Lén Lút

KhoiNguonDucVong

Chương 09

Cô quay sang tôi, mặt nhăn lại, lắc lắc, như kiểu ra hiệu làm gì đó, tôi vẫn không hiểu, cô đấm thùm thụp vào bắp tay tôi rồi chỉ vào cái cuộn giấy vệ sinh. Tôi hiểu ý, rời giường lấy cuộn giấy vệ sinh, rồi lại leo lên, đang gỡ từng lớp giấy vệ sinh ra thì cô Ngọc Lan đã giựt lấy. Tự tay cô cuốn rồi thấm, lau những mảnh tinh dịch lớn, tinh dịch là một loại chất rất dễ thẩm thấu, bằng chứng là cô Ngọc Lan lau mãi thì nó cũng không thể nào hết được, nó đã thấm vào da, và sẽ còn ám mùi dài dài nếu như không dùng xà phòng để tắm rửa. Cô dường như sắp dùng hết cái cuộn giấy vệ sinh của tôi rồi, từng đoàn từng đoàn giấy vệ sinh vo tròn thành từng cục, phần quần lót quá nhớp nháp được cô cởi bỏ, trong lúc cô cởi quần lót để lau phần dưới, một tay cô cầm một đoàn giấy vệ sinh đã thấm tinh trùng dí vào mặt tôi, ý là muốn ép tôi quay mặt đi hướng khác. Cô cuộn quần lót của mình vào trong vài lớp giấy vệ sinh, lau xong phần dưới, cô lại trùm chăn lại, chỉ vào bộ đồ vừa nãy tôi đã vắt lên ghế. Sau khi mặc lại hoàn chỉnh, cô ngồi dậy đi ra cửa, cô quay lại tay ngoắc ngoắc, tôi hiểu ý, ra trước mở cửa, ngó nghiêng qua xóm trọ, không có ai ở ngoài. Cô nhanh chóng lách mình, trên tay cô còn cầm thêm một quyển sách của tôi để ngụy trang, đề phòng có ai nhìn thấy còn tưởng là sinh viên chuẩn bị đi học buổi chiều. Cả căn phòng tôi nồng nặc mùi tinh dịch và loáng thoáng mùi của cô Ngọc Lan nữa, tôi nhanh chóng thu dọn, ga trải giường của tôi một số chỗ đã thấm ướt một mảnh, nhất là đoạn giữa, chỗ mông cô Ngọc Lan tì lên, tôi phải thay nó đi và đem đi giặt. Kèm với đó là đem quần áo mới đi ra phòng tắm để tắm rửa, đánh răng… Tắm rửa thơm tho, tôi trở lại phòng, mở cửa một mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi, lúc đầu tôi ở trong phòng quen với mùi đó, giờ đi ra rồi trở lại cái mùi nó thành mới mũi chưa thích ứng nên nó rất nồng. Tôi hơi hé cửa, dùng quạt quạt quanh phòng và dùng túi bóng để đựng giấy vệ sinh, rồi dùng thêm một lớn túi bóng nữa buộc chặt lại không cho không khí trong đó lọt ra ngoài gây ra mùi. Khi mở cửa, căn phòng sáng hơn, tôi chợt nhìn thấy cái điện thoại của cô Ngọc Lan vẫn để ở đầu giường, chắc cô vội quá đã để quên điện thoại rồi. Tôi lại nảy lên ý tưởng, hôm nay vẫn còn trong hạn “ngày cuối cùng” của thỏa thuận giữa tôi và cô, liệu cô có đồng ý giúp mình nốt thêm 1 lần nữa không. Cả buổi chiều hôm nay giờ mới có hơn 1h, nếu cô đồng ý cả buổi chiều tối sẽ được ở bên cô. Nghĩ đã thấy sướng rơn cả người. Tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo, tóc tai. Đóng cửa và đi đến nhà cô Ngọc Lan. Tôi đâu biết rằng, khi tôi đi đến nhà cô Ngọc Lan, có bóng một người hàng xóm của tôi mở cửa phòng đi ra, nép mình sau bức tường nhìn tôi. Gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia ranh ma quỷ quái. Đến nhà cô, không thấy cô ở dưới tầng, tôi tung tăng lên tầng 2, cùng lúc đó cô từng phòng tắm đi ra, trên người cuốn ngang chiếc khăn tắm trắng tinh. Cô trừng mắt nhìn tôi: “Giờ này em đến đây làm gì?” Tôi: “Em muốn…” Chưa dứt câu thì cô cướp lời luôn: “Đừng nói với ai về chuyện hôm nay, cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, hãy cứ coi nó như là một giấc mơ đi” Tôi buột miệng: “Giấc mơ trưa” Cô Ngọc Lan: “Im, đi về đi, còn đứng đó làm gì” Tôi đưa ra cái điện thoại: “Điện thoại của cô” Cô giật phắt lấy cái điện thoại, mở cửa phòng ngủ, đóng cửa cái rầm, trước đó còn kèm theo câu: “Đi về đi, đồ lừa đảo” Tôi trở lại phòng với tâm