Nữ Phụ Trà Xanh Thành Món đồ Chơi Của Nam Chính
Miên Nhuyễn Nhuyễn
Chương 5
Trong giờ nghỉ trưa, vì trời đã sang hè nên bắt đầu cảm thấy nóng bức. Gió mát xen lẫn với hơi nóng âm ỉ thổi tới trước mặt khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ.
Các bạn học lớp 11-1 đều nằm gục xuống bàn.
Chỉ có một học sinh giỏi luôn thống trị top 1 các danh sách của trường La Nam Nam đeo cặp kính gọng đen dày cộm trên mặt, không hề nản lòng chút nào, giống như không sợ nóng mà miệt mài múa bút thành văn.
[Mà cô gái lớp 11 cũng tên là La Nam Nam ở một chiều không gian thế giới khác nhìn thấy điều này, nở nụ cười, chửi bới: “Ha ha ha, cùng tên nha, sẽ không thật sự có luật xuyên thư cùng tên chứ.”]
Bạn có mẫu người đủ tỏa sáng để khiến cả thanh xuân của bạn trở nên tươi đẹp không?
Mộc Trạch Tê có. Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đang giảng đề cách đó không xa.
Sự xa xôi không dám chạm tới kia đã khiến cho cô trở nên ảo tưởng và tự ti.
Ngay cả những hành động nhỏ nhặt của anh cũng có thể tạo ra những con sóng lớn trong trái tim cô.
Niềm vui, nỗi buồn của cô sẽ liên quan đến anh, trái tim của cô cũng vì anh mà sinh ra suy đoán, sung sướng, cũng sẽ sinh ra ưu sầu, ghen ghét, thậm chí là oán hận.
Mộc Trạch Tê nằm sấp trên bàn, giống như bao thiếu nữ trong tuổi dậy thì, thậm chí trong lòng còn khẽ gọi tên anh: Nghiêm Kỷ.
Trái tim cô run rẩy.
Nhưng Nghiêm Kỷ như vậy lại tỏ ra xa cách và xa lạ với Mộc Trạch Tê. Vì anh quá chói mắt.
Mộc Trạch Tê nhìn đôi mắt đào hoa hẹp dài của Nghiêm Kỷ, ngón tay thon dài nắm lấy cây bút, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng như nước.
Anh lại an ủi Lâm Thi Vũ như thường lệ: "Không sao đâu, tôi sẽ giảng kỹ hơn một chút.”
Mộc Trạch Tê trong lòng có ghen ghét thậm chí còn oán hận.
Cô nhìn khuôn mặt thanh tú của Lâm Thi Vũ, gầy đến mức sắc mặt có chút xanh xao, cau mày cắn cây bút cân nhắc đề bài.
Xuyên qua ánh nắng từ cửa sổ, hai người lấp lánh như sương, đẹp như một bức tranh ngôn tình.
Nhưng điều đó lại kích thích đến đôi mắt và trái tim của Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê cầm lấy một tờ giấy thi rồi đi tới đó.
“Nghiêm Kỷ... Cậu có thời gian không? Cậu có thể hướng dẫn cho tôi mấy đề này được không?”
Ánh mắt của Mộc Trạch Tê vô cùng yêu mị mang theo vài tia ủy khuất chớp chớp nhìn Nghiêm Kỷ, cẩn thận dùng giọng nói nhẹ nhàng ngắt lời hai người họ.
Nghiêm Kỷ nghe thấy tiếng của cô, lập tức dừng giảng giải cho Lâm Thi Vũ, lông mày khẽ nhíu lại.
Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua Mộc Trạch Tê.
Trong đôi tay mềm mại của cô cầm một tờ bài thi đứng trước bàn học của anh mang theo sự ngượng ngùng. Một đôi mắt mờ mịt hơi nước khẽ van cầu nhìn anh.
Khuôn mặt của Mộc Trạch Tê vốn không phù hợp với những biểu cảm như vậy.
Dáng vẻ của cô đẹp đẽ mà đường hoàng, một đôi mắt hồ ly tròn hơi hướng lên trên, vốn là đôi mắt rất quyến rũ, mặc dù hàng ngày cô đều cẩn thận tính kế, nhưng đôi mắt của cô lại trong sáng và thuần khiết.
