Lén Lút

KhoiNguonDucVong

Chương 13

“Em vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ mới đỡ thôi” “Thế thì cố mà ăn uống vào, rồi sẽ nhanh khỏi thôi” “Ý là, cô có thể giúp em chút ít được không, nếu được, sáng mai là em đi học được” “Hả? Cô giúp? Giúp kiểu gì? Đi mua thuốc hay muốn ăn gì nữa hả?” “Không cần đi đâu với làm gì cả, chỉ ở tại phòng này thôi” “Gì, bậy bạ, ốm mà định làm gì” “Không đâu, hết sức trong sáng và lành mạnh” “Hừ, lại định bày trò gì nữa, nói nhanh đi để cô còn về” “Nhanh thôi, em sẽ cố làm thật nhanh, ra được mồ hôi là được, bệnh sẽ khỏi” “Thế thì đơn giản, đun 1 nồi nước rồi xông hơi đi là ra mồ hôi” “Cách đó lâu và khó chịu lắm, em không làm cách đó bao giờ” “Ủa, thế cách em định làm bây giờ trước kia đã làm bao giờ chưa” “Chưa em mới nghĩ ra thôi” “Mới nghĩ ra? Đùa tôi à” “Nhưng em nghĩ nó sẽ hiệu quả” “Hiệu quả cái sh.t…” “Cô giáo cũng nói bậy” “Từ đó không bậy lắm đâu, một từ biểu hiện cảm xúc thôi” “Là cảm xúc gì” “Phản đối. Mà thôi tự đun nước rồi đi mà xông hơi, tôi không rảnh, đi về đây” “Em xin cô đấy, giúp em đi, nếu thành công, mai là em đi học lại được rồi, nghỉ hai hôm em sắp không còn biết gì rồi, nghỉ thêm nữa chắc khỏi thi quá” “Này nhá, cứ nghỉ thoải mái đi, sinh viên có đứa nghỉ cả tuần đầy ra đấy, có sao đâu” “Em muốn đi học lắm rồi, giúp em đi” “Có vẻ chăm học quá nhỉ” “Mỗi ngày nghỉ, nghĩ đến đám bạn đi học em thấy khó chịu lắm, cô giúp em đi” “Dài dòng, lắm chuyện, cho 5 phút, nhưng cấm làm chuyện linh tinh, không thì nghỉ” “5 phút thì hơi ngắn, sợ không đủ hiệu quả” “Đúng 7 phút, không thì nghỉ, nhanh tôi còn về, buổi tối gì đâu lắm chuyện bực mình” “Vâng, vâng” “Bây giờ làm kiểu gì” Tôi ngồi tựa lưng vào đầu giường: “Cô lên đây ngồi trước em đi” Mặc dù mặt cô khá căng thẳng, nhưng vẫn chèo lên giường và ngồi trước tôi, tôi vòng tay ra eo, kéo cô lại gần hơn. “Làm gì vậy” “Gần mới có nhiệt, chứ ngồi xa thế cũng vô ích” Tay tôi lại kéo cô vào xích vào gần hơn nữa: “Cô thả lỏng, tựa hẳn vào người em đi” Cô ngả người ra sau, cả tấm lưng cô áp vào phần thân trước tôi, mặt tôi rất gần gáy cô, hơi thở của tôi bắt đầu nóng dần, phả vào tai, vào cổ cô, tôi chắc chắn rằng cô Ngọc Lan có thể nghe thấy tiếng thở của tôi. Tôi kéo chăn, chùm kín hết phần cổ của cả tôi và cô Ngọc Lan. Lúc này bầu không khí im ắng lạ thường, để xóa bớt không khí ngại ngùng này tôi hỏi cô mấy câu vu vơ: “Hồi sinh viên cô có yêu ai không?” “Không, yêu đương làm gì, tốn thời gian” “Thế hồi đó chắc cô học giỏi lắm nhỉ” “Không giỏi, giờ tôi được làm giảng viên chắc” “À…” “Sinh viên các anh, chỉ chơi bời là giỏi, suốt ngày chơi game, tán gái, thậm chí nhậu nhẹt… chả được cái tích sự gì” “Em đâu có, chỉ một số sinh viên hư mới làm vậy thôi, chứ em ngoan mà” “Ngoan? Hừ…” Tôi dúi đầu lại gần cô hơn, gần đến mức chỉ cách da thịt ở phần gáy cô cỡ 1cm là mặt tôi chạm vào đó, tôi cố gắng hít thở sâu vào trong người hương thơm từ da thịt, từ tóc cô, thở ra những hơi nóng vào vành tai cô. Hình như cô Ngọc Lan cũng bắt đầu có phản ứng, người cô hơi vặn vẹo, đầu cô hơi cúi xuống, tránh hơi thở của tôi vào người cô… “Này, nóng lắm, cứ thế này tí nữa mồ hôi ra ướt hết áo làm sao về được” “Cái này dễ quá mà, cô chỉ cần cởi…” “Cái gì, hay là thôi đi” “Không sao đâu, cơ thể cô, cái gì mà em chưa nhìn chứ…” “Đừng nói bậy” “…” “Nóng lắm, không chịu nổi đâu, cô về đây” Tôi giữ chặt eo cô lại, không cho cô động đậy: “Cô đã giúp thì giúp cho chót đi” “Nhưng mà nóng, không chịu được” “Thì cô cởi” “Hừ, thế cởi cái áo đang mặc ra” “Để làm gì ạ” “Cứ cởi ra đi” Tôi miễn cưỡng cởi chiếc áo đang mặc ra, phần thân trên lộ ra, cô Ngọc Lan mặt hơi hồng hồng nhìn tôi. Bỗng cô cầm lấy áo thun, chùm lên đầu tôi, dùng tay áo buộc lại với nhau trên đầu tôi, thành ra lúc này cái áo làm thành một cái che mặt khá hiệu quả, mặc dù áo không dầy đến nỗi che hết ánh sáng, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ khung cảnh trước mặt. “Cấm động đậy linh tinh” Tiếng sột soạt vang lên, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy cô đang từ từ bỏ áo và quần ra khỏi người, phần dưới tôi bắt đầu cứng lên nhanh chóng, chả mấy chốc đã đội quần, cứng ngắc. Cởi quần áo xong xuôi, cô Ngọc Lan trở lại tựa lưng vào người tôi, nhưng lúc này chợt phát hiện bên dưới có chút biến hóa, cảm giác phần dưới chạm vào hông cô cô hơi giật mình, phần dưới của tôi sau mấy ngày ốm ỉu xìu, hôm nay có kích thích lớn nó liền lập tức chào cờ được ngay, người còn đang mệt mà thằng em lại ngóc đầu dậy hiên ngang rồi. “Hay là nằm xuống đi, như này hơi bất tiện” “Thế cô thích nằm trên hay nằm dưới” “Gì chứ…. ừm… nằm… nghiêng thôi” “Trên dưới thôi, nằm nghiêng lấy đâu ra nhiệt” Tôi bắt đầu nằm xuống chờ đợi. Sau một hồi lưỡng lự thì cô Ngọc Lan cũng nằm xuống, nhưng mà là nằm bên cạnh. Rồi nghiêng người sang trái, tôi đành vòng tay qua eo, ôm chặt lấy cô, tôi ép chặt lấy thân người, toàn bộ cơ thể tiếp xúc với da thịt cô, lúc đầu cảm giác nó rất mát lạnh. Nhưng càng về sau, cả thân người cô nóng dần lên do bàn tay hư hỏng của tôi cứ xoa nắn lung tung, phần thân dưới ép chặt vào mông cô, đùi quấn vào đùi. Nhưng tôi cảm giác vẫn chưa đủ “nhiệt” để khiến tôi có thể đổ nhiều mồ hôi, tôi hơi tách rời cô ra, hết sức nhẹ nhàng kéo dây buộc quần thun rồi nhẹ nhàng cởi nó ra, cô Ngọc Lan quay lưng lại với tôi nên không hề hay biết. Lúc này trên người tôi còn lại mỗi chiếc quần xì. Tôi lại ôm lấy cô, lúc này tôi cảm giác cả người tôi và cô đều rất nóng, phần thân dưới tôi chạm vào mông cô, lần này còn mỗi chiếc quần xì nên tiếp xúc rất gần, 2 người chỉ cách nhau lớp vải mỏng. Tay tôi hư hỏng khám phá cơ thể cô. “Đừng sờ linh tinh” “Ma sát vào nhau mới sinh nhiều nhiệt cô ạ” “Ưm, đừng” Tay tôi đi từ bụng, lên bên trên xoa xoa ngoài lớp áo ngực, rồi lại đi ra xoa từ bắp tay đến từng ngón tay, rồi đi xuống dưới, vuốt ve cặp đùi mát dượi, chỉ chốc lát nữa thôi nó sẽ nóng lên, tràn đầy nước. Bàn tay tôi từ từ mò lên chiếc quần lót mỏng manh, nó thật trơn, mềm, mỗi lần sờ vào phần đó là tôi vẫn còn hơn run run tay vì quá hồi hộp và kích thích, lách nhẹ vào bên trong tôi cảm nhận được những sợi lộng mượt mà ở đó. “Đừng”. Ting ting… tiếng chuông điện thoại vang lên… kéo tôi khỏi ảo mộng, cô Ngọc Lan ngồi dậy, kéo áo che mặt của tôi lên, để ngón trỏ lên miệng, ý là bảo tôi im lặng để cô nghe điện thoại. Tôi liếc qua màn hình, là anh Lâm gọi, không biết ổng gọi giờ này làm gì, tụt hết cả cảm xúc. “Vợ nghe đây” Vì tôi ngồi ngay cạnh cô nên nghe được tiếng anh Lâm trong điện thoại: “Vợ chưa về à” Cô Ngọc Lan hơi lúng túng: “À…à…, vợ sắp về rồi… dọn dẹp xong rồi, nhưng chuẩn bị đưa em nó đi mua thuốc, với ghé qua tạp hóa mua ít đồ, phải không Nguyên” Tôi quay mặt sang hướng khác, cúi người, dùng tay che miệng, tránh dí quá sát vào mic điện thoại làm anh Lâm nghi ngờ tôi đang ở quá gần cô Ngọc Lan, tôi nói vọng vào: “Em với cô đang chuẩn bị đi mua thuốc, uống nốt ngày mai nữa chắc là khỏi, hay là anh về dẫn em đi mua nhé” “Thôi, hai cô trò đi mua đi, một lúc nữa anh mới về” “Cái thằng này, mới đi một chút đã nhớ vợ rồi, phạt 1 cốc, tắt máy rồi uống nhanh lên… Không trình bày” Một giọng nói ngà ngà say, nghe quen quen, khá to từ đầu dây bên kia. “Thế nhé, bye vợ” Tắt điện thoại, cô Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm: “Thôi đủ rồi, cô về đây” “Chẳng phải cô vừa bảo đi mua thuốc à, giờ về sớm quá anh lại nghi ngờ ấy chứ, ở lại giúp em thêm chút ít nữa” “Hết giờ rồi” “Phải bù giờ cho em chứ, nãy gọi điện tốn biết bao nhiêu thời gian” “Cái gì! Nói vài câu chưa đến 30s” “Giờ cô về, anh ấy lại càng nghi ngờ, chi bằng ở lại “mua thuốc” cho em đã” Thấy cô Ngọc Lan im lặng, cảm giác bắt đầu xuôi xuôi tôi kéo nhẹ vào vai cô, ý bảo cô tiếp tục nằm xuống. Kéo mãi cô không nằm xuống, tôi đành nhào ra trước đẩy cô xuống, giờ thành tư thế: Trai trên gái dưới. “Này, làm gì thế” “Giúp em chút đi, sẽ nhanh thôi” Cả người tôi đè lên người cô, lúc đầu cô Ngọc Lan dãy giụa phản đối, tôi ra sức đè cô xuống, hai bên dằng co quyết liệt, khiến tôi nóng người lên, cảm giác bắt đầu đổ mồ hôi. Thấy khá hiệu quả, tôi chùm cả cái chăn lên đầu, bên trong trở nên tối om, cô Ngọc Lan cũng thôi không vùng vẫy nữa. tôi như con rắn trườn trên thân người cô, từng vị trí cơ thể đều áp vào nhau một cách trùng khớp từ bàn chân, đùi, phần dưới của tôi cũng đang ngọ nguậy tìm vào khe sâu hun hút, ngực áp vào ngực cảm giác mềm mại, đàn hồi thật dễ chịu. Đầu tôi dụi vào cổ cô, liên tục hít hà mùi thơm từ da thịt, tôi ma sát mũi mình vào da thịt cô để hương thơm có thể dễ dàng xâm nhập vào nó, từ cổ đến khuôn mặt, đến vành tai. Hơi thở cô Ngọc Lan cũng nặng dần, đầu áp sát vào nhau cả hai đều có thể nghe thấy nhịp thở của nhau. Tôi rất thích áp mũi mình vào tai cô vì như thế mũi cô cũng rất gần tai tôi, làm tôi có thể nghe rõ nhất tìm nhịp thở, thỉnh thoảng vang lên tiếng rên khe khẽ khi tôi quá phận xâm nhập những vùng nhạy cảm. Tôi gia tăng nhịp trườn lên, trường xuống, tăng ma sát giữa hai cơ thể sinh ra cực nhiều nhiệt lượng, cùng với việc trùm chăn kín mít, lúc này cơ thể tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi. Phần dưới của tôi lúc này bị bao kín bởi chiếc quần xì, nó đang bị trói buộc, rất bí bách, nó cần được giải thoát khỏi chiếc quần đó. Tay trái tôi mò xuống, kéo quần xì, giải phóng phần bên dưới, lập tức nó bung ra, thật tuyệt vời, cảm giác căng tức biến mất, thay vào đó, nó chạm vào da thịt cô Ngọc Lan, phần đùi mềm mại, nóng bỏng, trên đầu nó đã tràn ra một chút dịch để bôi trơn, dấu hiệu của ham muốn. Tay tôi điều khiển nó đi sâu vào rãnh giữa hai đùi đang khép chặt