trạng buồn thiu, nhưng ít nhất là bệnh của tôi đã khỏi, may quá tôi không còn thành “Thái giám” nữa. Bản năng đàn ông lại trở về. Chiều muộn, tôi lại đi chợ rồi sang nhà anh Lâm, quét dọn, nấu cơm như thường lệ, hôm nay cô Ngọc Lan đóng cửa kín mít, cả buổi không nhìn thấy mặt cô đâu, đến giờ ăn cô mới đi xuống, gương mặt lạnh lùng, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Hôm nay, tôi mới khỏi bệnh, nên không nấu cơm nữa, mua một suất cơm thật nhiều đồ ăn ngon, đem về phòng, vừa xem phim vừa ăn, dự định lúc đầu tôi định mua thêm một lon bia lạnh để uống nhưng nghĩ lại vừa mới khỏi bệnh chưa nên uống rượu bia. Những ngày tiếp theo, mọi thứ lại trở lại guồng quay cuộc sống, tôi vẫn được tin tưởng giao nhiệm vụ giúp việc ở nhà cô Ngọc Lan, cô Ngọc Lan dường như đề phòng tôi, ít gặp mặt trực tiếp, nhất là chỉ có 2 người trong nhà, cánh cửa phòng làm việc và cửa phòng ngủ và phòng làm việc lúc nào cũng đóng chặt, khi tôi lau dọn tầng 2 thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, hoặc tiếng động nhẹ gì đó mà thôi. Cô ở tầng 2 tôi thì chủ yếu ở tầng 1 nấu nướng, nên 2 người như 2 thế giới riêng biệt. Giữa kỳ học, vào đầu tuần, anh Lâm thông báo cho tôi, cuối tuần này trời lạnh, anh dự định sẽ làm 1 bữa lẩu ở nhà anh, đãi một số bạn bè, đồng nghiệp thân. Dự định là khoảng 10 người, có cả nam cả nữ. 12 người tính cả anh chị, như vậy chắc phải ngồi 2 mâm ghép lại với nhau. Chiều ngày thứ 7, tôi tính toán đi chợ, nấu ăn, tôi có hơi chút lo lắng, vì tôi toàn nấu ăn kiểu mâm cơm gia đình vài người ăn, chưa nấu ăn kiểu đãi hơi nhiều khách văn phòng như này. Sau một hồi cùng anh Lâm đi chợ, chúng tôi mang lỉnh kỉnh biết bao nhiêu là đồ về, nấu lẩu nên nguyên liệu cũng rất nhiều, kèm theo một vài món đi kèm ăn cho đỡ buồn miệng nữa. Lẩu cá, rau xào, thịt rang… Có một cặp vợ chồng anh chị, khá thân với anh Lâm đến sớm để phụ giúp chúng tôi. Ăn lẩu không thể kể đến rau xanh. Sau một thời gian chăm bón, thì vườn rau nhà anh chị cũng đã xanh mướt, bắp cải với súp lơ đang lớn còn rau cải, hành, rau mùi đã bắt đầu cho thu hoạch rồi, được bổ sung vào món lẩu rau sạch. Tuy nhiên mấy ngọn rau đó làm sao đủ cho hơn 10 người ăn, phải mua thêm nhiều rau ở chợ nữa. 7h kém mọi người tề tựu đông đủ, trong đó có một tên khá béo, bụng bia, nhưng nhìn khá khỏe khoắn, anh Lâm giới thiệu hắn là quản lý công trường hay gì đó tôi cũng không rõ lắm, khá thân với anh Lâm, thỉnh thoảng anh em vẫn làm vài ly bia với nhau, cô Ngọc Lan cũng đã gặp hắn ta một lần qua một bữa tiệc tiếp đãi của công ty, tiệc cưới. Tôi nhận thấy ánh mắt của tên Khanh béo nhìn cô Ngọc Lan có gì đó hơi lạ so với mấy tên đàn ông kia, thật ra họ cũng có vài lần liếc trộm cô Ngọc Lan, nhưng tên Khanh Béo là tên lộ liễu và làm tôi chú ý nhất, ánh mắt hắn rất gian xảo, răng hắn vàng khè do hút nhiều thuốc lá, mặt và cơ thể đen nhẻm vì ngoài nắng nhiều, bụng bia to đùng, nhưng nhìn hắn khá là to khỏe. Cuộc nhậu bắt đầu, đội nữ thì uống khá ít, chỉ thấy nhấp môi hoặc uống nước ngọt, tâm điểm chú ý là anh Lâm, khi tất cả mọi người đều mời riêng anh một chén, và anh là người khuấy động đồng khởi, nhìn anh nuốt ừng ực không biết bao nhiêu rượu làm tôi rợn cả người. Mọi người trò chuyện khá rôm rả, thoải mái, vì là anh em bạn bè với nhau cả. Tôi thì chủ yếu phục vụ mọi người cho nguyên liệu vào nồi lẩu, vớt ra cho mọi người dùng. Cuộc rượu đi vào hồi tranh luận gay cấn, khi đội nữ đã diệt gần hết mồi và đang có dấu hiệu thu dọn, thì đội nam vẫn say xưa với những