Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Qua đường
Yêu Nữ Đường Phèn
Chương 1
Trịnh Bạch Ngọc xuyên vào một cuốn tiểu thuyết sủng văn. Nhưng đáng tiếc thay cô là nhân vật pháo hôi qua đường không đáng nhắc tên trong cuốn tiểu thuyết đó.
Đời trước Trịnh Bạch Ngọc là một nhân viên văn phòng phấn đấu vì sự nghiệp không màn yêu đương. Đến tuổi 35 vẫn không mảnh tình vắt vai, tất cả cũng chỉ vì mục tiêu làm tiểu phú bà trước năm 35.
Phấn đấu đến càng gần mục tiêu cô càng không tiếc thân mình điên cuồng làm việc. Cho đến khi đột tử khi khi đang hăng say làm việc.
Sau khi chết linh hồn còn lanh quanh ở nhân gian thêm mấy ngày, nghe thêm mấy con ma khác kể về cuộc sống phong phú của bọn họ, cô mới cảm thấy cuộc sống của mình quả thật đáng tiếc. Nghĩ lại vẫn chưa có một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa. Ngay cả chơi bời, phóng túng cô cũng không biết.
Nhưng luyến tiếc vẫn mãi là luyến tiếc vì cô đã chết, lúc này cô mới thấy nhân duyên qua đường cô ít đến thảm thương. Ngày chôn cất cũng chỉ lác đác vài đồng nghiệp quen biết nơi làm việc.
Thân là cô nhi nên cũng không có người thân nào cả. Tất cả tài sản đều được quyên hết cho cô nhi viện trước kia cô sinh sống theo di chúc trước kia cô lập nên.
Phải nói là số phận vô cùng bi thảm.
Trịnh Bạch Ngọc xuyên vào nhân vật tiểu tình nhân của nam phụ. Kí khế ước bán thân hai năm, chỉ lên giường không nói chuyện yêu đương với kim chủ. Cô bán mình cũng vì muốn kéo dài sự sống cho người thân, nhưng cuối cùng vẫn không thể kéo dài hơi tàn.
Trịnh Bạch Ngọc trong nguyên tác tuổi đời còn rất trẻ chỉ gần 20 tuổi. Người này đi theo kim chủ thế mà lại động tâm muốn danh phận nên giở trò với kim chủ, giở không ít thủ đoạn với nữ chính.
Đáng tiếc bị kim chủ phát giác thẳng tay trừng trị, số phận ngày sau càng ngày càng thảm thương không gì kể xiết. Đến cuối đời bị bán sang tay không biết bao nhiêu động chứa, chết trong sự giày vò của khách làng chơi.
Cô xuyên vào đúng lúc nguyên thân qua đời vì một cơn sốt mà không có người kịp thời phát hiện, lúc tỉnh dậy toàn thân như bị xe cán qua không tí sức lực.
Nhìn thấy cái kết cô lại sợ hãi vì độ tàn độc của kim chủ nên không có tâm tư dây dưa với kim chủ. Quyết định thành thật an phận hầu hạ kim chủ cho đến khi khế ước được giải trừ.
Mà tính từ đây đến đó thời hạn cũng chỉ còn một năm.
Mà vị kim chủ này được miêu tả rằng có nhan sắc, địa vị lại ra tay hào phóng. Chỉ có điều đời tư không chút khuyết điểm người khác nắm, đáng tiếc từ lúc xuyên qua đến giờ gần hai tháng cô chưa nhìn thấy vị kim chủ kia.
Chỉ là đều đặn mỗi tháng nhận 10 vạn tiền phí sinh hoạt như thường lệ, chắc hẳn vị kia quên mất cô rồi nhỉ? Thế cũng tốt. Có thể kéo dài đến khi hết khế ước lại càng tốt.
Khi đã chấp nhận cốt truyện Triệu Bạch Ngọc đã bắt đầu tìm hiểu về vị kim chủ này. Người này tên là Hàn Cẩn Du, người cũng như tên được ca ngợi là người đẹp như một viên ngọc quý, vừa có tài vừa có đức.
Hàn Cẩn Du đã 28 tuổi, hiện tại là phó bộ trưởng bộ ngoại giao trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Theo quy trình sẽ được thăng chức thành bộ trưởng sau khi người cũ về hưu. Tiền đồ và tài lực vô cùng lớn mạnh.
Ngoài tài năng còn có ưu điểm về gia thế vững chắc, đời tư không một chút vết bẩn. Nhưng mấy ai biết vết bẩn duy nhất là nuôi một tình nhân bé nhỏ bên người để thỉnh thoảng giải quyết dục vọng.
Trịnh Bạch Ngọc chưa chính thức gặp Hàn Cẩn Du kể từ khi xuyên qua, cô cũng không lo lắng lắm. Nên an phận thì sẽ an phận, không có tâm tư trèo cao. Đã không có tâm tư trèo cao thì không thể làm một bình hoa, đời trước uy phong bao nhiêu thì đời này vẫn sẽ thế. Làm chủ bản thân tốt hơn dựa dẫm vào người khác.
Cô đăng kí các lớp học trực tuyến tại nhà để ôn tập, quyết định sẽ đăng kí thi lớn học để thay đổi tương lai nhân vật phụ này. Cô không thể để mình lăn vào vết xe đổ khi rời đi không thể tự nuôi sống bản thân.
Hai tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua cho đến một ngày, khi cô đang cặm cụi ngồi trên sàn nhà phòng khách ôn tập thì có người nhập mã số cửa điện tử.