của cô, ôi, cảm giác ấm nóng, khít khao, bóp chặt lấy nó, tôi di chuyển dần lên trên, chạm đến chiếc quần lót của cô, tôi cố đẩy mạnh nó để va chạm nhiều nhất với chiếc quần lót của cô. Cô Ngọc Lan vươn tay lên, bỗng chiếc chăn vụt mở: Gương mặt cô hiện lên, cặp môi hồng hé mở vì thở gấp có thể nhìn thấy những chiếc răng trắng đều bên trong, hai bên má đỏ au như say rượu, ánh mắt si mê, vầng trán lấm tấm mồ hôi, tóc có đôi chút loạn, hơi dính lại vì mồ hôi, cổ cô hơi động đậy vì thở mạnh, bộ ngực phập phồng áp vào nhau bên dưới, tôi có thể cảm nhận từng nhịp đập mãnh liệt, sức sống hừng hực từ cơ thể cô. “ Nóng…” “Giúp em chút nữa đi, sắp thành công rồi” “Không phải là đã ra mồ hôi rồi sao” “Chưa đủ…” “Nóng, ngột ngạt lắm” “Hay là bỏ hết ra cho…” “Nói bậy” Cô Ngọc Lan vùng vằng ngồi dậy, xoay người, định qua người tôi, tôi rất nhanh giữ hai tay kéo lại. “Giúp em thêm xíu nữa” Chả cần cô đồng ý, tay tôi vòng ra sau kéo hông cô, cả cơ thể cô lại áp sát vào người tôi, 2 người mồ hôi nhễ nhại, tôi tiếp tục đắp chăn lại, phủ đến cổ cô, tự dùng áo trùm lên đầu coi như không thấy gì để cô Ngọc Lan hợp tác hơn. Tay tôi xoa nắn khắp cơ thể đã nóng hừng hực lấm tấm mồ hôi của cô, từ lưng lên vai, bị vướng vào dây áo ngực, cảm giác tôi hơi khó chịu. Bỗng cô Ngọc Lan đè rất mạnh lên tôi, tôi hơi ngộp thở ở lồng ngực, hai tay cô vòng ngược ra sau, toàn thân đè hết lên người tôi nhất là phần ngực, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên rất nhỏ, tay tôi mò lên lưng cô, ôi, thật bất ngờ, cô Ngọc Lan vừa tháo chốt áo ngực, đầu tôi quay cuồng, đó là tín hiệu gì, chẳng có nhẽ. “Đừng nghĩ bậy, nóng quá rồi, bỏ bớt ra, nhanh đi tôi còn về” Như ngầm hiểu ra ý của cô, tôi nhanh chóng vòng tay lên vai, kéo nhẹ dây áo ngực qua tay cô, cô rất phối hợp luồn tay, nhấc người bỏ áo ngực khỏi người. Ngực tôi lập tức cảm nhận được sự mềm mại, êm ái, nóng bỏng năng lượng tràn đầy từ bộ ngực cô, hai núm vú cảm giác đã hơi cương, liên tục cạ vào ngực tôi, tôi như sắp bùng nổi. Cố gắng tận dụng nhanh hết sức có thể khi tín hiệu “Đèn xanh” đang đếm ngược, nó có thể bất chợt nhảy sang đèn Vàng/Đỏ bất kỳ lúc nào mà không theo quy luật nào cả, thuận lợi thì đèn xanh cực lâu, còn đen đủi thì nó có thể bất chợt chuyển màu đỏ và lập tức chặn đứng con đường của tôi để khám phá cảm xúc và cơ thể cô. Tay tôi mò xuống hông, rồi ôm lấy mông cô, nó rất lớn cảm giác bàn tay tôi không thể ôm trọn lấy nó, ngón tay tôi luồn xuống dưới đi xuống đáy chiếc quần lót, tay tôi tiếp xúc với khu vực ấm nóng, ươn ướt, thấm nó vào ngón trỏ rồi ma sát nó vào ngón tôi cái nhận ra chất dịch trơn trượt đó nơi đầu ngón tay. Phần thân dưới tôi cứng ngắc, như sắp nổ tung, mọi xúc cảm dường như tập chung hết vào nơi đó, nó đang bị phần dưới của cô đè nén, tôi luồn tay xuống điều chỉnh lại hướng của nó, mò mẫm tìm phương hướng, cuối cùng tôi giúp nó đi vào khe đùi cô, tiến dần và chạm vào chiếc quần lót, tôi cố gắng vặn vẹo thân người, làm cho nó tiếp xúc nhiều nhất với chiếc quần lót nhiều nhất có thể. “Không, đừng cho vào bên trong” “Em chỉ tiếp xúc ở ngoài thôi” “Đừng đi quá giới hạn, nếu không đây sẽ là lần cuối” Tôi đang suy nghĩ có nên All in luôn