câu chuyện trên trời dưới biển. Tên Khanh Béo tôi để ý hắn ta uống rất được, hắn có mời riêng tôi một lần và còn hỏi là tôi không mời lại được ông ấy chén nào à, tôi đành phải mời lại ông ấy một chén, xong ổng lại mời tiếp tôi 1 chén nữa, kể từ giờ hình như là màn thể hiện của tên Khanh Béo, hắn mời riêng từng người, nhất là anh Lâm hắn trò chuyện, thỉnh thoảng lại mời anh Lâm thêm một chén. Khi đội nam mặt đã đỏ, mắt lim dim, giọng díu lại, cặp vợ chồng đến sớm đi cùng nhau chị vợ đã ra gọi anh về sớm vì con đang mong, một ông bắt đầu lấy lí do vợ gọi về có việc. Mỗi người đi về đều đồng khởi cả mâm 1 chén, khiến tôi cũng phải uống hết, tôi thì ông Khanh Béo lại mời tiếp 1 chén vì cảm ơn đầu bếp nấu ăn ngon. Tên Khanh rất để ý đến chén rượu, hễ ai không uống là nhắc nhở ngay, hoặc là hắn sẽ phạt nếu như không uống hết. Làm tôi không quen uống nhiều đã ngà ngà say và nhiệm vụ dọn dẹp tàn cuộc sắp thất bại đến nơi vì tôi thấy người quay cuồng rồi. Anh Lâm mặt đã đỏ bừng, mặt hơi hơi gục xuống, thỉnh thoảng nói một vài câu bâng quơ, tên Khanh Béo nói chuyện liên miên không ngớt, hắn mặt đỏ bừng, nhưng chưa thấy hắn ngừng uống. Đến khi đội nam ra về hết, chỉ còn lại tôi với anh Lâm trụ lại, tôi làm nhiệm vụ phục vụ nên không thể đi về ngay được vì còn phải dọn dẹp. Đội nữ thì đã bắt đầu hết kiên nhẫn, lúc đó đã hơn 9h rồi. Rồi từng cặp, hoặc riêng lẻ ra về, đến khi trong mâm chỉ còn lại tôi anh Lâm và tên Khanh Béo đang trò chuyện. Anh Lâm với vai trò chủ nhà nên phải cố gắng trụ lại, chứ tôi thấy anh ấy đã đuối lắm rồi, một chút nữa tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ gục. Cô Ngọc Lan thấy tình hình không ổn lắm đến để “giải cứu” anh Lâm, đỡ cho anh ấy vài chén, tên Khanh Béo lại càng được đà thể hiện khả năng trăm chén không say của mình, mời cô Ngọc Lan và anh Lâm liên tục, với những lí do rất khó từ chối. Hắn bắn đầu nói đến từ chối là không tôn trọng, rồi bla bla… làm tôi chỉ muốn nhảy vào đấm cho hắn vài cái, nhưng nhìn hắn to khỏe như vậy tôi có hơi chút chùn bước. Rượu càng lúc càng ngấm, tôi đã rất say, lấy cớ đi vệ sinh, tôi đi vào phòng tắm nôn hết những thứ tôi vừa ăn ra, không đóng cửa phòng tắm, chắc chắn bên ngoài cũng nghe thấy, nên khi trở lại thấy tôi say quá, mọi người cũng không gọi lại, nên tôi trực tiếp nằm trên Sofa luôn. Tôi ngủ từ lúc nào không hay, nhưng cũng không phải kiểu ngủ say, thỉnh thoảng tôi vẫn lơ mơ nghe được tiếng tên Khanh Béo trêu cô Ngọc Lan và anh Lâm. “Anh Lâm ơi… anh Lâm…” “Chắc là ngủ rồi” “Anh Lâm…” “Để anh dìu nó lên tầng 2” “Vâng, anh giúp em với” “Nó mềm như cọng bún rồi, em đỡ giúp anh bên này” “Nguyên ơi, Nguyên…” Cô Ngọc Lan đẩy rồi lay tôi dậy Tôi chỉ “ưư...” một tiếng dài phát ra từ mũi, không quan tâm nữa vì tôi ngấm rượu, say lắm rồi, im lặng nằm ngủ. “Kệ nó, nó cũng say quá rồi” Tiếng bước chân nặng nề đi qua tôi, rồi tiếng đi lên cầu thang. “Ui...” “ah, anh xin lỗi, anh cầm nhầm” Một lúc sau có tiếng bước chân của 2 người đi xuống. “Được rồi, em cảm ơn anh, anh về đi” “Để anh phụ em dọn dẹp rồi anh về” “Không cần đâu” “Để mình em dọn sao được, để anh giúp dọn qua rồi anh về” Tôi lại bị đẩy, lay người dậy, lần này là giọng ông Khanh Béo: “Em ơi, dậy, dậy dọn dẹp em ơi… em ơi” Tiếng bát đũa va vào nhau vang lên tách tách… “Anh làm gì thế” “Em đẹp quá, Lan ơi” “Không, bỏ ra” Tiếng bước chân cô Ngọc Lan đi vào nhà bếp, tên Khanh Béo đi ngay sau, hình như hắn dừng lại quan sát tôi một lúc, rồi đi theo cô Ngọc Lan vào bếp. Bên trong đang nói