Tính cách dịu dàng hơn, vẻ xinh đẹp sẽ được thu liễm lại và thêm vào sự ngọt ngào, trung hòa nó vừa trong sáng vừa dâm đãng.
Câu dẫn người khác. Đây là từ mà Nghiêm Kỷ vừa mới nghĩ ra.
“Nghiêm Kỷ... Cậu có thể chỉ cho tôi những lỗi mà tôi mắc phải trong câu hỏi ứng dụng này được không?” Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ không trả lời, lập tức hạ thấp yêu cầu và thay đổi cách hỏi.
Chị em tốt của Lâm Thi Vũ là Mã Văn Lệ ngồi ở bên cạnh lại sắp bùng nổ,! Mỗi lần Thi Vũ cùng Nghiêm Kỷ có bất kỳ cơ hội gần gũi nào, Mộc Trạch Tê này sẽ luôn tiến đến để cắt ngang!
Cô ấy đẩy Lâm Thi Vũ ngồi cùng bàn, Lâm Thi Vũ mới phản ứng lại vươn tay cầm lấy bài thi của Mộc Trạch Tê: “Câu này tôi không sai, tôi làm được! Để tôi giảng cho cậu.”
Tay Mộc Trạch Tê dừng lại, đôi mắt quyến rũ của cô lập tức đỏ lên: “Bạn học Lâm Thi Vũ, chúc mừng cậu đã tiến bộ lọt vào top tám, thành tích của cậu so với tôi còn cao hơn.”
Trong lớp này ai mà không biết Mộc Trạch Tê luôn chú trọng thứ hạng thành tích, lần thi này thất bại, thứ hạng của cô đã tụt xuống vài hạng.
Ngược lại bạn học Lâm Thi Vũ mới chuyển tới không theo kịp tiến độ học tập của lớp, nhưng nhờ vào sự phụ đạo của Nghiêm Kỷ mà thành tích của cô tiến bộ nhanh chóng, xếp hạng lần này của cô ấy còn cao hơn cô một hạng.
Lâm Thi Vũ ngây ngẩn cả người, cô ấy rất vui vì nhờ Nghiêm Kỷ phụ đạo mà cô mới tiến bộ trong kỳ thi lần này, nhưng thật sự cô ấy vẫn chưa đi xem thứ hạng.
Cô cuống quýt giải thích: “Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn giảng cho cậu thôi!”
"Bạn học Nghiêm Kỷ vẫn luôn đối xử với mọi người rất tốt, tận tâm giảng giải. Tôi cũng thật sự rất hâm mộ bạn học Lâm Thi Vũ cẩn thận nghiêm túc, một đề mà có thể nghiêm túc nghe bốn năm lần. Lúc thi lại ngồi bên cạnh bạn học Nghiêm Kỷ, cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.”
Giọng điệu của cô rõ ràng và lưu loát, uyển chuyển quanh co. Ngẩn ngơ mấy lần có thể khiến người ta hiểu được mấy phần ý tứ trong đó. Cô là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, khen Nghiêm Kỷ giỏi giang nhưng lại thầm mỉa mai Lâm Thi Vũ ngu dốt.
Lâm Thi Vũ có chậm chạp đến đâu cũng sẽ nghe ra lời lẽ kỳ quái của Mộc Trạch Tê, cô ấy nghiêm túc trả lời: “Giáo viên nói, trong học tập người thông minh hiếu học sẽ không ngại hỏi người khác!”
Mộc Trạch Tê chớp đôi mắt to hơi vểnh lên của cô rồi bình tĩnh nhìn Lâm Thi Vũ. Cô nói một tiếng: “Cho nên tôi cũng đến hỏi bạn học Nghiêm Kỷ một chút, dù sao cậu ấy giảng bài vừa nghe là đã hiểu.”
Người sáng suốt nghe một cái là có thể nghe ra hàm ý trong lời nói của cô.
Mộc Trạch Tê không đợi Lâm Thi Vũ phản ứng lại, lập tức xuất ra một chiêu.
