Chương 12

Nghe cậu nói ra hai chữ đó, Thù Đồng không thể làm được nữa, dâm thủy̠ từ hạ thân bắt đầu chảy ra ngoài. Trì Tư Việt nhìn thấy giữa hai chân cô ướt dầm dề một mảng, đột nhiên thở hổn hển, thẳng eo chọc vào chân cô. Chỗ nào cũng mềm, giữa hai chân mềm, lòng bàn chân mềm, ngực cũng mềm. Đôi mắt Trì Tư Việt đỏ hoe, bàn tay đang nắm lấy xương bánh chè của cô vô thức tăng thêm sức lực, cơ eo và bụng căng chặt dùng sức, nặng nề đẩy tới. “A…Đau…” Cậu siết quá mạnh, du͙c vọng trong mắt nóng như lửa đốt, giống như ngọn lửa cháy lan cả thảo nguyên, mang theo một làn sóng nhiệt hướng về phía cô. Thù Đồng chịu không nổi, rên ɾỉ ra tiếng. Bàn tay siết chặt lấy chân cô buông lỏng ra, Trì Từ Việt thấp giọng thở hổn hển “Kêu nữa đi, kêu to hơn đi.” Thù Đồng lắc lư qua lại theo động tác của cậu, đầṳ vú lộ ra ngoài của cô không ngừng đung đưa. Sau khi nghe cậu nói như vậy, cô không dám phát ra chút âm thanh nào nữa. Trì Tư Việt nhìn chăm chú vào nhũ hoa đang thẳng đứng của cô, nơi nào đó co giật dữ dội. Da thịt bàn chân sau khi bị cậu xoa nắn có chút tê dại, có chút ngứa ngáy, chạy thẳng lên bắp chân, lan đến chỗ huyệt khẩu đang chảy nước không ngừng. Thù Đồng cắn môi khẽ ngâm nga, ánh mắt vô thức dừng trên bộ ngực trắng trẻo cường tráng của cậu, xuyên qua lớp áo phông ẩm ướt, còn có thể cảm nhận rõ sự lên xuống của nó, mang theo hơi thở du͙c vọng gợi cảm đặc trưng của thiếu niên, đủ để dụ dỗ con người ta. Cậu đưa đẩy ngày càng nhanh, cuối cùng, theo yết hầu sắc bén nơi cổ họng cậu nhấp nhô lần nữa, Trì Tư Việt kêu rên ra tiếng. Một dòng tinh dich nóng hổi phun ra, bắn lên những ngón chân hồng hào của cô. Khớp ngón tay trên mép bàn của Thù Đồng trắng bệch, một lúc sau, cô mới chậm rãi ngồi dậy, muốn đi xuống lấy khăn giấy. Nhưng lúc này, trên chân cô vẫn còn tinh dich do Trì Thư Việt xuất ra, lấn cấn không biết nên làm như thế nào. “Muốn lấy giấy hả?” Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầụ Trì Thư Việt cười cười, sửa sang lại chính mình, đứng dậy đi đến tủ lấy một ít khăn ướt. Khi khăn lạnh đắp lên chân, Thù Đồng không kịp tránh né mà run lên. Thù Đồng yên lặng nhìn cậu dùng khăn ướt lau cho cô, lúc này Trì Thư Việt đã trở lại dáng vẻ tuấn tú trước đó, hàng mi dài khẽ rủ xuống, che khuất đáy mắt đen láy, khiến người khác không thể tìm thấy mối liên hệ nào với cái người mang ánh mắt thâm trầm, đẩy eo va chạm liên tục giữa hai chân cô vừa nãy cả.
0 bình luận