Chương 1: Phương Ngọc và Bun

Tiếng chuông tan học vang lên, Phương Ngọc bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn. Một thiếu nữ đứng gần cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu xuống người cô, khiến cả người cô như đang lóe sáng, một cảnh tượng vô cùng đẹp, làm mấy nam sinh xung quanh xao xuyến không thôi. Phương Ngọc năm nay mười chín tuổi, thân hình đã dần nảy nở trở nên nóng bỏng quyến rũ, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của mình, Phương Ngọc chính là hình tượng nữ thần trong lòng của tất cả nam sinh. "Cậu về à, thật sự không định đi chơi với tụi mình sao, tới đó sẽ vui lắm á." Một thiếu nữ tóc ngắn tiến lại gần Phương Ngọc bắt chuyện, Phương Ngọc chỉ mỉm cười trả lời lời mời của bạn mình "Xin lỗi các cậu, mấy hôm nữa cha mẹ tớ phải đi công tác xa, tớ muốn ở nhà cùng họ trong những ngày nghỉ trước khi họ đi." "Vậy sao? Tiếc thật, vậy lần sau cậu nhất định phải đi đó, cậu đã trốn nhiều lần rồi đấy." Cô gái tóc ngắn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối. “Ờ mà vụ nổ ở phòng dạy hoá học hai hôm trước, cậu cũng có ở đó. Giờ cậu thấy thế nào sao rồi? Có làm sao không? “Mình khỏe chỉ hít phải chất hóa học một xíu à. Mà bác sỹ đã khám và làm xét nghiệm kết quả sức khỏe mình bình thường rồi cậu yên tâm đi. Vậy thôi tớ về, chúc mọi người đi chơi vui vẻ nhé." Phương Ngọc mỉm cười an ủi thiếu nữ tóc ngắn, sau đó tạm biệt bạn học xung quanh rồi xoay người ra về. "Ấy, lần nào cũng vậy." Một nam sinh tên Toàn nói “Phương Ngọc càng ngày càng đẹp ha, chậc chậc nhìn thân hình đó xem." Nam sinh tên Khánh nhỏ giọng nói chuyện với bạn mình. "Haha, nói đúng coi vòng l của nhỏ, ngực to như vậy sờ chắc đã lắm." "Không biết Phương Ngọc có người yêu chưa nhỉ?" "Chắc là chưa đâu, nghe nói cha mẹ nhỏ quản giáo nghiêm lắm." "Aa, thật muốn hẹn hò cùng Phương Ngọc, hì hì." "Hừ, đừng tưởng tui không biết suy nghĩ đen tối của ông, khai thật đi ông lén tưởng tượng Phương Ngọc rồi thủ dâm mấy lần rồi." "Nhỏ giọng thôi thằng đần này!" "Ê! Mấy người mới nói bậy cái gì đó." một nữ sinh tức giận hét lên, rồi đạp lên chân Toàn vừa bàn tán chủ đề đáng khinh kia. "Aa..." "Vừa lắm." Bỏ ngoài tai những lời nói phía sau lưng, Phương Ngọc hơi cúi đầu che giấu biểu cảm của bản thân, bước chân cô từ từ nhanh hơn, phía dưới tay áo, Phương Ngọc lặng lẽ nắm chặt bàn tay. Cô cảm thấy sợ hãi. Mỗi ngày cô đều cố gắng mỉm cười nói chuyện bình thường với tất cả mọi người, và không ai phát hiện cô có điều gì khác thường cả. Phương Ngọc sợ hãi khi phải tiếp xúc hay nói chuyện với ai đó, cô biết bản thân như vậy là không đúng và mình cần phải thay đổi, nhưng mà cô không thay đổi được, cô không thể và không có quyền ấy. Phương Ngọc là con gái lớn trong gia đình, mẹ ruột của Ngọc mất trong một vụ tai nạn giao thông. Ba năm sau cha cô tái hôn với một người phụ nữ làm chung công ty. Mẹ kế cũng sanh cho cha cô một gái một trai rất đáng yêu. Và mẹ kế cũng nói Phương Ngọc là chị phải làm gương cho hai em thế nên cha mẹ cô quản giáo cô