Cha Con ông Bảo Vệ
Kabuto
Chương 41:
Từng cơn sóng ồ ạt đánh nước tung toé vào thân thể Hiền Mai. Nước biển ban đêm thật lạnh, nhưng chỉ là cơ thể nóng hừng hực của cô mát hơn một chút. Dù ý thức được mình đang làm việc này với mục đích khác, nhưng ánh mắt thằng Hùng thật giống người đàn ông đó. Khoảnh khắc ánh mắt nóng bỏng đó nhìn ngắm khắp cơ thể trần truồng của Hiền Mai, làm người cô nóng lên hừng hực khao khát. Tiếng chân bì bõm thật gần. Tim Hiền Mai đập thật nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hiền Mai nín lặng, nhắm chặt hai mắt. Hai bàn tay nóng hừng hực của thằng Hùng từ phía sau ôm choàng lấy hai bầu vú căng tròn của cô, ghì chặt.
– Ưm…
… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/
Phương Trinh ngẩng đầu nhìn Ngọc Lan và Tuyết Nga đang run rẩy gượng ép hé miệng trước dương vật cương cứng của bốn gã sát thủ. Bọn chúng vừa cầm dương vật vờn quanh quanh miệng của hai người, vừa bật cười thích thú. Phương Trinh bóp chặt hai nắm tay căm phẫn, nhưng cô có thể làm được gì… Phương Trinh nhắm chặt hai mắt, cơ thể tiếp tục lay động đều đều… Ông Phương bấu chặt cặp mông đỏ ửng, thúc dương vật bóng lưỡng to lớn ra vào âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của cô bé. Chưa bao giờ Phương Trinh mong đợi tiếng bom nổ như bây giờ…
– Mẹ mày… buông tao ra…
Đột nhiên tiếng chửi tục la hét của ông Lợi vang lên. Ông cố vùng vẫy khỏi vòng tay của thằng Thiên. Nhưng thằng Thiên lại kiên quyết ôm chặt lấy ông.
– Lão già ngu ngốc… ông sẽ hại chết nhiều người đó… – Thằng Thiên túm cổ áo ông hét lên giận dữ.
– Thà chết còn hơn… đồ hèn…
– Mẹ nó… Mày nói ai hèn… – Thằng Thiên đấm một cú thật mạnh vào giữa mặt ông Lợi, làm máu mũi chảy ròng ròng.
– Ha… Ha… – Bốn gã sát thủ thích thú cười ré lên.
– Mày đánh tao…
Ông Lợi hai mắt long lên sòng sọc, túm chặt áo thằng Thiên. Xoay lưng nó về phía mọi người, một chân ông co lên đặt vào bụng nó. Thằng Thiên nghiến răng nhìn ông với ánh mắt kiên quyết. Ông Lợi gật đầu khẽ, dùng hết sức tống mạnh. Cả cơ thể thằng Thiên bay bổng lên, hướng về phía đám người trên bục kính.
– Coi chừng… – Ông Phương hét lên.
‘Chíu’ – Một gã sát thủ lạnh lùng nổ súng.
Viên đạn xuyên thủng qua lưng thằng Thiên, nhưng cả cơ thể nó vẫn nặng nề lao đến.
– Khônggg… – Ngọc Lan và Tuyết Nga đồng loạt hét lên.
Ngược lại, Phương Trinh lại bình tĩnh đến lạnh lùng. Ánh mắt cô bé dán chặt vào khẩu súng trong tay gã sát thủ gần nhất.
‘Chíu’.
Thời gian như chậm lại trong mắt cô bé. Khi viên đạn thứ hai xuyên thủng lưng của thằng Thiên cũng là khoảnh khắc cả thân thể nó lao vào giữa đám người, nện thật mạnh xuống mặt kính.
“Ầm”.
Bục kính cường lực vỡ tung. Cả đám người chới với. Phương Trinh bất ngờ đạp mạnh vào người ông Phương, lao đến trước.
– Cẩn thận… – Ông Phương ngã ngữa ra sau, hét lớn.