gì đó, cửa phòng bếp đã đóng nên tôi không nghe rõ họ đang nói gì. Bỗng: “A…. xoảng, leng keng” tiếng cô Ngọc Lan hét to và tiếng bát sứ rơi vỡ và nồi kim loại rơi xuống đất. Tiếng mở cửa “Cạch” và tiếng cửa va vào tường “cộc” rất to, chắc chắn cánh cửa được mở ra rất mạnh nên nó bị mở va vào tường. Rồi tiếng bước chân chạy lên cầu thang, tiếng bước chân mạnh hơn chạy theo phía sau, tiếng cô Ngọc Lan nói lớn “BUÔNG RA…. Buôn….” Chưa dứt câu đã bị chặn lại, chỉ còn tiếng “Ư ư ư….” Qua đường mũi, rồi tắt hẳn, chỉ còn tiếng bước chân nặng nề, tiếng đá vào tường “pực pực”, tiếng hít thở không khí rất mạnh, hình như bàn tay to lớn của hắn bịt miệng, bịt mũi cô Ngọc Lan khiến cô không thể kêu thành tiếng cũng như không thể thở hoặc phát ra âm thanh từ mũi. Vừa nãy hắn thả ra để cho cô thở xong lại bịt lại. Tiếng bước chân xa dần, rồi tiếng mở cửa, xong đóng lại. Tôi cố gắng bật mình tỉnh dậy, với tay lấy ca nước, uống, rót vào tay đập lên mặt cho tỉnh lại, tôi đứng dậy, hơi chếnh choáng suýt ngã, tôi chạy vào nhà vệ sinh cố nôn khan, chỉ còn lại dịch tiêu hoá, trong ruột tôi chẳng còn lại gì, tôi ra khỏi nhà vệ sinh, tay vịn vào lan can cầu thang đi lên. Vất vả mới lên đến hết cầu thang, thấy cặp kính cận của cô Ngọc Lan bị rơi ở sàn tầng 2. Tôi áp tai vào nghe, từ phòng ngủ, phòng làm việc, không nghe thấy gì cả, đến phòng thứ 3 vẫn không thấy mở đèn, tôi lại tiến đến phòng tắm, đẩy mạnh cửa ra, nhưng cũng không có ai trong đó cả, quái lạ. Có tiếng “ư ư…” bằng mũi phát ra ở đâu đó, lúc này người tôi hoang mang cực độ, đi qua phòng số 3, tiếng động phát ra từ đây, cô Ngọc Lan đang bị tên Khanh Béo làm gì đó, tôi giờ đang bối rối không biết làm gì. Người hắn rất cao, to béo, khỏe, một mình tôi không thể đối phó được hắn, giờ tôi xông vào có khi hắn vung tay đấm vài cái là tôi gục. Tôi không biết có nên gọi sự trợ giúp gì không, nhưng nếu gọi trợ giúp sự việc diễn tiến sẽ vô cùng rắc rối và phức tạp, tôi cũng sẽ có không ít liên quan phiền toái, thà rằng, liều mình vào bên trong xem sao. Aaaaa…. Bên trong lại có tiếng cô Ngọc Lan tình hình quá nguy cấp rồi, tay tôi run run đẩy tay cầm cửa xuống, hơi thở gấp gáp, “cạch” nó bị khóa bên trong. Hai tay tôi run run sờ vào bên ngoài túi quần, hàng ngày tôi dọn dẹp phòng số 3 với phòng làm việc nên có khóa cửa, một bên sờ không thấy chìa khoá đâu, chết rồi vừa nãy nằm ngủ dưới ghế bị vướng chùm chìa khoá nó cộm lên nằm xuống bị khó chịu, nên tôi đã bỏ nó ra để ở trên bàn uống nước, một bên sờ vào điện thoại, phải rồi, tôi có điện thoại. Tôi lảo đảo chống tay lên tường đi đến gần bậc cầu thang, cồn vẫn đang ngấm vào tôi rất mạnh, đi xuống được nửa cầu thang, tôi nhìn thấy chùm chìa khoá, nhưng lại không để ý đến đường đi xuống, bị trượt chân, may mắn tôi bám vào thành cầu thang xong trượt xuống, lưng va vào trụ cầu thang “bộp” một cái đau điếng. Tôi phải ngồi xuống một lúc, cố nén cơn đau cho nó dịu lại, tôi đi đến bàn uống nước, cầm lấy chùm chìa khoá, lại khó khăn đi lên tầng 2, lúc này tôi khá choáng váng. Tay tôi run run cắm chìa khóa vào ổ, mãi không đúng chỗ, tay run cầm cập cắm toàn trượt, mười mấy giây sau cuối cùng tôi cũng cho vào đúng lỗ khóa, “Tách” cánh cửa bật mở, bên trong hơi tối, chỉ có ánh sáng từ đèn pin điện thoại của gã Khanh Béo, hắn tắt bóng điện để dễ bề khống chế cô Ngọc Lan và tránh làm cho hàng xóm nghi ngờ, chú ý. Hắn chọn căn phòng số 3, vì căn phòng này cách biệt phòng ngủ bằng phòng làm việc ở giữa, phòng này cho dù có phát ra âm thanh hơi lớn thì