Cô lấy ra một chai nước khoáng chưa mở đưa cho Nghiêm Kỷ, mỉm cười nói: “Tôi thấy bạn học Nghiêm Kỷ giảng bài không ngừng lâu như vậy rồi mà chưa nghỉ ngơi, hơn nữa cậu còn mới ăn cơm trưa xong, chắc chắn cậu sẽ khát, cậu uống một ít nước đi.”
Cả người Lâm Thi Vũ trở nên cứng đờ, nhìn về phía Nghiêm Kỷ, khuôn mặt trắng xanh nhỏ nhắn cũng trở thành hơi ửng hồng.
Cô ấy quá nhập tâm vào học tập mà quên mất Nghiêm Kỷ ngay từ đầu đã giảng bài cho mình mà không uống nước cũng không đi vệ sinh.
Nghiêm Kỷ cười an ủi Lâm Thi Vũ, tỏ vẻ mình không sao.
Anh xoay bút, cầm bài thi của Mộc Trạch Tê tới, vừa viết vừa nói.
“Bạn học Mộc Trạch Tê, tôi đã đồng ý giúp Thi Vũ giảng đề trước. Câu hỏi này tôi sẽ viết cách làm cho cậu, dựa vào nền tảng của cậu thì rất nhanh cậu có thể giải được.”
Nói xong bút cũng dừng lại, anh trả lại đề thi cho Mộc Trạch Tê.
Mã Văn Lệ vỗ vai Lâm Thi Vũ an ủi cô ấy, khiêu khích nhìn Mộc Trạch Tê. “Mộc tiểu thư hẳn là biết thứ tự trước sau đúng không.”
Mộc Trạch Tê sửng sốt, chỉ có thể nhận lấy đề thi, nói: “Cảm ơn bạn học Nghiêm Kỷ, đã làm phiền cậu rồi.” Sau đó cảm thấy mất mát mà chạy đi.
Những người bạn bên cạnh nói chuyện sôi nổi.
Một người bạn cùng lớp nhỏ giọng mỉa mai nói: “Da mặt của Mộc Trạch Tê đúng là dày thật nha, tìm đủ mọi lại chuyện để dính lấy Nghiêm Kỷ.”
Một người bạn cùng lớp khác hỏi: “Tôi nghe nói Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ là thanh mai trúc mã? Vậy sao trúc mã lại lạnh nhạt với thanh mai như vậy?”
Lý Vi vừa xem kịch hay vừa đổ thêm dầu vào lửa mà lớn tiếng nói: “Thanh mai trúc mã cái gì, là nhà Mộc Trạch Tê lôi kéo tình cảm kết thân với nhà Nghiêm Kỷ, khi còn bé chẳng qua đã gặp mặt vài lần mà thôi.”
Mộc Trạch Tê nghe được, nhưng không có phản ứng gì. Đúng là nhà họ Mộc kết thân với những người có địa vị cao hơn mình.
Cô nhớ hồi nhỏ mỗi năm nếu có cơ hội đều sẽ đến nhà họ Nghiêm hai lần.
Đến lúc đó mẹ cô sẽ trang điểm cho cô vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, để cô đi tìm Nghiêm Kỷ chơi và làm thân với anh.
Từ nhỏ, Mộc Trạch Tê đã biết mưu cầu danh lợi.
Lúc nhỏ Mộc Trạch Tê rất sợ Nghiêm Kỷ.
Bởi vì khi Nghiêm Kỷ còn bé đã có thể duy trì được sự điềm tĩnh của người trưởng thành, anh luôn nở nụ cười như thường lệ khi đối mặt với cô nhóc Mộc Trạch Tê, lúc ấy đôi mắt đào hoa dịu dàng của anh giống như liếc một cái lập ức có thể nhìn thấu mục đích của Mộc Trạch Tê.
Mà mỗi lần Mộc Trạch Tê chơi với Nghiêm đều vô cớ mà trở nên sợ hãi đến mức hốt hoảng bỏ chạy, sau khi về nhà Mộc Trạch Tê còn nói dối mẹ rằng mình và Nghiêm Kỷ chơi rất vui...