“Chíu… chíu… chíu… chíu…”
Tiếng hét của ông Phương còn vang vọng trong phòng. Nhưng bốn gã sát thủ đã không còn nghe được lời cảnh báo của ông nữa. Trong lòng cái bục, giờ chỉ còn trơ vách kim loại bao quanh như một cái trống khổng lồ bị phá tan mặt trên. Trong đống hỗn độn những cơ thể trần truồng và vụn kính, Phương Trinh nằm ngữa trên tấm lưng đầy máu của thằng Thiên, tay siết chặt khẩu súng hết đạn. Trong ánh mắt sững sờ của Ngọc Lan, Tuyết Nga và ba đứa học trò, bốn gã sát thủ đứng im như hóa đá, dưới cằm mỗi gã đều có một lỗ đạn, máu không ngừng tuôn ra. Bốn cái xác không hồn lung lay chậm chậm đỗ xuống. Tuyết Nga và Ngọc Lan hoảng sợ ôm ghì lấy nhau.
– Đứng yên…
Phương Trinh vừa định chồm sang khẩu súng khác bên cạnh thì ông Phương đã chĩa thẳng họng súng vào đầu cô bé. Phương Trinh mím môi chậm rãi đứng dậy đối diện với ông ta, khẩu súng hết đạn tuột nòng vẫn nắm trong tay. Ông Phương nhìn lướt qua cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của con bé, nhếch mép cười.
– Rất xin lỗi về tiểu tình nhân của cô… Nhìn hai chúng ta làm tình… chắc hắn phải đau lòng lắm… mới chọn lựa cách cực đoan như vậy ah… hắc hắc… – Ông Phương cười cười, tay tự vuốt ve dương vật căng cứng bóng lưỡng của mình.
– Hừm… Ông đi chết đi…
Phương Trinh chợt vung tay một cách yếu ớt, khẩu súng hết đạn lao đến giữa mặt ông Phương. Ông ta nghiêng đầu, dễ dàng né tránh, trên mặt càng rộ lên vẻ cười cợt đắc ý.
– Nằm xuống…
Đột nhiên, Phương Trinh ngồi tụt xuống, ôm chầm lấy người thằng Thiên. Năm người còn lại che đầu nép người vào vách kim loại bên trong cái bục. Ông Lợi cũng nằm xuống đất che kín đầu. Ông Phương chợt giật mình, quay phắt lại nhìn theo hướng khẩu súng đang lao đi. Thật chính xác. Khẩu súng rơi trúng ngay giữa hai khối nổ C4, kéo sợi dây điện kết nối bung ra.
– Khônggg…
“Ầm”.
Một tiếng nổ long trời. Thân hình ông Phương bắn thẳng vào vách tường đối diện. Cả mảnh lưng tóc cháy đen két lẹt. Căn phòng khói bụi mù mịt… Hai cánh cửa gỗ vỡ nát tan hoang. Cảnh sát lao vào. Giữa làn khói cuồn cuộn trong phòng một thân hình trần truồng lạnh lùng đứng lên. Đám cảnh sát mở tròn hai mắt, nín thin lặng lẽ nuốt nước bọt. Phương Trinh chẳng buồn che đậy, mất mát trong lòng cô bé đã quá lớn, không còn gì để gìn giữ nữa. Cô bé bước ra khỏi chiếc bục đến bên ông Phương. Cơ thể ông ta giật giật đau đớn, ánh mắt mờ đục nhìn lên Phương Trinh, thều thào nói:
– Sau cùng… tôi cũng chiến thắng…
– Chưa chắc… – Phương Trinh nhìn xuống ông ta với ánh mắt thương hại. – Ông nghĩ chúng tôi không biết thằng Hùng trà trộn vào đám sát thủ sao?
– Cô… – Ông Phương hoảng hốt nhìn cô bé.
– Tôi chỉ muốn nói cho ông biết… Giờ đây… có lẽ Hiền Mai đã giao nó cho cảnh sát rồi…
– Không… Không thể nào? Tôi… không tin…
Ông Phương thều thào yết ớt. Máu không ngừng trào ra miệng ông ta. Mắt ông dại đi, cứng đờ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Trinh như muốn tìm kiếm một chút giả dối trong ánh mắt cô bé.
– Khặc… khặc…
Đột nhiên tiếng ho khan vang lên giữa phòng. Phương Trinh, Ngọc Lan và Tuyết Nga bừng tỉnh lao đến bên thằng Thiên. Đỡ người nó dậy. Ngực áo đã ướt đẫm máu.