phòng ngủ sẽ khó mà nghe được. Chắc chắn đây không phải lần đầu hắn lên đến đây. Một bóng lưng người to lớn ở trước tầm mắt tôi, tôi hoảng loạn, với tay mò mẫm công tắc điện, “Tạch”. Tôi mò thấy vị trí công tắc đèn, bật nó lên. Tên béo dễ dàng kéo, xoay cô Ngọc Lan ra trước làm tấm lá chắn cho hắn. Trước mắt tôi, cô Ngọc Lan nước mắt dàn dụa, tay bị trói chặt bởi chính chiếc áo của cô, cả người cô trần trụi, chiếc áo con bị kéo lệch một bên, lộ ra bầu vú trắng ngần và núm vú nhỏ xinh, trên miệng cô hình như là một vật gì đó, bịt kín miệng, tóc cô rối tung, bên dưới chiếc quần dài bị tụt đến đầu gối, nó trở thành một vật trói hữu hiệu không cho chân cô vùng vẫy mạnh được, chiếc quần lót vẫn còn nguyên. Tên Khanh béo đang ở tư thế ngồi 2 chân duỗi ra, đùi hắn tách ra hình chữ V, trước đùi hắn cô Ngọc Lan bị giữ chặt ngồi trước đùi hắn. hạ bộ đen xì, to gân guốc của hắn dí vào sau mông, lưng cô, phần lông hắn dày đặc đến tận rốn. lông chân hắn cũng rất đậm. Bụng bia to lồi ra rất rõ ràng. Tay phải hắn đang liên tục xoa núm vú cô, tay trái hắn mò xuống dưới vuốt ve phần bên ngoài đáy quần lót cô Ngọc Lan. Hắn đang say mê thưởng thức cô Ngọc Lan, khi tôi vào hắn ngước nhìn, nhưng không có gì là hoảng sợ, vừa nhìn tôi, lưỡi hắn liếm dọc từ cổ lên mặt lên tai cô, như một con thú săn mồi đang tận hưởng thành quả của cuộc đi săn, con mồi đang nằm trong nanh vuốt hắn. Cô Ngọc Lan khóc đẫm nước mắt, nước mắt chảy trên khắp khuôn mặt cô. Hắn gầm lên: “Tao biết sẽ là mày, giả vờ ngủ, sao qua được mắt tao, đóng cửa vào” Tôi quá choáng váng trước khung cảnh trước mặt, tay hành động trong vô thức đóng cửa lại. Hắn cười bỉ ổi: “Haha, muốn tham gia cùng không “THẰNG GIÚP VIỆC” cô chủ mày ngon lắm đấy, tao đã phải hao tâm tổn trí gần 1 năm trời mới có được đêm nay” Lưỡi hắn vẫn không ngừng liếm vào vành tai cô thưởng thức ngon lành. Dường như con mồi này hắn đã theo dõi, dình mò rất lâu, hôm nay hắn bắt được, nên hắn cực kỳ thong thả thưởng thức, không hề hấp tấp, vội vàng. Tâm lý tôi có chút dao động, đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô Ngọc Lan, mọi lần tôi chỉ được sờ, ngửi, chứ chưa được trực tiếp nhìn với ánh sáng đầy đủ như này. Người cô trắng bóc, cổ, ngực, tay, đùi cô đã sưng đỏ lên vì bị hắn khống chế và sàm sỡ. Đối Lập với đó là cơ thể đen nhẻm, răng vàng khè, bụng bia to đùng, chân tay rất to nhưng khá chắc không hề lỏng lẻo của tên Khanh Béo. Hắn: “Có phải mày cũng từng ước được thịt nó giống tao? Tao sẽ cho mày ăn nước sau, mày đợi tao ăn trước đã, được không, cu em” Mắt cô Ngọc Lan ướt đẫm, vô vọng nhìn tôi. Đầu cô lắc lắc phản đối, mũi phát ra tiếng “ư ư…” cô cong người khi hắn cứ liên tục bóp ngực, tay sờ mó, miết vào đáy quần lót cô. Hắn: “Mày giơ cái điện thoại lên làm gì vậy, tính quay lại cảnh này làm kỉ niệm à” Tôi đã bình tĩnh hơn, bắt đầu gắt lên: “Không, tao để công an xem thôi, ngày mai mày sẽ cùng xem nó ở đồn” Hắn ngừng lại, mắt trợn lên nhìn tôi: “Mày dám” “haha, chẳng lẽ mày không có cảm giác gì với cái này sao, bên dưới của mày hình như cũng đang cứng rồi kìa” Hắn xoay cả người hắn và cô Ngọc Lan lại về phía tôi, hắn đạp phăng quần cô ra, hắn dùng 2 chân đẩy và tách 2 đùi cô mở rộng, tay hắn miết xuống, đi vào trong quần lót, vén nó sang một bên, tôi có thể nhìn trọn vẹn hạ thể cô ướt đẫm, đỏ lên vì sự thô bạo của hắn. Hắn đưa tay mò xuống, sờ vào bên trong, vân vê cái hột nhỏ, miết xuống dưới rồi đưa ra, ngón cái chạm vào ngón út rồi thả ra ở giữa là một sợi nước trong suốt dính