rất nghiêm, cô không được đi chơi khi không có sự cho phép của ba mẹ, thậm chí kết bạn cũng phải xem cha mẹ có vừa ý hay không mới được, thế nên cô cũng ít có bạn, mỗi ngày cô đều cô đơn một mình, bởi vì ngay cả cha mẹ cùng hai em cô cũng thường xuyên không ở nhà. Phương Ngọc như là người ngoài trong chính gia đình của cô. Cũng may năm trước cô nhận nuôi Bun, một chú chó Great Dane, nhờ nó mà cuộc sống của cô cũng không đến mức âm u cho lắm. Mỗi ngày Phương Ngọc đều ngóng trông về nhà để gặp được Bun, ở bên Bun, Ngọc cảm thấy thật thoải mái và an toàn. Lách cách, cái âm thanh mở cửa vang lên. Phương Ngọc vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Bun đang ngoan ngoãn ngồi trước cửa chờ mình. Bun... Trái tim Phương Ngọc như được xoa dịu, Phương Ngọc lộ ra nụ cười thật sự, nụ cười tràn ngập hạnh phúc. "Chị về rồi đây." Cô cúi xuống ôm lấy Bun mà Ngọc cảm thấy lòng nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng cũng từ từ lắng xuống. Bun lớn rất nhanh, hiện tại đã thật cao lớn, nó mà đứng lên bằng hai chân là cao gần bằng cô luôn, còn bên ngoài thì Bun có một lớp lông màu đen trông ngầu vô cùng. Bun vui vẻ đầu vào cọ mặt Phương Ngọc, cái đuôi lắc lư qua lại chào đón cô trở về nhà. Như thường lệ, Bun lè lưỡi không ngừng liếm mặt cô như đang bày tỏ niềm vui của mình. “Nhột quá à” Cả căn nhà rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích của Phương Ngọc. Thật ra ban nãy Ngọc đã nói dối, cha mẹ nàng đúng là đi công tác xa, nhưng không phải mấy bữa nữa mới đi mà là hôm nay, chuyến công tác kéo dài khoảng hai tháng, vừa đúng lúc Phương Ngọc được nghỉ hè. Còn hai đứa em của cô cũng về bên bà ngoại chơi hết rồi. Mùa hè bây giờ chỉ Phương Ngọc muốn dành thời gian cho Bun. Ngọc cũng không thích ra ngoài, cũng không muốn đi chơi cùng bạn học, mà chỉ muốn ở riêng với Bun mà thôi Sau chơi đùa với Bun một vài phút, Phương Ngọc liền đứng dậy, cô vừa xoa đầu Bun vừa dịu dàng nói "Chị muốn đi tắm, em có muốn đi cùng chị không." Bun nghiêng đầu quẩy đuôi, vui vẻ gâu lên một tiếng xem như câu trả lời. Phương Ngọc cùng Bun đi vào phòng tắm. Cái phòng tắm rất rộng, đủ chỗ cho một người một chó hoàn toàn dư dả. Phương Ngọc tự nhiên trút bỏ quần áo, giải thoát cho cái bộ ngực trắng nõn căng tròn cứ thế lộ ra bên ngoài, đầu nhũ của thiếu nữ mới lớn vừa nhỏ xinh lại hồng nhạt trong vô cùng bắt mắt, Phương Ngọc cúi người kéo quần xuống, để lộ ra cái lồn hồng hào trước mặt Bun. Phương Ngọc không cảm thấy có vấn đề gì, cũng không cho rằng khỏa thân trước mặt Bun là chuyện đáng xấu hổ, cùng lắm là hơi ngượng ngùng một chút xíu mà thôi. Cô quay lưng về phía Bun, mở vòi nước để bắt đầu tắm. Cô đã tắm cùng Bun rất nhiều lần, và mỗi lần đều là cô tự tắm trước rồi sau đó là tắm cho Bun. Dòng nước mát lạnh chảy trên cơ thể Phương Ngọc đi qua mặt cô rồi xuống dưới cổ sau đó xuống ngực, khiến cho cả người Phương Ngọc ướt sũng, nhìn rất là quyến rũ, đáng tiếc không có ai nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này ngoài Bun.
0 bình luận