không, “Một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm”, bây giờ nếu tôi có đột phá xâm nhập vào bên trong cô thì chắc hẳn tôi sẽ đạt được mục đích, nhưng tâm hồn cô vẫn chưa quy phục tôi, vẫn còn một cái gì đó tôi chưa chạm được vào nó, vẫn còn có khoảng cách hay cảnh giới nào đó mà tôi chưa đột phá được. Đôi khi được vuốt ve cơ thể nóng bỏng, mềm mại, hừng hực sức sống này thật tuyệt diệu, tôi không muốn cảm giác đó mất đi trong thời gian tới, tôi muốn nó từ từ, dần dần thuộc về tôi, cả thể xác lẫn tinh thần. Dùng tay kéo nhẹ mép chiếc quần lót ra, phần dưới tôi chạm vào một nơi thật ấm nóng, ẩm ướt. “Ưm…” Tôi cố vặn vẹo thân người bên dưới, sự va chạm liên hồi làm phần bên dưới của cô như một bờ đê sắp vỡ, nước thấm ướt phần dưới của tôi, bên dưới di chuyển có giới hạn nhưng cũng đủ để chạm vào những điểm nhạy cảm nhất, đi vào giữa 2 khe suối làm cậu bé ướt nhẹp, hơi dướn người lên tôi chạm vào phần hột be bé, di chuyển sang 2 bên tôi chạm vào phần thịt non mềm. Hơi thở nặng nề vang lên trong căn phòng trọ nhỏ bé, tôi cố gắng kìm nén, nhưng sự sung sướng khiến tôi mất đi kiểm soát, cứ thế xoay/lắc hông, cô Ngọc Lan đè chặt lấy tôi, cả cơ thể ép chặt lấy tôi, hơi thở gấp từ miệng/mũi phả vào cổ tôi. Đùi cô kẹp chặt lấy cậu bé, nhưng nhờ nước nhờn nó vẫn di chuyển linh hoạt, ra vào/ngoáy liên hồi, cả tôi và cô đều ướt đẫm mồ hôi. Giọng cô phát ra rất nhẹ những tiếng thở gấp, “ôi…”, “ư…”… Tôi mở rộng hai đùi lấy hết sức lực nhấp liên hồi, ma sát bên ngoài giữa hai bộ phận nhạy cảm nhất làm tôi lẫn cô đều chìm trong sung sướng mãnh liệt. “ưm…”….. “A….aaaa…” Cả thân người cô cứng đờ, phần dưới giật giật, đùi cô kẹp chặt đến mức tối đa, tôi cũng nhận được sự kích thích mãnh liệt, toàn thân cứng đờ, phần cơ thân dưới co giật, từng đợt từng đợt tinh nóng hổi bắn liên hồi. Không chịu được sức nóng của việc đắp chăn tôi dùng tay kéo chăn khỏi người cô, một không khí mát lạnh ùa vào làm tôi thấy thật dễ chịu, như vừa thoát ra khỏi miệng của một chiếc núi lửa đang phun trào. Cô Ngọc Lan nhắm nghiền mắt, miệng thở dốc vì thở bằng mũi không còn đáp ứng được nhu cầu hô hấp nữa. Tay tôi mò xuống dưới mông, đùi cô, từng mảnh tinh dịch bám lấy cặp mông lớn, tôi lấy tay xoa nó ra khắp mông cô, cậu bé tôi vẫn ở giữa hai đùi cô bao trùm lấy nó toàn là nước nhờn và tinh dịch, cảm giác nhớt nhớt hơi khó chịu. Tôi đẩy nhẹ cô, ra hiệu nằm sang bên cạnh, cô xoay người, mở mắt nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc phức tạp, có chút thỏa mãn, nhưng nhiều hơn là sự hoang mang, hối hận. Trán cô thấm ướt mồ hôi, vài lọn tóc bết dính lại với nhau do mồ hôi rất nhiều, mũi cô vẫn vang lên những tiếng thở nặng nề, lồng ngực phập phồng vì dư âm còn lại của cuộc vật lộn còn lại vẫn còn tác động đến hô hấp. Mắt cô nhìn tôi, chả thấy sự yêu thương nào, mà cảm giác có chút tức giận, cô xoay người sang trái, xoay lưng về phía tôi. Khỏi phải nói ánh mắt tôi như được lập trình sẵn, hướng tầm nhìn về phía mông cô ngay lập tức. Quang cảnh trước mắt khiến tôi muốn lao vào cắn xé nó, cặp mông lớn của cô được tưới bằng những cỗ tinh trắng đục nóng hổi khi cô xoay người theo lực hấp dẫn nó bắt đầu chảy từng đợt đi xuống dưới, phần mông