Sau đó mẹ cô sẽ càng vui vẻ để ông nội đưa cô đến nhà họ Nghiêm, Mộc Trạch Tê chính là tự làm tự chịu...
Sau này lớn lên, khi cô đến tuổi mơ mộng về tình yêu. Cho dù là gia thế hay là bản thân Nghiêm Kỷ cũng đều xuất sắc, đương nhiên cô sẽ coi anh trở thành đối tượng mà say đắm.
Cô vẫn luôn theo đuổi Nghiêm Kỷ.
Vẫn luôn như vậy...
Sau khi kết thúc hai tiết học buổi chiều, tiết cuối cùng được nghỉ để tiến hành kiểm tra sức khỏe cho lớp học bơi sắp tới.
Sau khi Mộc Trạch Tê hoàn thành việc kiểm tra, cô nhìn thấy Lâm Thi Vũ đi vào qua tấm rèm cửa bị gió thổi nhẹ.
Lâm Thi Vũ vừa cởi áo ra, đột nhiên có một tiếng “răng rắc” vang lên. Lâm Thi Vũ cuống quít quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy ai ở đó hết, chỉ thấy rèm cửa mở ra đang lắc lư không ngừng.
Mộc Trạch Tê nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại di động, hô hấp trở nên dồn dập khiến trái tim cô đập loạn xạ.
Mà đúng lúc Nghiêm Kỷ kiểm tra sức khỏe xong đi ra.
Đúng lúc nhìn thấy biểu cảm chột dạ trên mặt Mộc Trạch Tê, anh quay đầu nhìn về phía Lâm Thi Vũ vừa mới từ phòng kiểm tra sức khỏe nữ đi ra, lại nhìn bóng lưng chạy trốn của Mộc Trạch Tê, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Sau khi tan học, Mộc Trạch Tê vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đi theo phía sau Nghiêm Kỷ, chỉ mong có thể cùng anh đi một đoạn đường.
“Nghiêm Kỷ!” Mộc Trạch Tê vất vả lắm mới đuổi kịp bước chân của Nghiêm Kỷ.
Dọc theo đường đi Mộc Trạch Tê lấy hết dũng khí nói rất nhiều chuyện với Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ không thể nói là không để ý, chỉ trả lời vài câu qua loa lấy lệ “Ừm.”
Lúc Mộc Trạch Tê hoảng hốt nói đông nói tây không lựa lời mà nói đến chuyện đề thi.
Nghiêm Kỷ dừng bước, trên mặt nở nụ cười, cúi đầu nhìn cô.
Đuôi lông mày vẫn cong cong nhưng đôi mắt lại luôn bình tĩnh không rõ ẩn ý, ý cười như vậy vẫn luôn treo trên khuôn mặt anh như thường lệ.
“Bạn học Mộc có cảm thấy bây giờ chúng ta nên lập tức lấy đề ra rồi cùng cậu giải ở giữa dòng người đông đúc không?”
Mộc Trạch Tê lập tức xấu hổ đỏ mặt, trên mặt đầy vẻ bất an và khó xử.
Trên gương mặt xinh đẹp không biết nên cười hay là nên áy náy, khiến biểu cảm trên mặt trông rất khó coi.
Chờ khi cô lấy lại tinh thần thì Nghiêm Kỷ đã rời đi.
Hầu hết học sinh trường cấp 3 Hoa Thịnh đều là phần tử trí thức gia đình giàu có, vừa đến giờ tan học, có rất nhiều xe sang đã chờ đợi từ lâu.
Người tới xe đi.
Mộc Trạch Tê cầm điện thoại di động lo lắng chờ bác Lại đưa đón mình. Mấy học sinh trong lớp đi ngang qua, tiếng bàn tán lại truyền vào tai cô.
"Gia đình Mộc Trạch Tê không phải là gia đình bình thường sao, vậy mà cũng có xe đưa đón sao?”
Một giọng nói khác chế nhạo: “Phồng má giả làm người mập. Còn không bằng Lâm Thi Vũ, con gái riêng của gia đình giàu có không có xe đưa đón thì ngoan ngoãn ở trong ký túc xá của trường.”