dính với nhau đang bị kéo dãn ra, sợi tơ có chất kết dính khá tốt nên không đứt. Hắn đưa lên mũi ngửi rồi dùng lưỡi liếm vào đó. “Ngọt, nó cũng đang nứng, mày thấy không, haha, động vào là ra nước, nhưng vẫn ra vẻ đoan trang” Bàn tay to bè của hắn sờ vào bụng cô, xoa xoa, rồi đi lên kéo dây áo ngực bên còn lại xuống, hai bầu ngực cô được áo lót nâng ép lên, nổi bật lên 2 cái núm vú nhỏ, hắn vục đầu vào đó mút chùn chụt. Cô Ngọc Lan tuyệt vọng, xoay mặt đi, tránh ánh mắt nhìn vào tôi. Tôi: “Tao không quan tâm tao chỉ thích đàn ông” Hắn: “Mày đừng làm tao mất hứng, mày thì lừa ai, chứ lừa được tao hơi khó, con chim mày đang cứng lên kìa, haha” Tôi: “Mày không nghĩ xem vì sao tao lại được chọn làm giúp việc ở đây, đơn giản vì tao không thích đàn bà” Hắn: “Mày” Tôi: “Cút đi, trước khi quá muộn, đồn công an cách đây không xa lắm đâu” Hắn: “Mày dám” Tôi: “Cút ngay…” Hắn vùng dậy, cười nham hiểm, tóm lấy tôi, cướp lấy điện thoại trên tay tôi, tôi thẫn thờ không kịp phản ứng: “Rắc” tay hắn mạnh mẽ bẻ, xoay nát chiếc điện thoại cảm ứng của tôi, hắn còn không quên tìm lấy chiếc thẻ nhớ ở bên trong, bẻ nó ra làm đôi. Đẩy tôi vào trong gần với cô Ngọc Lan, khoá chốt cửa lại. Hắn nắm lấy cổ tôi gằn giọng: “Mày chọn cái chết, chồng nó say mềm rồi, đến trưa mai nó còn chưa dậy nổi ấy chứ, giờ ai cứu nổi mày nữa, haha” Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Ảnh tao chụp sẽ được đồng bộ lên Cloud, trừ phi mày muốn giết hai người bọn tao thì mới giữ được bí mật này, mà giết hai người thì kiểu gì mày cũng sớm bị bắt thôi” Hắn: “Mày” Tôi: “Trước khi quá muộn, tao khuyên mày nên cút, tao sẽ suy nghĩ có nên báo công an hay không” Hắn do dự đôi chút rồi nhìn lại cô Ngọc Lan với vẻ thèm thuồng, tiếc nuối. Hắn: “Mày được lắm, hôm nay coi như tao đen” Hắn mở cửa đi ra, tôi run run đi theo hắn đến tận khi hắn lấy xe phóng vù đi rồi biến mất trong màn đêm. Trước khi hắn đi để lại một câu khiến tôi rợn người: “Đợi đấy, tao sẽ cho người thông chết mày” Tôi đóng cửa, đi đến nhà tắm tôi suy nghĩ một hồi, bật nóng lạnh nhà tắm, nhanh chóng chạy lên tầng 2, cô Ngọc Lan vẫn co do ngồi đó, vẫn khóc, cả người toàn là vết đỏ ửng vì bị hắn khống chế, sờ mó mạnh bạo. Tôi tiến vào, đầu tiên giúp cô bỏ cái bịt miệng ra. Tôi lúc này thấy thật đau sót, không còn một chút nào dục vọng trong người. Người cô tỏa ra mùi rượu, mùi nước bọt, mùi mồ hôi ghê tởm của tên Khanh Béo đó. Cởi bỏ cái áo khỏi tay cô, có vết hằn lên rất rõ rệt ở cổ tay, tay cô được giải phóng, co người ôm lấy gối khóc nức nở. Tôi đi ra ngoài ban công, lấy tạm một cái váy ngủ đã khô đem vào cho cô mặc lại. Tôi thu dọn bãi “chiến trường” cho quần, áo, nội y đã rách gom vào một túi để đi vứt bỏ. Cô đã ngồi lên trên giường, vẫn còn khóc sụt sùi. Tôi nói với giọng thì thào: “Cô đi xuống dưới tắm rửa, lỡ anh Lâm tỉnh dậy đi vệ sinh, nhìn thấy không hay” Tôi dìu cô Ngọc Lan đi xuống dưới tầng 1, không quên mở đèn nhà vệ sinh trên tầng 2 để lỡ ban đêm anh Lâm có buồn đi vệ sinh thì còn biết đường. Cô Ngọc Lan vẫn còn thẫn thờ, tôi dìu cô ra ghế ngồi, còn tôi dọn dẹp nốt mấy cái chén bát vừa rồi cô chưa kịp dọn xong. Dọn ở phòng khách xong, thì bình nóng lạnh kêu lên một tiếng báo nước đã đủ nhiệt độ, tôi nhắc cô đi tắm, cô nghe theo như một cái máy không cảm xúc: “Ra ngoài đi, cô tự lo được” Tôi vẫn không yên tâm: “Hay để em tắm cho cô” “Không” Tôi: “Lỡ cô nghĩ quẩn thì sao” “Điên à” Tôi: “Ai mà biết được, lỡ có án mạng thì toi” “Bực mình rồi đấy, có đi ra ngoài không” Tôi: “Thôi