hứng chịu những đợt tinh đầu tiên do khi bắn ra, cậu nhỏ bị kẹp giữa đùi nó sẽ bắn lên trên, vào cái chăn, rồi rơi xuống mông, những đợt sau yếu dần nó sẽ chảy ra đùi, ra quần lót ở gần đó, thấm ướt cả một vùng rộng lớn. không chỉ ướt thân người mà tấm nệm bên dưới cũng ướt một mảng khá lớn. Không khí là một mùi tanh nồng hơi khó ngửi. Tôi với lấy cái áo, nhanh chóng lau chùi vết tinh trên mông cô, có vẻ như hơi thanh tỉnh lại, cô Ngọc Lan lập tức kéo chăn lên để bảo vệ phần thân dưới, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng tôi vẫn mò vào dưới chăn, lau hết mông đến đùi, và lau nhẹ vào quần lót cô nữa, lau xong tôi tự lau bản thân mình, rồi mặc lại quần. Cô Ngọc Lan bật dậy, hé chăn, ngó vào bên trong, khuôn mặt tỏ ra vẻ bất lực, cô dùng tay kéo kéo gì đó rồi lau lau bên dưới, nhân lúc tôi không để ý: “Bụp” Một vật gì đó lao thẳng vào vào mặt tôi, kèm theo mùi hơi tanh, đập vào mặt tôi nó rơi xuống, theo phản xạ, tay tôi đưa ra đỡ lấy nó, một tấm vải màu trắng hồng nằm gọn trong tay tôi, nó đã ướt nhẹp, tôi hơi sững người, không ngờ nó là chiếc quần lót hồi vừa rồi cô mặc. Gương mặt lạnh lùng lại hiển hiện trên khuôn mặt cô: “Nhìn gì, quay mặt đi” Sau một hồi sột soạt mặc lại quần áo, cô không một lời nào, bước ra cửa. “Từ từ đã cô, giờ cô ra lỡ ai thấy thì sao” “Kệ đi, chả sao” “Để em bật quạt, cô ngồi đây xíu đã” “Im đi” Tuy là thái độ cứng rắn, nhưng khi bước ra cửa, cô Ngọc Lan vẫn ngó qua ngó lại, rồi lách mình ra khỏi cửa, nhận thấy an toàn cô bước nhanh khỏi phòng tôi. Tôi đứng cứng đờ ở đó, tôi quên mất trên tay vẫn còn đang cầm chiếc quần lót của cô. Cô về nhà mà không thèm mặc, hay lấy về luôn. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nhanh chóng gột rửa qua những vết tích trên người rồi trở lại phòng, sau khi xuất tinh, cảm giác cơ thể hơi mệt do vẫn còn ốm, tôi nằm xuống chìm vào giấc ngủ luôn, mặc dù còn khá sớm. Ban đêm, trong cơn mơ tôi cảm giác điện thoại mình đổ chuông, hình như tôi có cầm vào xong chuông đã ngắt, nhưng vì quá mệt tôi ngủ thiếp đi luôn. Đến buổi sáng tôi tỉnh dậy khá sớm vì hôm qua ngủ nhiều, ngó qua điện thoại thì có cuộc gọi nhỡ của cô Ngọc Lan, tôi nhắn tin hỏi xem có việc gì không mãi không thấy phản hồi gì tôi dậy vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đi học. Đi đến trường, người còn hơi mệt, nên cảm giác các tiết học trôi qua rất chậm, cảm giác trong người không có mấy sức lực, thèm ngủ, đầu vẫn còn hơi nhức. Hết 5 tiết học, ngó qua điện thoại thì cũng không thấy có tin nhắn hay gì cả. Buổi chiều tôi hầu như nằm ngủ cả chiều, cũng không qua giúp việc nữa. Sang ngày tiếp theo, tôi đã hoàn toàn bình phục, sức khỏe tốt, trở lại với việc học và sang giúp việc được luôn, tuy nhiên khi tiếp xúc với cô Ngọc Lan thì khá lạ, cô chả thèm nhìn tôi lấy 1 lần, khuôn mặt lạnh lùng đi qua tôi như tôi không tồn tại vậy đó. Tôi thì nghĩ chắc do hôm trước mình hơi quá đà, đợi mấy hôm nữa dịu lại thì sẽ xin lỗi sau vậy. Mấy ngày sau, tình trạng vẫn như vậy, tôi như không khí trong mắt cô Ngọc Lan vậy “Người vô hình”. Hôm nay, tôi đến nấu ăn, dọn dẹp như bình thường, đến giờ ăn cơm vẫn không thấy anh Lâm đâu, tôi hỏi: “Anh Lâm đi đâu ạ” Cô trả