– Cấp cứu… gọi cấp cứu ngay… – Phương Trinh hét lên.
– Từ từ… không gấp đâu… chưa chết được đâu…
Thằng Thiên nhăn nhó, miệng hớp hớp ngay núm vú của Phương Trinh. Bàn tay quờ quạng thế nào lại đặt lên bầu vú của Tuyết Nga, rồi chạy qua vú Ngọc Lan.
– Đồ quỷ… Lưu manh… Háo sắc… – Ba giọng con gái rít lên the thé.
– Hắc hắc… ai da… đau chết tui rồi…
… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/
Hiền Mai khẽ vặn người, muốn né tránh thứ cứng ngắc nóng hổi bên dưới đang chọc vào giữa khe mông cô. Thằng Hùng cứ ôm ghì lấy cơ thể cô. Môi nó hôn rít lên chiếc cổ mịn màn, hai bàn tay nó vò nằn hai bầu vú mềm mại mát rượi, hạ thể nó nhấp nhỏm gấp gáp. Dương vật cong cớn cọ sát vào hai mép âm hộ nóng ẩm mềm mại của cô.
– Đừng làm Mai sợ, Hùng ơi…
Tiếng nài nỉ yếu ớt của Hiền Mai lại càng làm thằng Hùng điên hơn. Nó bế xốc Hiền Mai lên bằng hai cánh tay mạnh khoẻ. Áp mặt vào vùng ngực nở nang rắn chắc của thằng Hùng, tim Hiền Mai đập nhanh điên cuồng. Cảm giác này chỉ đến một lần trước đây, dưới tán cây trứng cá. Nằm trong vòng tay săn chắc một người con trai mới lớn, cảm xúc thật hưng phấn lạ lùng.
Thằng Hùng nhẹ nhàng đặt Hiền Mai xuống cát, sóng biển vẫn ì oạp vỗ đều vào cơ thể cô. Nó nằm sấp lên người cô, dương vật chèn cứng giữa cặp đùi non khép chặt. Hai tay nó vồ vập bóp nghiến lấy hai bầu vú căng tròn của Hiền Mai, hai núm vú cô săng cứng hồng hào vun lên trước ánh mắt thèm thuồng của nó. Đôi môi hé mở toan ngậm lấy, chợt thằng Hùng mím lại như sực nhớ đến thứ quan trọng vẫn ngậm trong miệng. Nó gầm gừ không cam tâm, vụt mặt vào ngực Hiền Mai. Chà sát môi nó quanh hai đầu vú ray rứt của cô.
– Ưmm… hôn ngực Mai đi… Hùng ơi…
Thằng Hùng hậm hực không trả lời. Đôi môi nó hé mở đón lấy đầu vú Hiền Mai, mím chặt. Chân nó tách đùi Hiền Mai mở rộng sang hai bên. Một vật to lớn bên dưới chèn chặt vào âm hộ mềm mại nóng bỏng của cô.
– Ưmm… Hùng ơi…
Hiền Mai mở rộng hai chân, ôm ghì mặt thằng Hùng hôn rít lấy môi nó. Đôi môi cô run rẩy, tách cố tách miệng nó ra… khi âm hộ cô từng chút, từng chút bị lấp kín. Hiền Mai ư ử rên khẽ, chiếc lưỡi thơm ngát vờn quanh hàm răng cắn chặt của thằng Hùng. Tay cô bấu chặt mông nó, kéo ghì vào.
– Ưm…
Dương vật to lớn của nó vừa lấp kín âm hộ Hiền Mai, cũng là lúc nó tê dại tận hưởng cảm giác ấm áp khít khao tuyệt diệu. Miệng thằng Hùng hé mở đón lấy lưỡi Hiền Mai lùa vào. Hai cơ thể dính chặt lấy nhau như hòa làm một. Hiền Mai nhắm chặt hai mắt, cổ họng khẽ nuốt xuống. Đột nhiên, thằng Hùng bừng tỉnh, bật dậy nhìn cô.
– Cô nhả ra ngay… trả thứ đó lại cho tôi…
– Thứ gì chứ… Mai đâu biết thứ gì?
