Chương 36:

Hiền Mai bần thần nhìn chăm chú vào tờ báo. Tô phở đã nguội lạnh từ lâu, lềnh bềnh nổi lên ván mỡ, nhưng chưa hề được chạm đến. Khuôn mặt đó thật quen, mà cũng thật lạ lẫm. Phía trên gương mặt hiền lành chất phát đó là một tiêu đề tô đen to lớn. “Trùm ma túy trường học đội lốt bảo vệ đã bị bắt”. Hàng tít khủng bố đó dường như không cách gì liên kết được với gương mặt hiền lành chất phát của người đàn ông lớn tuổi bên dưới. Lão Lâm. Cái tên làm Hiền Mai nao nao lòng. Cô vô thức cắn nhẹ bờ môi nhớ đến hai bàn tay thô ráp chai sạn đó run run úp lên hai bầu vú cô, xoa nắn nhè nhẹ. Những vết chai cứng ngắt sần sùi cứ miết lên xuống, chà sát làm hai đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của cô săn cứng lại. Lại nhớ cả cái miệng, đôi môi dầy ấm áp với những cọng râu lúng phúng chỗ bạc chỗ đen, ngậm quanh núm vú cô mút mạnh, tiếng miệng lưỡi chùn chụt còn vang rõ bên tai. Đây có lẽ là điều thằng Thiên đã cảnh báo Hiền Mai trên chuyến taxi đến nhà lão Tín. Sau ngày hôm đó trở về, ông Phương gần như không nói chuyện với cô nữa. Hai vợ chồng ở chung nhà cứ như không thấy mặt nhau. Hiền Mai chợt thở dài, nhìn hình lão Lâm, dường như tất cả chuyện này là lỗi của cô. “Reng… Reng” – Đột nhiên điện thoại reo vang. – Alô… – Hiền Mai… là anh… – Giọng thằng Thiên hét lớn trong điện thoại. – Em biết đoàn của Xuân Mai đi Phan Thiết ở chỗ nào chứ? – Ah… anh Thiên… anh chưa bị bắt? – Hiền Mai bưng kín tai, miệng la lớn, vì có âm thanh gì đó rất to phát ra từ đầu giây bên kia. – Trời ơi… Bắt bớ gì chứ! Anh cần thông tin gấp… địa điểm nơi ở của đoàn… – Thằng Thiên nói như hét gào trong điện thoại. – Anh hỏi đoàn Futsal đi giao lưu với trường Thái Hòa sao? – Hiền Mai nhíu mày suy nghĩ. – Em có xem qua email xác nhận của Thái Hòa… hình như là một resort tên là… Nhật Phương… em cũng không chắc lắm… – Cái gì? Nhật Phương hả? Ok… Cảm ơn em… – Khoan đã… Em không biết anh muốn làm gì… Nhưng em muốn đi theo… – Hiền Mai nói gấp. – Em đi theo làm gì? Nguy hiểm lắm… – Thằng Thiên nói đến đó chợt ngưng lại như lắng nghe ai nói xen vào. – Ok… Em chuẩn bị đi… Mười phút nữa bọn anh đến… Ah… em mang theo mấy bộ đồ nhé… đồ lót nữa… – Cái gì? – Hiền Mai chưa hiểu lắm. – Mang theo quần áo… và đồ lót của em… hắc hắc… Ai da… – Thằng Thiên chợt xuýt xoa như bị nhéo đau, cố nói thêm. – Sexy… hở hang một chút nha… Ui da… đau quá… – Hứ… Được rồi… chẳng hiểu anh muốn gì! Hiền Mai cúp máy, chợt thở dài. Có lẽ đây là cách duy nhất để Hiền Mai có thể giúp và chuộc lỗi với cha con ông Lâm. Cô không biết mình có thể làm được gì. Cái gì bảo vệ bí mật quốc gia, cái gì ngăn chặn âm mưu phá hoại của nước thù địch… Hiền Mai không nghĩ mình tham gia được vai trò nào trong kế hoạch to lớn thằng Thiên nói trong lần gặp trước. Nhưng ít ra, được đi theo cũng giúp tinh thần cô nhẹ nhàng đỡ áy náy. Mười phút sau, Hiền Mai đem theo túi xách, đứng chờ tại cổng căn biệt thự. Đang trông ngóng ra hướng cổng khu biệt thự, chợt có âm thanh gì đó phành phạch rất lớn trên đầu. Cô ngẩng đầu lên há hốc không tin nổi vào mắt mình. Một chiếc trực thăng quân sự xanh lá to lớn đang chậm chậm hạ xuống giữa thảm cỏ nhà ông Phương. Cánh quạt quay mạnh đến mức cỏ cây trong nhà đổ rạp xuống. Người giúp việc nháo nhào la hét inh ỏi. Hiền Mai hốt hoảng đứng trân trân tại chỗ. Chiếc váy ngắn tốc lên tới eo, phơi bày cả hai cặp đùi trắng muốt thon dài và cả chiếc quần lót ren nhỏ bé bên dưới, cô vẫn không hay biết gì. Đột nhiên hai cái đầu thò ra cùng một lúc. Gã phi công phía trước buồng lái, há hốc sững