lời cụt ngủ: “Có việc rồi” “Thế mà không bảo em, nấu ít đi, hơi lãng phí” “Ăn không hết thì để dành sang sáng mai ăn không được à” “Vâng, thế cũng được” “Hôm trước cô gọi em, hôm cô sang phòng em xong anh Lâm đi uống rượu ấy có việc gì” “Không có gì” “Hôm đó anh Lâm ai đưa về ạ” Mặt cô Ngọc Lan bắt đầu biến sắc, tôi cố nhớ lại ngày đó, phải rồi tên Khanh Béo rủ anh Lâm đi uống bia, có khi nào say quá… “Không có gì đâu, tự về” “Thế mấy giờ anh ấy về” Cô Ngọc Lan mắt ngấn nước như sắp khóc quát tôi: “Hỏi lắm thế nhỉ, đi về đi” “Em chỉ…” “Lúc cần chả nhờ được cái gì, đi về đi” “Em…” “Về đi, đừng làm tôi cáu” “…” Tôi lủi thủi đi về, do hơi muộn nên ghé qua hàng cơm sinh viên mua 1 suất về nhà ăn rồi tắm giặt. Sang ngày hôm sau, trời mưa phùn nhẹ, tôi vẫn đi học như bình thường, trời đã tạnh mưa, đến trưa ngủ dậy, bật điện mãi không lên, bác chủ trọ báo là đang sửa 1 trạm biến áp gần đây, đến tối hơn 9h mới có điện. Chiều muộn, tôi đi chợ, mua một ít đồ, rồi quay trở lại phòng tắm trước, rồi mới quay trở lại nhà cô Ngọc Lan nấu cơm, nếu không tắm trước đến tối mất điện đi tắm soi đèn rất bất tiện, tắm xong tôi mang những đồ vừa đi chợ sang nhà cô, dọn dẹp, nấu ăn đến khi trời tối vẫn chưa thấy anh Lâm về. Tôi nấu ăn xong thì cô Ngọc Lan cũng ở dưới phòng khách từ lúc nào rồi, cùng lúc đó, nến cũng gần hết, tôi mò vào nhà kho tìm nhưng chả thấy. “Cô Lan ơi” “Hả” “Sao em tìm trong kho không thấy nến” “Chắc hết rồi” “Vậy ạ, mà anh Lâm đâu sao giờ này chưa về ạ” “Đi công tác rồi” “Thế ạ, đi từ hồi nào mà em không biết” “Chiều hôm qua” “Ohhh, sao không bảo em, mà em chạy ra tạp hóa ngoài này mua ít nến” “Ừm” Tôi đi ra ngoài, bầu trời tối đen, gió thổi mạnh, hình như trời sắp mưa to. Tôi chọn mua vài loại nến, trong lúc bà chủ quán đang tính tiền cho tôi, tôi ngó qua thấy họ có bán bài tây. Tôi quyết định mua 1 bộ về, mất điện không có gì làm, có khi rủ mấy anh/chị ở xóm trọ đánh bài giết thời gian cũng khá được. Trở về nhà, vừa khít trời bắt đầu mưa những hạt to, tí nữa thì ướt luôn rồi, thấy cô Ngọc Lan đã để thức ăn ra đĩa và đang ngồi vào bàn ăn. Vì không có điện nên tôi làm món phở xào. “Ngồi vào cùng ăn đi” “Dạ thôi, cô ăn đi” Tôi đi ra ngoài phòng khách nghịch điện thoại. Trời tối nên cũng không rõ gương mặt cô có biểu hiện gì. Cô Lan ăn xong thì đi lên tầng 2 luôn, tôi thì dọn dẹp xong chuẩn bị ra về. Oái oăm thay trời vẫn đang mưa to, tôi phải đợi ở phòng khách một lúc lâu, trời hơi ngớt mưa là tôi khóa cổng, chạy vội về phòng trọ. Về đến phòng trọ cũng oái oăm không kém, mất điện, lại chẳng còn gì ăn, hôm nay tôi quên mất không mua mì tôm, giờ đến mì sống cũng không có mà ăn. Còn lại một ít cơm nguội, tôi làm vài miếng cho bụng đỡ réo, nhưng chỉ ăn cơm hơi thôi, vẫn đói. Mới hơn 8h tối, chả có gì làm, điện thoại thì pin đã đỏ lòm, sắp hết, mưa to nên cũng không sang phòng anh Lâm chơi bài như dự định của tôi lúc đầu được. Mắc màn, lên giường nằm ngủ, nhưng tỉnh như sáo vì còn quá sớm. Cố tận dụng nốt lượng pin điện thoại còn lại, đến mức báo pin cực yếu tôi mới dừng lại. Giờ thì xong, chả còn gì để chơi, lại suy nghĩ linh tinh về cuộc đời. Điện thoại bỗng đổ chuông rồi tắt ngủm vì sập nguồn, tôi chỉ kịp liếc