Hiền Mai chống tay lên, khẽ lùi người lại. Dương vật thằng Hùng tuột ra khỏi âm hộ cô bật tung lên.
– Cô đừng giả vờ… nhả nó ra ngayyy… – Thằng Hùng hét lên giận dữ.
– Mai không hiểu Hùng đang nói gì? – Hiền Mai chợt nhìn ra phía sau.
– Chết… có người tới…
Thằng Hùng vô thức quay người lại. Hiền Mai nghiến răng đạp mạnh vào giữa hai chân nó. Thằng Hùng ôm hạ bộ ngã ngữa ra sau. Hiền Mai vùng dậy, chạy đến đống quần áo. Cô nhặt chiếc áo choàng, phủ lên người. Vừa định chồm qua lấy khẩu súng, thì thằng Hùng đã lao đến. Cô hoảng hốt lách người tránh cánh tay nó choàng qua người. Nhưng nó đã kịp túm lấy chiếc áo choàng níu lại. Hiền Mai vùng người, bỏ lại cả chiếc áo, toàn thân trần truồng bỏ chạy thật nhanh.
– Đứng lại… tao sẽ giết mày…
Thằng Hùng nhặt khẩu súng lên, nghiến răng đuổi theo. Hiền Mai sợ hãi tột độ. Cô biết hậu quả của mình sẽ rất thê thảm nếu để thằng Hùng đuổi kịp. Cô rẽ nhanh vào rừng thông, cố chịu đựng hai bàn chân đau nhói, không ngừng nghỉ lao về phía trước.
– Tao sẽ giết mày… Đứng lại đây…
‘Đoàng’ – Tiếng súng nổ vang dội cả bãi biển.
Viên đạn lao rít qua rừng thông, làm nhánh cây phía trước rơi rụng lả chã. Hiền Mai hoảng sợ đến mức, suýt ngã chúi nhũi xuống đất. Cô thở hổn hển, tóc tai rũ rượi chạy đi không cần biết phương hướng. Trước sự đe dọa đến tính mạng, cô bất chấp phía trước tối đen như mực, cứ lao tới. Chợt một ánh đèn lờ mờ từ xa hiện ra trong mắt Hiền Mai.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/
Resort Gió Biển, cách hiện trường vụ án 5 km.
– Thôi… về đây… – Gã đàn ông ném điếu thuốc xuống đất, kèm theo một bãi nước bọt.
– Ừ… em phải đóng cửa trước rồi về luôn… – Gã thanh niên mở cửa, bước vào.
Cánh cửa thủy lực đóng vào chậm chậm. Đột nhiên một thân hình trần trụi lao đến chặn ngang cửa. Hiền Mai thở hổn hển, lách vào trong, đóng chặt cánh cửa sau lưng. Cô dáo dác nhìn quanh nhận ra đây là một phòng xông hơi khá sang trọng. Cả một hành lang phía trước được chia ra nhiều phòng nhỏ. Tiếng dép lẹt xẹt của gã thanh niên khi nảy xa dần. Gã vừa đi ra cửa, vừa tắt đèn. Hiền Mai mừng rỡ nhìn thấy một một chồng khăn tắm trắng tinh xếp ngay ngắn gần lối ra vào. Cô bước nhanh tới.
– Xin lỗi… chúng tôi đã nghỉ rồi… ngày mai Quý khách quay lại được không ạ?
Đột nhiên giọng gã thanh niên vang lên từ sau cánh cửa.
– Bọn em chỉ muốn xông hơi một chút thôi… Anh thông cảm nha…
Hiền Mai nhíu mày nghe giọng nói ồm ồm của ai đó bên ngoài, dường như cô đã nghe qua.
– Vậy… thôi được rồi… Quý khách vào đây…
Hiền Mai giật mình đánh thót, cô nuối tiếc nhìn chồng khăn tắm ngay sát cửa, mím môi chạy ngược lại. Cô lựa đại một căn phòng gần chót dãy hành lang, mở cửa trốn vào trong. Ngày hôm nay thật đen đủi, hết trốn thằng Hùng, giờ lại phải trốn người ta không bắt gặp mình trong tình trạng không mảnh vải che thân. Đèn hành lang lại bật sáng. Tiếng bước chân nặng nề của một nhóm người làm trống ngực Hiền Mai nhảy loạn.