sờ nhìn chằm chằm vào vùng tam giác bí hiểm loáng thoáng ẩn hiện của Hiền Mai. Còn thằng Thiên thì nuốt miếng rồi nhe răng cười, ngoắt ngoắt gọi cô. – Ahhh… Hiền Mai bừng tỉnh, vội vàng kéo chiếc váy phủ xuống, không dám nhìn lại mấy gã giúp việc của nhà còn thẫn thờ đứng xa xa, không biết đang nhìn máy bay hay thứ gì khác. Cô vừa bước lên. Chiếc máy bay lại phành phạch thật mạnh, từ từ bay bổng lên. Trên máy bay, ngoại trừ thằng Thiên, còn lại là hai khuôn mặt quen thuộc, Phương Trinh và Tuyết Nga. Tuyết Nga còn dễ nhìn, mà Phương Trinh thì co ro trong một chiếc váy lem luốc, nhàu nát như vừa lôi dưới hầm than lên. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng thiếu tự nhiên của hai con bé là Hiền Mai hiểu ngay những bộ quần áo của mình dành cho ai. Cô nhoẻn miệng cười đưa túi quần áo sang. Phương Trinh, đỏ mặt đứng dậy, hung hăng hăm dọa ánh mắt lưu manh của thằng Thiên. Chiếc váy rơi xuống. Rất nhiều người dưới đất nhìn lên trời. Một chiếc trực thăng quân sự đang gầm rú lao nhanh, chợt loạng choạng như sắp rớt, rồi lại lao lên thẳng về hướng Phan Thiết. … Trong căn phòng massage nhỏ của resort. Thằng Hùng nhắm mắt lim dim, thân thể trần truồng tận hưởng sự phục vụ chu đáo của hai cô gái lõa lồ. Sau thất bại tại phòng Ngọc Lan, nó điên tiết đi vòng quanh resort và tìm ra nơi này. Như mọi khu nghỉ dưỡng, nơi đây cũng có dịch vụ đặc biệt dành cho khách du lịch. Nghe nói nơi này còn đó phòng tắm bùn uyên ương, nhưng chỉ nghĩ đến thứ đất đen nhẻm đó trát khắp toàn thân là thằng Hùng gạt qua ý nghĩ đó. Nó vén mái tóc dài đen bóng lòa xòa nhấp nhô trên hạ thể mình. Cô gái bên dưới ngẩng nhìn lên, nháy mắt lẳng lơ, miệng vẫn không ngừng nhả nuốt dương vật cương cứng của nó. Thằng Hùng lại nhìn sang cô gái đang liếm mút trên đầu vú nó, vừa ư ử rên rỉ như hưởng ứng bàn tay nó bên dưới đang chọc ngoáy vào âm hộ cô ta. Thằng Hùng thở dài, tay thu về gác dưới đầu, hai nhắm mắt lại. Hai cô gái này cũng khá xinh xắn, nhưng sao nó không có cảm xúc hưng phấn gì? Dương vật nó đang cương lên chỉ là phản ứng tự nhiên, như chọc lét thì buồn cười. Chỉ thế thôi. Trong đầu nó lại nghĩ đến một gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, vừa nghiêm, lại vừa đáng yêu lạ kì. Vậy mà… cô ta lại… Điều đó không phải sự thật… Nhưng hai người… Tất cả chỉ là giả dối… Tất cả là tại ông ta… Ông ta đã hứa với nó một chuyến du lịch mỹ mãn, chỉ có nó và cô ấy… nhưng kết quả thì thế nào? Nó đã khôn khéo sắp xếp gài bẫy thành công hai cha con ông Lâm… nhưng ông ta lại cho nó gì chứ? “Reng… Reng”. Đột nhiên điện thoại reo vang. Con bé massage cầm điện thoại đưa sang cho thằng Hùng. – Alô… – Nó nhíu mày khó chịu nhận ra một số máy lạ. – Hùng… là ba đây… – Giọng ông Phương vang lên từ đầu giây bên kia. – Ba? Sao ba dùng số này? Nó chỉ hỏi cho có, nhưng lòng khó chịu chỉ muốn cúp máy ngay. Nếu ông ta dùng số thường ngày, nó sẽ để mặc không thèm nghe máy. – Ba có chuyện quan trọng… sợ có người nghe lén theo số điện thoại cũ. – Giọng ông Phương rè rè như tín hiệu không được tốt. – Nghe đây… con không được rời Ngọc Lan nửa bước… chờ ba tới… – Ông gằn giọng. – Nghe rõ không? Không được rời Ngọc Lan… dù nửa bước… – Ha ha… Ba đánh giá cao con quá rồi đó… – Thằng Hùng giọng run run tức giận. – Con bé kia không thèm đếm xỉa đến con, lại rước một thằng tài xế vào phòng… ha ha ha… Đây là kết quả sắp xếp của ba đó… – Hùng… Con nghe… Hùng… Thằng Hùng tức tối dập máy. Nó tắt luôn cả điện thoại, mặc kệ ông ta nói gì. Chuyện gì quan trọng chứ? Tại sao chỉ có chuyện của ông ta là