nhìn thấy hình như là cô Ngọc Lan gọi. Mặc dù không có sấm chớp, nhưng trời đang mưa rất to, những hạt mưa lớn rơi xuống mái nhà bằng tôn, cực kỳ ồn luôn. Tôi đứng phắt dậy, hay là có ai đột nhập vào nhà cô rồi, nhưng tôi nhớ tôi khóa cả cổng cả cửa rồi mà. Biết đâu được trộm nó kỹ năng mở khóa thượng thừa thì sao? Nhưng mà giờ qua đó kiểu gì, đèn không có, ngoài đường thì làm gì có điện. Nhưng không làm gì người tôi sốt ruột lắm, bắt buộc phải tìm cách qua đó thôi. Từ ánh sáng của cái nến, tôi tìm lại bọc áo mưa tôi mua hôm trước, loại áo mưa như túi bóng, rất rẻ tiền, nhưng lại tiện lợi. Mở cửa phòng, mưa lớn, gió làm nước mưa hắt vào mặt, trời tối đen như mực, tôi cảm thấy rùng mình vì lạnh và có chút sợ hãi, lo lắng. Tôi khóa cửa, hít một hơi thật sâu, chậm rãi mò mẫm, một tay để lên bức tường phòng trọ để xác định phương hướng, đoạn này khá dễ, chỉ một lát là tôi đã chạm đến cổng. Nước mưa xối xả vào người, vào mặt tôi, tôi lạnh run người. Giờ đến đoạn khó hơn, làm sao từ cổng đến nhà cô Ngọc Lan đây, tôi cố gắng tưởng tượng nhớ lại cung đường đi, đã hình dung ra phải đi như thế nào, nhưng bình thường tôi lại không để ý đến khoảng cách, phải đi bao nhiêu bước chân thì tôi chịu. Bỗng có một chiếc xe máy từ đằng xa đến, tôi tranh thủ đi nhanh ra ngoài đường, nhưng xe máy đi nhanh hơn tôi, khi xe máy đi qua tôi họ tránh ra khá xa đi sang hẳn phần đường bên trái, tôi muốn đuổi kịp chiếc xe để lấy ánh sáng, kết quả họ lại sợ tôi, rú ga chạy mất hút rồi rẽ vào trong ngõ, tôi vẫn cố chạy, kết quả vấp vào một tảng đá ven đường. Tôi ngã nhào xuống đất, đầu gối, khuỷu tay rất đau. Ở trong bóng tối một lúc, mắt tôi dần quen với bóng tối và nhạy cảm hơn với ánh sáng, tôi dần nhìn ra được một số nhà có ánh sáng hắt ra từ cửa sổ và xác định được nhà cô Ngọc Lan. Bước đi với đôi chân khập khiễng và đau tay như một con Zombie, tôi khó khăn đến được cổng nhà, dùng tay xác định vị trí, mất một thời gian kha khá tôi mớ mở được cổng và cửa vào nhà. Có tiếng động từ trên lầu, tôi bỏ áo mưa, người từ từ đi lên cầu thang, căn phòng này đã quá quen thuộc nên tôi bước đi từng bước khá dễ dàng, đến khi lên đến gần hết cầu thang thì tôi thấy dưới chân mình lạnh, ươn ướt, nước ở đâu ra mà nhiều thế này. “Aaaaaa………” “Em Nguyên đây, cô sao thế” “Ui trời, giật mình muốn rụng tim luôn” “Cô đang làm gì thế” “Không hiểu sao nước tràn hết vào nhà rồi” Tôi đi đến gần xem xét, cô Ngọc Lan đang dùng khăn tắm để cố chặn nước không cho nó thấm vào trong nhà. “Cô mở cửa, rồi soi đèn cho em ra ngoài đó xem” “Nhưng mà mưa to ra kiểu gì” “Đằng nào em cũng ướt rồi” Tôi đi ra ngoài, cô Ngọc Lan soi đèn, tôi mò đến gần ống thoát nước, mò tay xuống dưới, thú thật mò kiểu này khá đáng sợ, sợ có con rắn, hoặc một bàn tay người chết dưới ấy nắm lấy tay tôi. Tôi nắm vào một thứ gì đó, chắc là vải áo hoặc quần hoặc vải gì đó, kèm theo nhiều lá cây làm tắc ống thoát nước làm nền bị ngập, nước dâng đi vào trong nhà. Tôi trở lại trong nhà: “Em lạnh quá, cho em mượn ít đồ thay tạm với” “Đợi cô chút” Cô Ngọc Lan đi vào trong phòng, lấy cho tôi một bộ đồ của anh Lâm. Tôi nhanh chóng thay bộ đồ đã ướt nhẹp của tôi, lau qua người, rồi mặc bộ mới vào.
0 bình luận