– Tại sao không chọn căn phòng bên ngoài?
Một giọng nói khác vang lên, lại làm Hiền Mai ngờ ngợ như quen biết.
– Căn phòng đó đang hư quạt thông gió… Quý khách dùng căn phòng này tốt hơn…
Đột nhiên đèn trong phòng bật sáng. Hiền Mai suýt nữa hét lên. Cô cuống cuồng chạy vào bên trong. Có ánh đèn, Hiền Mai mới nhận ra căn phòng không hề nhỏ. Một dãy phòng tắm đơn có rèm che, bên trong là một bồn jacuzzi lớn bên cạnh buồng sauna bằng gỗ sồi. Tiếng bước chân dừng ngay ngoài cửa. Hiền Mai suy tính thật nhanh. Những người đó muốn xông hơi, vậy cô nên tránh phòng xông hơi ra. Không còn một giây nào để lãng phí, Hiền Mai chui ngay vào gian phòng tắm cuối cùng, kéo rèm che kín lại.
– Ah… vì đã khuya… xin Quý khách tranh thủ thời gian… tôi sẽ đợi bên ngoài…
– Dạ… cảm ơn anh…
Tiếng loạt xoạt cởi quần áo vang lên bên ngoài. Đột nhiên một đứa lên tiếng:
– Chẳng biết cái quái gì xảy ra… tự nhiên bắt chúng ta đổi chỗ ở…
– Tao thấy chả sao! Cái resort này còn đẹp hơn cái cũ gấp mấy lần… lại có cả sân bóng nhân tạo…
– Ừm… phải đó… mày không thấy lúc xe cảnh sát chở mình qua cổng ah… 5 ngôi sao to tướng trên cổng nghen… không phải 3 sao bèo bọt như bên kia đâu…
– Kể cũng lạ… sao cô Ngọc Lan và đám thằng Mạnh, Kiên, Trung không thấy tới đây? Còn thằng Hùng nữa chứ…
Hiền Mai bưng kín miệng, không tin nổi vào điều mình mới nhận ra. Thảo nào giọng nói của chúng lại quen đến thế. Trong đầu cô liền hiện ra gương mặt ngăm đen lì lợm của thằng Tùng, dáng người cao gầy của thằng Phương và cả mái tóc xoăn tít của thằng Minh. Cả ba đứa nó đều là học trò trong lớp Hiền Mai làm chủ nhiệm. Trái đất có thể rất tròn, nhưng diện tích không hề nhỏ.
Tại sao để cô gặp mặt học trò mình trong tình trạng trớ trêu như thế này… Tiếng kéo rèm xoèn xoẹt vang lên làm tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giờ phút này Hiền Mai thà đối mặt với họng súng của thằng Hùng hơn là bị ba đứa học trò phát hiện. Tiếng bước chân chèm chẹp trên sàn gạch đến sát bên. Hiền Mai nín thở, nhắm chặt hai mắt.
‘Xoẹt’.
– Xì… mày nhắc đến thằng Hùng làm gì… nó đá đấm gì… chẳng qua ông già nó cho đi chơi thôi… – Giọng thằng Tùng vang lên oan oan cả phòng, cách Hiền Mai chỉ một vách tường cao quá đầu.
– Phải… Mẹ nghĩ cũng buồn cười… ngay cả luật chơi Futsal nó còn chưa biết mà…
– Ha ha ha…
Hiền Mai thấy tim mình suýt ngừng đập, cô che kín miệng thở ra thật khẽ. Tiếng nước vòi sen vang lên xì xào, át cả âm thanh đóng mở cửa và tiếng cởi quần áo vội vã. Hiền Mai rón rén từng bước thật chậm đến bên bức rèm. Tay cô vừa đưa lên.
‘Xoẹt’.
– Khuya lắm rồi nha… cười nhỏ… t… h… ô… i…
Hiền Mai chết điếng người hai mắt mở trừng đối diện với ánh mắt đờ đẫn của thằng Tuấn. Đứa học trò mà từ nảy giờ cô không hề nghe tiếng, cứ ngỡ tổng cộng chỉ có ba đứa kia. Thằng Tuấn cứng đờ trong tư thế cởi đồ. Chiếc áo thun ba lỗ kéo cao đến ngực, chiếc quần lót trắng bên dưới lộ ra một mảng lông xoắn tít đen kịt. Đôi môi nó run run ấp úng, ánh mắt nhìn xuống thân thể lõa lồ của cô. Khối u dưới quần chợt cộm làm mặt Hiền Mai đỏ bừng như say rượu.