được, em đi ra ngoài, nhưng mà em để cái miếng lau chân ở cửa, cô không được khóa cửa đâu” “Để làm gì chứ, không cần” Tôi: “Cô cũng uống ít rượu vào rồi, cảm rồi ở trong đó luôn em cứu kiểu gì” “Không đóng cửa thì tắm kiểu gì” Tôi: “Khép hờ, có gì em còn vào cứu” “Không, cứ thích đóng đấy” rồi cô nhân lúc tôi không để ý đẩy tôi ra ngoài, khóa cửa phòng tắm lại. “Tách” “Ui cái gì đấy, điên à mở đèn lên” Tôi: “Cô đừng khóa cửa, không là em không cho cô tắm đâu, người cô sẽ đầy mùi rượu của tên lợn béo kia” “Điên à, mở đèn lên” Tôi: “Cô mà khóa là em lại tắt đèn đi đấy, xem cô dám tắm không” “Cạch” chốt khóa được mở ra, cửa giờ chỉ đóng lại, không còn bị khóa nữa Tôi: “Cô hứa đi, không được khóa trong đâu đấy” “Phiền phức, được rồi cô hứa, giờ lượn đi để cô tắm” Tôi: “Em rửa bát ở ngoài, có gì gọi em nhé” “Ừm” Tôi: “Nhớ đấy” “Ừm, rồi, đồ dở hơi” Tôi đi vào phòng bếp, 1 đống bát đũa lỉnh kỉnh la liệt nằm đó, nhìn mà nản. Tôi rửa qua những cái bát dính đồ ăn qua nước rồi mới dùng nước rửa bát bắt đầu rửa, một lúc lâu sau tôi cảm giác có ai đó gọi mình, nhưng vì xả nước nên ồn không rõ ràng, tôi tưởng mình bị ảo giác. “Nguyên ơi” Tôi giật mình quay lại, cô Ngọc Lan lấp ló cái đầu, còn toàn thân đang núp sau bức tường. “Quay mặt đi, đừng nhìn sang đây” Tôi: “Sao đấy ạ” “Lên tầng 2 lấy giúp cô quần áo với, nãy cái váy tắm bị ướt rồi” Tôi: “Vâng, mà cô núp làm gì thế” “Hỏi làm gì, nhanh lên” Tôi: “Vâng em lên luôn nhé” “Đợi tí, cô về phòng tắm rồi em lên nhé” Tôi chợt hiểu ra, hóa ra từ nãy đến giờ cô Ngọc Lan đang núp vì không mặc quần áo, chắc gọi tôi không được, cô đánh liều không mặc gì đi ra ngoài bếp gọi tôi. Lên tầng 2 lấy một cái váy ngủ, nội y, đem xuống, tôi không quên ngửi một hơi vào phần nội y thơm ngát của cô. Xuống dưới phòng tắm: “Cộc Cộc Cộc” Cô Ngọc Lan ló cái đầu ra, toàn thân núp sau cánh cửa: “Đưa đây” Tôi dụt tay lại, cô bị hớ không bắt được: “Này, đưa đây” Tôi: “Cô phải hứa, là không được làm gì tổn hại bản thân đâu đấy” “Vớ vẩn, đưa đây nhanh lên” Cô Ngọc Lan thay đồ ra: “Đứng ở đây làm gì” Tôi: “Em đợi cô, cô đi vào phòng bếp đi em sấy tóc cho” Cô Ngọc Lan: “sao phải vào phòng bếp” Tôi: “Thế cô định oang oang ngoài này gọi anh Lâm dậy à” Cô Ngọc Lan không nói gì, tôi đi lấy máy sấy tóc và đi vào phòng bếp. “Cô ngồi xuống đây” Cô Ngọc Lan ngồi xuống, tôi có hỏi vài câu Tôi bật máy sấy tóc, nấc gió bé nhất, để không phát ra tiếng động, không bật nấc nhiệt vì sẽ làm hỏng tóc. Tôi không ngửi thấy mùi dầu gội mới ở tóc cô, có thể cô không dùng dầu gội. Dưới này không có dầu gội, dầu xả của cô, nên cô không dùng dầu gội của anh Lâm, tóc con gái khác con trai: Tóc dài, dầy dùng dầu gội sẽ lưu lại mùi rất lâu, anh Lâm sáng ra ngửi thấy sẽ nghi ngờ ngay. “Tên khốn đó chưa thực sự làm gì cô chứ, ý em là…”, “Cô hãy cứ coi hắn như một con chuột cống đi, nhưng mà con này hơi to, nên ví hắn là con gì, con lợn hôi béo thì không được, không nên xúc phạm động vật vì tên rác rưởi đó”, “Hoặc cô coi đó như một giấc mơ, sáng mai tỉnh dậy sẽ quên hết mọi chuyện”, “Hắn bị dọa cho sợ rồi, không còn làm phiền cô nữa đâu, nếu hắn còn làm phiền cô, em và anh Lâm sẽ cho hắn vào tù bóc lịch”… Tôi nói rất nhiều, trấn an cô, ngược lại cô ngồi đó, im lặng. Sấy tóc xong, tôi trở lại rửa bát. Đống bát đũa khá nhiều, tôi phải rửa hơn 30 phút mới xong, vừa rửa vừa chóng mặt buồn ngủ kinh khủng. Trở lại phòng khách lau qua loa sàn nhà 1 lượt. Xong việc, tôi ngáp ngắn ngáp dài vì mệt và còn hơi men trong người nên cực kì buồn ngủ. Đi