vì sao mình lại tử tế đến mức tự mình hầu hạ tắm rửa cho cô, anh tự giải thích với mình rằng khi nãy mình có chút quá đáng nên mới đền bù một chút. Thật muốn khen thưởng cho sự phục vụ của cô, không biết mấy tháng qua cô làm gì mà có sự thay đổi lớn như thế.
Chắc chắn rằng cô không dây dưa với người khác, nếu có thì cấp dưới của anh đã phát hiện. Mà anh thì sẽ không tha cho cô khi phát hiện lừa dối.
Hàn Cẩn Du bọc cô trong khăn tắm rồi ôm cô về giường ngủ, đè cô dưới thân tiếp tục hôn sau, tay cũng không rãnh rỗi mà trêu chọc khắp cơ thể, ngón tay nhẹ nhàng tiến vào, lại gian xảo mà khuấy động. Bàn tay mềm mịn của người con gái như có như không vuốt ve sau cổ càng khiến anh thêm hưng phấn.
Sau khi cảm thấy đã đủ ướt át liền cẩn thận tiến vào.
Bỏ qua sự chật chội, khó khăn ban đầu thì hai người đồng thời thở phào thỏa mãn, bên trong ấm áp đến mức Hàn Cẩn Du thoải mái muốn phát điên, vách thịt cắn mút điên cuồng, Hàn Cẩn Du không thể kìm chế mà chuyển động. Càng động càng hăng, tốc độ có chút không thể kiểm soát. Lần ân ái này khác hẳn trước kia.
Trịnh Bạch Ngọc ban đầu có chút đau đớn nhưng càng lâu càng cảm thấy cơ thể thoải mái không thể diễn tả nỗi. Đầu ngón chân trong vô thức cuộn tròn lại không thể duỗi thẳng. Trịnh Bạch Ngọc càng ngày càng mất kiểm soát, tiếng ngâm nga ban đầu giờ đã chuyển thành tiếng nức nở..
"Không được~"
"Hỏng mất.... chậm một chút"
Tiếng nức nở ngày một lớn hơn nhưng mỗi khi cô gọi Hàn gia lại khiến Hàn Cẩn Du điên cuồng.
Anh trách mắng cô không thành thật, tay đánh mạnh vào mông cô như trừng phạt.
Trịnh Bạch Ngọc vừa đau vừa xấu hổ, cảm xúc dần mất lí trí miệng cắn mạnh vào cổ anh như báo thù.
Hàn Cẩn Du bị đau nhưng cũng mặc kệ cô chỉ biết liên tục ra vào, chỉ là đau đớn cũng có chút sảng khoái.
Anh vừa trầm luân trong thân thể cô, vừa chăm chú quan sát vẻ động tình còn chưa tan đi trên mặt cô, cả người cô đỏ hồng càng khiến cô quyến rũ hơn bình thường. Đôi môi bị cô cắn chặt kiềm nén tiếng rên rĩ, anh hôn xuống ngậm lấy môi cô tránh cho cô làm môi mình chảy máu.
"Đừng cắn môi, tôi muốn nghe"
Trịnh Bạch Ngọc như được động viên, tiếng nỉ non ngày một nhiều thêm. Mà Hàn Cẩn Du như tiếp thêm sức mạnh, cày cấy càng thêm hăng hái.
Trong màn đêm khi trăng đã lên cao, có hai bóng người đang quấn chặt vào nhau, hơi thở cùng hòa quyện, yêu thích không nỡ tách rời.
****************
0 bình luận