– Sao…
Thằng Tuấn vừa thốt lên một tiếng khó khăn, thì Hiền Mai đã kịp đưa tay bịt kín miệng nó. Cô kéo cả thân thể cứng đờ của Tuấn vào gian phòng tắm chật hẹp, kéo kín rèm. Tuấn gần như nín thở, hai mắt mở trừng nhìn gương mặt tuyệt đẹp đỏ hồng như mận chín của Hiền Mai ngay sát bên. Ánh mắt Tuấn như bị nam châm hút, dù đối diện với cái trừng mắt đe dọa của Hiền Mai, vẫn không cưỡng được nhìn xuống cơ thể trần truồng của cô.
Hiền Mai hết cách, mím môi ép người sát vào ngực nó. Làn da mịn màn mát rượi của cô dán chặt lên bộ ngực vuông vắn nở nang của thằng Tuấn, như cực âm hút dính cực dương làm cơ thể hai người nóng bừng lên. Hiền Mai mím môi, mở khóa vòi sen. Dòng nước ấm áp xối xuống như muốn hòa tan cơ thể hai người vào nhau.
– Này Tuấn… cả khu này chỉ còn bốn đứa mình… nếu bây giờ có một nàng tiên hiện ra thì… Ha ha… – Giọng thằng Phương vừa nói vừa cười hô hố.
Hiền Mai sực tỉnh, ra hiệu cho Tuấn trả lời thằng Phương.
– Nàng tiên của mày đẹp cỡ nào? – Tuấn say mê nhìn xuống Hiền Mai. – Đối với tao… cô Hiền Mai là đẹp nhất trên đời…
– Ừm… còn phải nói… nếu được một lần…
– Mẹ nó… hai thằng mất dạy… dám nghĩ chuyện xấu với cô giáo mà không rủ tao…
– Ha ha… ha ha…
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Hiền Mai thẹn đỏ lan tới tận mang tai, cô không ngờ mình bao lâu nay đã trở thành mục tiêu xấu xa của đám học trò. Nhưng không hiểu sao, lòng cô không hề thấy khó chịu, mà thay vào đó làm cảm giác thích thú lạ kì. Cô chợt cảm nhận được thứ nóng bỏng dưới lớp quần lót của Tuấn đang cọ nhẹ nhẹ vào bụng mình. Hơi thở Hiền Mai dồn dập, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tuấn gần trong gang tấc.
Sỡ dĩ, Hiền Mai ép hai bầu vú căng tròn lên ngực nó là để che đi phần cơ thể lõa lồ bên dưới. Nhưng như vậy, dường như lại làm thằng Tuấn kích động hơn. Nó khẽ cúi xuống hơi thở thật nóng phả vào làn da cổ mịn màn và hai bầu vú phập phồng hồi hộp của cô. Hiền Mai thở hổn hển sợ hãi nhìn mái tóc đen rì của nó thấp dần thấp dần.
– Eh cu Tuấn… tắm lẹ đi còn xông hơi…
Thằng Tùng ghé mặt sát tấm rèm nói như sát bên tai làm Hiền Mai rùng mình sợ hãi. Cô vội vã nâng mặt Tuấn lên, môi nó vừa hôn nhẹ lên cổ, còn để lại một mảng ấp áp. Cô ra hiệu cho thằng Tuấn trả lời.
– Ừm… xông trước đi…
Tuấn toan cúi xuống lần nữa, thì Hiền Mai đã ngăn nó lại. Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn nó long lanh, thoáng chút hờn dỗi. Tuấn không dám cãi lời, ánh mắt nó vẫn say mê nhìn xuống Hiền Mai như muốn ghi lại từng khoảnh khắc tuyệt vời này vào đầu.
– Này… này… anh kia… Tôi nói rồi… phía bên này không có phụ nữ…
– Nín ngay… tao bắn vỡ đầu mày bây giờ…
0 bình luận