vào phòng bếp, cô Ngọc Lan vẫn ngồi đó, tôi đẩy nhẹ vai cô: “Cô lên đi ngủ đi, em về đây” ngáp 1 cái. Cô Ngọc Lan đứng dậy xoay người ôm chặt lấy tôi, sụt sùi nói: “Cảm ơn em” Tôi: “Em xin lỗi, vì đã không đến sớm hơn, để hắn bắt nạt cô” “Nếu không có em, thì hắn đã…” Tôi: “Không sao, cứ coi như bị ngã vào một đống rác đi, em định so sánh hắn với con lợn sề, nhưng như thế thì hơi xúc phạm động vật rồi” Tôi hơi cúi đầu xuống, mũi chạm vào cổ cô, cô giật mình, vai hơn nhướn lên. Tôi: “Thơm quá, không còn mùi heo thối gì đâu” Tay cô véo vào đùi tôi đau điếng. “A ui, đau…” Tôi lợi dụng cô véo vào đùi tôi ôm cô chặt hơn, đầu tôi di chuyển mũi, miệng tôi chạm, ma sát vào cổ, vào vai, vào vành tai cô mũi tôi hít hà ngửi mùi thơm từ cơ thể cô. Người cô vặn vẹo, kéo theo ngực cô đang áp chặt vào ngực tôi cũng vặn theo, nhưng nó to, mềm mại vô tình làm tôi phấn khích hơn. Môi tôi hơi hé mở, kẹp nhẹ vào vành tai cô. Cô Ngọc Lan hít một hơi thật sâu rồi thở ra: “Ưmm…”. Từ tai đi xuống cổ, cô hơi ngẩng đầu lên, tôi lách vào giữa cổ rồi thuận lợi di chuyển sang bên tai còn lại, lưỡi tôi hơi chạm nhẹ vào tai cô, cô cong người ra sau, tôi lại đi xuống cổ đến phần trên của ngực, đông thời tay tôi đang xoa phần lưng cô mò xuống dưới bóp chặt mông cô. Bỗng tôi cảm giác đùi cô hơi chuyển động, cô hơi kiễng chân gằn giọng: “Muốn làm Thái giám hả” Tôi giật mình thả cô ra, bật nhảy ra phía sau, hai tay tôi nhanh chóng che chắn phần hạ bộ, thành Thái giám một lần là đủ rồi. Cô Ngọc Lan lườm cảnh cáo tôi. Tôi: “Tay cô còn vết hằn đỏ này” “Kệ chả sao” Tôi: “À, ở trên tầng 2 còn một ít tinh dầu đó, sáng mai anh Lâm mà thấy, kiểu gì chả hỏi, cô định giải thích kiểu gì” Cô Ngọc Lan đắn đo: “ừm, chưa biết…” Tôi: “Đi lên em massage cho” Tôi đi ngay sau cô Ngọc Lan lên tầng 2, mông cô cứ ngúng nguẩy làm tôi mê không chịu nổi. Đến tầng 2, cô mở cửa phòng ngủ, ngó vào trong, tôi cũng tò mò, áp sát vào sau lưng cô Ngọc Lan nhìn vào thấy anh Lâm đang nằm ngủ, hơi thở đều đều, bị cả nhóm quây cho giờ chắc ổng đang bất tỉnh nhân sự rồi, giống như tên Khanh Béo nói đến trưa mai chưa chắc anh Lâm đã dậy được. Tư thế của tôi và cô Ngọc Lan giờ lại hết sức mờ ám, tôi đứng sau lưng cô, phần dưới tôi áp vào mông cô, hơi thở tôi phả vào sau gáy cô khiến cô hơi rùng mình. Tôi càng ép chặt vào cô, cô càng vặn vẹo. Tay cô đẩy cửa mở rộng ra, định chạy vào trong phòng ngủ, tôi phản ứng kịp tay tôi ôm chặt lấy eo cô, cô Ngọc Lan giãy đành đạch, đá chân, tay đấm túi bụi vào tôi, nhưng không dám kêu lên, sợ anh Lâm tỉnh giấc, tôi kéo mạnh cô ra, tay cô đang cầm nắm gài cửa, bị kéo ra đóng chặt lại. Rất nhanh tôi kéo eo cô đến cửa phòng làm việc, tôi mở cửa, quay lưng lại phía cửa kéo cô Ngọc Lan đi vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Điên à, làm gì thế” Tôi: “Cô định trốn vào phòng ngủ chứ gì, phải áp dụng biện pháp mạnh mới được” “Hừ” Lúc này, dưới tác dụng của rượu vẫn còn mãnh liệt, người tôi cứ lâng lâng, bay bổng, cảm xúc được đẩy lên cao, ham muốn mãnh liệt, kèm theo đó sự bạo gan cũng được nâng lên 2 lần. Càng về đêm ham muốn của tôi càng mãnh liệt, ban ngày tôi khống chế dục vọng rất tốt, nhưng ban đêm tôi như một con sói khát máu vậy (mèo động dục thì đúng hơn). Rượu làm khuyếch đại cái ham muốn này lên thêm rất nhiều, nó đang sôi sục trong người tôi. Con mồi trong tay tôi tự nhiên vùng vẫy bỏ chạy, thôi thúc bản năng thú tính trong con người tôi, theo bản năng phải giữ chặt con mồi lại, trừng phạt nó để nó không bỏ chạy.
0 bình luận