Trịnh Bạch Ngọc có chút sợ hãi, khi nhìn thấy rõ dung mạo của người bước vào cô có chút sững sờ nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. May quá không gặp phải kẻ trộm.
Hàn Cẩn Du bước vào phòng khách nhìn thấy vị tình nhân đã lâu không gặp đang mở to mắt tròn xoe nhìn mình thì có chút khó chịu, trên người cô chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng, mái tóc xoăn dài đã được búi một cách tùy ý khoe trọn chiếc cổ thon dài, trên mặt đeo một chiếc kính cận gọng to không đáng tiền, càng làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn, không trang điểm khiến cho nhan sắc đơn thuần nhìn thuận mắt hơn trước kia rất nhiều.
Trước kia mỗi khi Hàn Cẩn Du ghé qua cô đều chăm chút cẩn thận, từ quần áo đến trang điểm cũng kĩ lưỡng không lộ ra điểm chê trách, anh vừa vào cửa đã bước đến lấy giày, cởi áo khoác cho anh, giờ đây cô chỉ ngơ ngác nhìn anh mà không phản ứng. Chắc hẳn vì anh đến không báo trước nên cô không kịp chuẩn bị.
Chờ mãi không thấy cô phản ứng nên anh đứng đó nhàn nhạt mở miệng: "Lại đây"
Trịnh Bạch Ngọc nghe thấy giọng khàn khàn từ người đàn ông phát ra liền lấy lại tinh thần, chậm rãi bước đến. Chiếc váy ngủ ôm sát lấy thân hình, mỗi bước đi đều như có như không lộ rõ thân hình theo mỗi chuyển động.
Trịnh Bạch Ngọc đưa tay lấy áo khoác, cẩn thận vuốt áo cho ngay ngắn rồi đem treo lên móc. Cúi người đem dép đi trong nhà đặt dưới chân Hàn Cẩn Du để anh mang vào. Lại nhỏ nhẹ gọi một tiếng:
"Hàn gia khỏe"
Chỉ nghe người đàn ông "ừm" một tiếng rồi đi theo vào phòng khách. Cô rót một ly nước ấm đặt lên bàn trà cho anh ta, rồi thu dọn lại số sách vở đang bày ra trên bàn lại cho gọn gàng. Sau đó nhu thuận ngồi một bên yên tĩnh làm bình hoa.
"Đang làm gì?"
Hàn Cẩn Du lấy một tờ giấy ôn tập của cô rồi chậm rãi nhìn xem, ừm chữ viết rất đẹp, còn khá thông minh.
"Dạ, ôn tập một chút"
"Muốn thi lớn học?"
"Dạ"
"Muốn đến đâu học?"
"Đại học Nam Kinh"
"Có thể?"
Hàn Cẩn Du có chút bất ngờ, liền nhíu nhíu mày suy nghĩ, lại nghe cô đáp một tiếng thật nhẹ
"Có thể. Cố gắng một chút"
"Khi nào bắt đầu?"
"Còn một năm nữa"
"Muốn học ngành gì?"
"Kinh tế ạ"
Hàn Cẩn Du không hỏi nữa, chỉ ngã người ra ghế sofa, mở cúc cổ áo cho thoải mái, ngón tay khẽ xoa xoa lên thái dương mặt có chút mệt mỏi.
Mà Trịnh Bạch Ngọc thấy anh như thế liền vòng ra phía sau, đặt tay lên thái dương anh nhẹ nhàng mát xa. Chỉ thấy cơ thể anh cứng lên một chút liền thả lỏng.
Trịnh Bạch Ngọc quan sát thấy vị kim chủ này quả nhiên tuổi trẻ tài cao, cả người gọn gàng sạch sẽ lại có nhan sắc. Ánh mắt sắc bén khi nãy thể hiện rõ anh là người quyết đoán, mạnh mẽ.
Toàn thân lộ ra khí chất của những con người tinh anh, hèn gì còn trẻ đã ngồi vững cái ghế phó bộ trưởng. Đáng tiếc, người này không dành cho cô.
"Hàn gia uống rượu sao?" Triệu Bạch Ngọc nhẹ giọng hỏi, lời nói mềm mại như du dương rót vào tai
"Ừm. Hôm nay tiếp khách"
"Có cần uống thuốc giải rượu không ạ?"
"Không cần, đã uống"
"Vâng"
Cô không nhiều lời, chỉ an tĩnh xoa thái dương.
Hàn Cẩn Du có chút suy nghĩ, tính ra anh đã bao nuôi người này gần một năm nay. Tuy không đến đây được mấy lần nhưng cũng xem như biết rõ Trịnh Bạch Ngọc.
Trước đây tuy cô hết sức chu đáo nhưng không phải loại thích yên tĩnh, an phận. Lần cuối cùng khi đến đây anh thấy rõ chút không an phận đến từ cô nên không đến nữa. Vốn dĩ muốn sớm giải ước để cắt đứt tâm tư nhưng bận bịu công việc nên cứ để đó.
Đêm nay uống nhiều rượu trong người có chút khô nóng nên quyết định đến đây để xem sao. Nếu như cô vẫn không biết an phận thì sẽ chặt đứt không nương tay.
Không nghĩ đến cô gái nhỏ đã biết an phận hơn. Không còn tâm tư không nên có. Trên người lại thay đổi không ít, hương vị nữ nhân cũng thay đổi thành mùi vị dịu nhẹ quanh quẩn đầu mũi khiến tâm tình sảng khoái. Xem ra quyết định đến đây cũng không tồi.
****************
0 bình luận