Mộc Trạch Tê đã học được cách điếc có chọn lọc đối với những lời bàn tán này, không nghe. Đột nhiên không biết ai đụng vào Mộc Trạch Tê một cái, điện thoại di động trong tay cô rơi xuống.
Mộc Trạch Tê cuống quít đi tìm.
Đúng lúc bị Nghiêm Kỷ đột nhiên xuất hiện nhặt lên, anh như vô tình kiểm tra xem điện thoại di động có bị hỏng hay không.
Chỉ vài thao tác, một mật mã đã được cài qua Bluetooth trong điện thoại của Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ đưa điện thoại cho Mộc Trạch Tê: “Cẩn thận một chút. Tạm biệt.”
Trái tim của cô gái nhỏ cứ lúc nóng lúc lạnh, lúc vui lúc buồn, bị trêu chọc đến mức thấp thỏm không yên.
Mộc Trạch Tê xấu hổ nói: “Cảm ơn cậu…” Nhưng cô chưa kịp nói xong, Nghiêm Kỷ đã xoay người rời đi.
Mộc Trạch Tê ngơ ngác đứng tại chỗ, lúng ta lúng túng nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên cao gầy ở trong đám đông ...
Nghiêm Kỷ tùy ý ném đồng phục học sinh đang mặc trên người ra chiếc ghế sau cậu đang ngồi, cơ thể cao lớn duỗi đôi chân dài, cả người trở nên rã rời.
Qua cửa sổ xe anh thấy Lâm Thi Vũ đang đuổi theo Mộc Trạch Tê. Anh liếc mắt nhìn hai nữ sinh không biết lại đang tranh cãi chuyện gì, thần sắc hờ hững lạnh lùng: "Thật sự ầm ĩ muốn chết.”
Mộc Trạch Tê vội vã chạy tới phòng học khiêu vũ, gần đây có một buổi biểu diễn lớn, cho nên việc luyện tập cũng trở nên vất vả hơn.
Sau khi luyện tập, giáo viên nói rằng cô béo và phải cắt giảm khẩu phần ăn của mình. Mộc Trạch Tê sợ bị loại khỏi danh sách biểu diễn nên chỉ có thể liên tục nói đồng ý, nhất định sẽ cắt giảm.
Về nhà lúc 10:30.
Lúc xuống xe bác Lại đột nhiên nói với Mộc Trạch Tê, gần đây giá dầu đang tăng cao, tài xế cũng thiếu việc làm, phí đưa đón ban đầu vốn là 3000 tệ phải cộng thêm 500 tệ.
Mộc Trạch Tê sửng sốt, số tiền cũng không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ khiến kinh tế trong nhà trở nên eo hẹp.
Cô chỉ có thể nói: "Cảm ơn bác Lại, về nhà cháu sẽ nói với mẹ cháu.”
Mộc Trạch Tê mệt mỏi trở về căn nhà tối tăm không một bóng người.
Trên tủ lạnh mẹ cô để lại tờ giấy nhắn: “Hôm nay mẹ có thể phải tăng ca nên sẽ về muộn. Con ăn nửa quả táo lót bụng trước đi, nhớ là không được ăn nhiều!”
Mộc Trạch Tê học tập cả ngày, trí não tiêu hao rất lớn. Hôm nay còn tập luyện khiêu vũ còn bị dặn phải giảm bớt khẩu phần ăn.
Trong lòng cô rất chán chường và suy sụp không dễ phát hiện, mắt đỏ hoe mở tủ lạnh ra, lấy nguyên liệu nấu ăn ra, chuẩn bị tự mình nấu cơm.
Vừa rửa sạch thức ăn xong bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
"Mẹ đã nói với con là con không được tự nấu ăn! Cẩn thận tay bị thương. Con để đấy mẹ làm cho." Vạn Dung vừa vào cửa đã mắng Mộc Trạch Tê, đoạt lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay cô rồi đẩy cô sang một bên.
Mộc Trạch Tê không đợi bà nói thêm, tự giác về phòng chuẩn bị làm bài tập.
