Chương 4: Dạy dỗ

“Loài hoa này cũng có dược tính, sau này khi tiểu thư và tướng quân của chúng ta địt nhau, lỗ đít của tiểu thư có thể chịu được hay không đều phụ thuộc vào khả năng hấp thụ hoa của tiểu thư bây giờ…” Hoàng Dung vẫn cố chấp nói: “Ai sẽ có quan hệ với tướng quân của các ngươi!” Tuy nàng nói như vậy nhưng núm vú và hột le cương cứng của Hoàng Dung đã chứng minh trong lòng Hoàng Dung lúc này cũng khao khát nam nhân đến nhường nào. Sau nửa canh giờ, Tiểu Liên trước tiên rút châm trên cả hai vú, “Ưmm…” Hoàng Dung cảm thấy núm vú bắt đầu chảy ra chất lỏng. “Từ giờ trở đi, khi tiểu thư đạt cao trào, thứ này sẽ phun nước, trong tương lai, có lẽ còn có thể phun ra sữa.” Tiểu Liên che miệng cười một tiếng, Hoàng Dung lại muốn dùng chân khí để ngăn lại, nhưng Hoàng Dung phát hiện hiện tại nàng thậm chí không thể sử dụng một tầng công lực. “Tiểu thư đừng phí sức, bây giờ huyệt đan điền của người đã bị phong bế, không thể sử dụng võ công và chân khí nữa.” Tiểu Liên vươn tay nhéo núm vú Hoàng Dung, một lúc sau, sữa ngừng chảy. Tiểu Liên lại đưa tay chạm vào lỗ lồn của Hoàng Dung, nàng ấy gảy hạt le, trêu chọc khiến Hoàng Dung xấu hổ thẹn thùng: “Liên Nhi... Đừng quậy nữa... Nhanh lên... Rút... Kéo ra... Để cho ta... Để cho ta sướng một lần...” Tiểu Liên không ngờ Hoàng Dung lại nói như vậy. Quả nhiên, Hoàng Dung bản chất là một kỹ nữ, nhưng bình thường bị đè ép bởi lễ giáo. Tiểu Liên đột nhiên rút hoa trong lỗ đít và châm trên hạt le ra. “Ahhh… Ahhh… Ah!” Hoàng Dung nâng mông lên, lại một luồng nước dâm phun ra ngoài, lần này vọt thẳng lên trên, phun ra giống như suối chảy, cuối cùng rơi lên ngực Hoàng Dung, ngây ngốc dính vào, còn dính cả lên môi. Ở Thành Tương Dương, trong Quách phủ, Bá Nhan ngồi trên ghế uống trà, phong thái điềm tĩnh, bởi vì hắn ta biết mình đã tính toán mọi thứ. Một lúc sau, cửa mở ra. Hoàng Dung từ từ đi vào, mái tóc dài ngang lưng, khuôn mặt thanh tú. Hoàng Dung mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, một mảnh lụa màu tím che trước ngực, mặc dù có áo lót, nhưng cặp vú của Hoàng Dung vẫn lộ ra một nửa, tắm rửa xong, Tiểu Liên chỉ cho nàng mặc áo lót lụa mỏng, “Khu rừng rậm” màu đen trong chiếc váy sa mỏng lúc ẩn lúc hiện, phía sau còn có thể mơ hồ nhìn thấy rãnh mông của Hoàng Dung. “Bá Nhan tướng quân...” Hoàng Dung cúi đầu rụt rè nói: “Ta làm như lời ngươi nói, ở chỗ này… Đầu hàng ngươi, hi vọng... Ngươi có thể chừa cho mẫu tử ta một con đường sống...” Hoàng Dung nắm chặt hai tay, đầu hơi nghiêng sang phải, mắt không nhìn thẳng vào Bá Nhan, chỉ nhìn xuống đất, như cố tình tránh né Bá Nhan, Bá Nhan đã nhìn thấy tất cả những điều này: “Quách phu nhân, mời vào nội sảnh nói chuyện.” Bá Nhan đi phía sau Hoàng Dung, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, từ lưng đến eo, cuối cùng bóp mông nàng. Hoàng Dung thông minh như vậy, nàng đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói, lạnh lùng bảo: “Đã hiểu, xin dẫn đường.” Hoàng Dung theo Bá Nhan vào khuê phòng của nàng ấy, căn phòng nàng đã từng muốn vào, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn đi chậm lại, nàng biết điều gì đang chờ đợi mình. Bước vào phòng, Hoàng Dung chưa kịp nói lời nào, Bá Nhan đã xé toạc chiếc áo lót của nàng, cặp vú khủng của Hoàng Dung nhảy lên nhảy xuống như một con thỏ trắng ra khỏi hang. Phần thân trên của Hoàng Dung không còn gì che chắn nữa, Bá Nhan tiếp tục “thừa thắng xông lên” dùng dao vạch một đường, chiếc váy sa mỏng ở phần dưới của Hoàng Dung rơi xuống chân nàng. Bá Nhan xé toang tấm màn che cuối cùng, để Hoàng Dung khỏa thân đứng trước mặt hắn. Bá Nhan sững sờ trước Hoàng Dung, nàng ấy trong trắng và thuần khiết như một bông sen trên mặt nước, mái tóc buông xõa như thác rủ, khuôn mặt lạnh như băng, càng xinh đẹp động lòng người. Toàn thân Hoàng Dung trắng nõn, cặp vú khủng có màu hồng nhạt rạng rỡ, eo thon, đôi chân mềm mại, ngón chân giống như củ tỏi mới nhú, như thể toàn thân Hoàng Dung vô cùng thánh thiện, bất khả xâm phạm. Nhưng Bá Nhan muốn Hoàng Dung biến thành một “Bông sen đen” ngập trong bùn, thành một kỹ nữ lẳng lơ không bao giờ rời khỏi lồn. Hoàng Dung chịu đựng sự sỉ nhục khỏa thân đứng đó để chấp nhận sự “Kiểm tra” của Bá Nhan, nàng quay đầu đi, đôi mắt đẫm lệ. Bá Nhan lấy ra một sợi dây gai dày đầy nút thắt, nói: “Nàng vẫn còn thói quen lạnh nhạt với ta, không bằng chơi một trò chơi đi!” Bá Nhan buộc một bên dây vào đầu giường, bên còn lại vào khung cửa phía sau Hoàng Dung. Bá Nhan đi đến sau lưng Hoàng Dung, bế Hoàng Dung lên, dùng hai tay giữ lấy chân Hoàng Dung, tách hai chân của nàng ấy ra thành tư thế đi tiểu của một hài tử, nếu lúc này có người đi vào, họ có thể nhìn thấy cơ thể trần truồng của Hoàng Dung, vẻ đẹp của lỗ lồn co giật. Bá Nhan đặt Hoàng Dung lên sợi dây, tình cờ bị siết giữa hai mép lồn.
0 bình luận