Vạn Dung vừa nấu cơm vừa nói: "Bé Tê, đứng lại. Con nói chuyện với mẹ đi.”
"Con với Nghiêm Kỷ ở chung thế nào rồi?”
"Rất tốt ạ." Mộc Trạch Tê nghĩ thầm, quả thật rất tốt. Từ khi còn bé cô luôn đuổi theo Nghiêm Kỷ, mặc dù anh đối với cô rất khách sáo và thân thiện nhưng cũng rất xa cách.
Cô quan sát sắc mặt của mẹ, lại bổ sung thêm một câu. "Hôm nay anh ấy đã giúp con viết cách làm câu mà con làm sai trong bài kiểm tra.”
Vạn Dung nghe xong mới vui mừng cười.
Con gái nhà bà xinh đẹp, ưu tú như vậy, chỉ cần cố gắng, thì không lo Nghiêm Kỷ chướng mắt.
"Đã có xếp hạng lần thi này chưa? Kỳ thi lần này con xếp thứ mấy trong lớp, còn Nghiêm Kỷ xếp thứ mấy?” Vạn Dung chợt hỏi.
Trong lòng Mộc Trạch Tê hoảng hốt, chột dạ nói: "Nghiêm Kỷ tổng điểm xếp thứ hai, con xếp thứ chín..."
Vạn Dung dừng một chút, quay đầu nhíu mày quát: "Sao lại là thứ chín! Lần trước không phải con đứng thứ năm sao? Có chuyện gì với con vậy? Hả? Mộc Trạch Tê? Con học hành như thế này à?”
"Bởi vì lớp múa Hán Đường gần đây có một cuộc thi, nên con phải luyện tập nhiều hơn... Ngoài ra lớp thư pháp cũng chiếm rất nhiều thời gian. Tất cả..."
"Đó là vì con chưa đủ cố gắng! Bây giờ con đang trách mẹ đăng ký cho con lớp thư pháp? Nếu không phải chữ viết của con quá xấu thì mẹ có đi đăng ký cho con không?”
"Mẹ vất vả tăng ca vì cái gì? Vừa cho con theo học trường quý tộc danh tiếng vừa cho con luyện múa, sợ con phơi nắng lại thuê tài xế cho con. Mẹ có để cho con thiếu thốn cái gì không? Mẹ đã dành rất nhiều tiền để bồi dưỡng con vì cái gì! Vì sự xuất sắc của con! Để sau này con không bị người khác coi thường!”
Bởi vì muốn xuất sắc, cho nên khổ phải chịu, ủy khuất cũng phải nhịn. Mẹ đã trả giá quá nhiều, tất cả vì lợi ích của riêng mình. Mộc Trạch Tê cúi đầu, nghe răn dạy và giảng dạy.
Buổi tối khi ăn cơm, không khí giữa hai mẹ con rất ngột ngạt. Mộc Trạch Tê vốn định nói chuyện bác Lại với mẹ nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
Mộc Trạch Tê muốn ăn thêm một miếng thịt lợn chua ngọt nhưng lại bị Vạn Dung chặn đũa: "Giáo viên khiêu vũ của con đã nói chuyện với mẹ qua điện thoại, gần đây con phải chú ý đến chế độ ăn uống.”
Mộc Trạch Tê chỉ có thể đặt đũa xuống, mang theo cái bụng năm phần no, tự giác về phòng làm bài tập.
Ngay cả trong phòng, cô cũng có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi điện thoại cho cha để cãi nhau, không ly hôn thì cãi nhau, mà sau khi ly thân vẫn còn ồn ào.
Mộc Trạch Tê đeo tai nghe lên luyện nghe tiếng anh, cũng tranh thủ làm bài tập về nhà.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô mở một diễn đàn mạng xã hội nào đó, đăng bài “Hai người kết hôn rồi lại ly hôn, vì sao vẫn vẫn muốn dây dưa.” Phối hợp với một tấm ảnh một nam một nữ được tạo thành bằng cách quấn sợi tơ lại.
Mộc Trạch Tê đang ở tuổi trẻ, ở tuổi này cô có rất mê mang và có tâm tư thiếu nữ, đôi khi cũng sẽ đăng một số "trạng thái buồn" khó hiểu.
Áp lực nặng nề của học tập và cuộc sống khiến cô tự tìm lối thoát cho chính mình, vì vậy trang cá nhân trên mạng là một hốc cây nhỏ để cô trút bầu tâm sự.
Cô đăng rất nhiều tâm trạng hỗn tạp trên đó từ vui vẻ, buồn bã, còn có nhật ký nhỏ về mê luyến.
Ánh trăng trên cao, ánh đèn của biệt thự sáng trưng.
Trong một căn phòng tối tăm được lắp đặt màn hình lớn có độ phân giải cao giống như như một rạp chiếu phim nhỏ độc lập, trên mặt Nghiêm Kỷ không có biểu cảm cần có khi xem một bộ phim.
Ngón tay thon dài lắc lư ly rượu, viên đá trong ly chìm xuống. Điện thoại di động đinh vang lên âm báo, anh tiện tay cầm lên xem, sau đó giật giật ngón tay khôi phục cái gì đó.
Chiếc kính khúc xạ ánh sáng từ màn hình và phản chiếu có thể nhìn thấy hình ảnh sợi tơ quấn quanh. Anh tắt màn hình và đánh giá: “Không thú vị.”
Tài khoản này là Nghiêm Kỷ hack của một người đàn ông đã có gia đình thường xuyên bình luận bài Mộc Trạch Tê để tán tỉnh.
Bởi vì anh là bạn tốt với Mộc Trạch Tê trên diễn đàn nên có thể xem đầy đủ nhật ký của Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê vẫn luôn làm khó Lâm Thi Vũ bằng những thủ đoạn lớn nhỏ. Anh không biết vì sao mình lại vì Lâm Thi Vũ mà đề phòng Mộc Trạch Tê đến nông nỗi này.
Lâm Thi Vũ khác với những người bình thường, trong mắt cô ấy không có sự nịnh bợ và tính toán lợi ích.
Người như vậy rất sạch sẽ, chính trực và chân thành, nhưng cũng rất ngu ngốc. Có đôi khi những thứ này không thích hợp để sống ở nơi như nhà họ Lâm, sẽ bị người khác lợi dụng và tính kế.
Mộc Trạch Tê đang giải quyết vấn đề khó khăn. Tài khoản có ảnh lớn diện chụp cái mũ lưỡi trai màu đen xuất hiện trên giao diện diễn đàn: “Dây dưa bởi vì muốn chứng minh, trong lòng đối phương vẫn có sự tồn tại của mình.”
Mộc Trạch Tê cẩn thận suy nghĩ, cha mẹ mình hình như thật sự như vậy.
Bạn tốt trên diễn đàn này đã theo dõi Mộc Trạch Tê từ lúc cô có tài khoản, còn thường xuyên lấy thân phận 'người từng trải' bình luận vào bài của cô, ngôn ngữ có đôi khi rất mập mờ.
Nhưng một số lời hắn nói bây giờ, có thể khiến Mộc Trạch Tê đồng cảm, hoặc là tỉnh ngộ ra.
Sự thay đổi này của Mộc Trạch Tê diễn ra sau khi khai giảng học kỳ 2.
Cô đã cho câu trả lời này một lượt thích, sau đó lại vùi đầu vào vô số bài tập.
Đèn bàn mãi đến 2 giờ sáng mới tắt... Mệt mỏi vào đêm khuya sẽ gây ra rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Mộc Trạch Tê nằm trên giường, mở ảnh chụp lén trên điện thoại di động hôm nay ra, trong lòng tràn đầy chua xót và ghen tị.
Không cam lòng, cô thật sự không cam lòng.
Bản thân cô lo lắng sợ thành tích trượt dốc, cô luôn phải đối phó với lớp học bổ túc ngoại khóa mà cô không thích. Ban đêm lại liều mạng học tập mà Lâm Thi Vũ chỉ cần dựa vào Nghiêm Kỷ dạy kèm là có thể lọt vào top 10.
Thật khó...
0 bình luận