quan trọng, còn chuyện của nó thì không? Thằng Hùng đứng dậy. Không nói một lời, thô lỗ tóm lấy con bé trần truồng đứng bên cạnh, xô ngã ngữa lên giường massage. Nó cầm dương vật căng cứng của mình, đặt vào cửa mình nhắn thín cạo lông sạch sẽ của con bé. Nghiến răng thúc mạnh. – Khoan đã anh… dùng bao chứ? Ah… Khoan… Ưm… … Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/ Hai chiếc xe BMW đen bóng nối đuôi nhau lao nhanh trên đường Quốc lộ hướng ra Phan Thiết. Bên trong xe vang vọng tiếng gầm rú chửi rủa của ông Phương. – Mẹ nó… thằng con hoang… thằng ngu… mày xem trọng đàn bà hơn sự nghiệp của ba mày sao… – Ông Phương ném chiếc điện thoại xuống sàn. Gã ngoại bang lái xe phía trước ái ngại, im thin thít. Dù không hiểu ông Phương nói gì, nhưng giọng điệu tức giận điên cuồng của ông ta đã quá rõ ràng. Đột nhiên có âm thanh gì đó văng vẳng xa xa. Gã tài xế và cả ông Phương đều chồm ra cửa kính nhìn lên trời. Một chiếc trực thăng màu xanh quân sự bay thật nhanh về cuối chân trời. – Không thể nào… – Ông Phương thì thào yếu ớt. – Mình đoán không sai… hình cảnh quốc tế đã vào cuộc… Ông Phương chán nản ngã xoài trên ghế. Hai gã sát thủ theo lệnh ông cài bom quanh bức tường với mục đích phá hủy đồ án ngay lập tức khi vừa chụp được toàn bộ. Ông Phương ngồi quan sát từ xa, nhận được tín hiệu kích hoạt bom, nhưng đáng tiếc camera chỉ nhìn thấy bức tường ẩn giấu đồ án. Lẽ ra ông đã suy đoán chính xác khi quan sát qua màn hình camera. Một con bé xinh đẹp trần truồng, lăm lăm khẩu súng ép buộc lão Trung tẩy xóa đồ án trên tường. Nhưng tuổi của con bé quá trẻ, lại có hành động ngả ngớn khiêu khích với ông Trung, như một người tình chơi trò cảnh sát và kẻ cướp. Chính hành động kì lạ đó đã đánh lạc hướng, làm ông đưa ra nhận định sai về thân phận con bé. Giờ đây, đầu óc ông rối tung, tuyệt vọng nhìn theo chiếc trực thăng xa dần, biến mất trên bầu trời. Đột nhiên, hai mắt ông loé sáng, bừng tỉnh như nghĩ đến chuyện gì đó. Ông nhớ đến mấu chốt cuối cùng của đồ án. Ông là người đầu tiên nhận ra hình thù vuông vuông vát một góc nhỏ vẽ trên đồ án là bí mật nằm trên cơ thể Ngọc Lan. Chính là cái bớt mờ nhạt hồng hồng sau vai cô bé. Bí mật này chỉ những người thân thuộc với thân thể cô bé mới nhận ra. Trong trường hợp đó, hội đủ hai điều kiện vừa thấy manh mối cuối cùng, vừa đã từng tiếp xúc thân mật với cơ thể Ngọc Lan, trên đời này chỉ có ông. Vậy, đám hình cảnh quốc tế kia đang đi theo một manh mối suy đoán không hề chắc chắn. Dù có gặp Ngọc Lan trước thì sao? Họ sẽ mãi bị vây trong vòng tìm kiếm với những vật dụng tùy thân của Ngọc Lan, mà không hề biết bí mật nằm ngay trên cơ thể cô bé. Ông còn một lợi thế rất lớn, đủ khả năng bù đắp cho sự chênh lệch về thời gian trong cuộc truy đuổi này. – ##*###* Ông ra lệnh gì đó bằng tiếng Trung Quốc. Gã tài xế gật đầu nhận lệnh, thông báo qua điện đàm. Gã tiếp tục bấm một cái nút trên bảng điều khiển trước mặt. Bên ngoài, biển số xe cả hai chiếc thụt vào, chậm chậm xoay tròn. Trong nháy mắt, biển số tư nhân của hai chiếc xe đổi thành biển cảnh sát quốc gia. Cửa sổ mở ra. Hai gã tài xế cùng lúc gắn hai cái đèn ưu tiên xanh đỏ dành cho cảnh sát lên mui xe. – Ò e… ò e… ò e… Tiếng còi ưu tiên vang vọng. Hàng xe phía trước đồng loạt tránh vào nhường đường. Hai chiếc BMW gầm rú hết tốc lực lao thẳng về hướng Phan Thiết. … Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/ Hai thân hình trần truồng ngồi bên trong bồn tắm. Ngọc Lan xoay lưng về phía ông Lợi, chậm rãi hưởng thụ bàn tay ấm áp của ông kì cọ quanh tấm lưng mịn màn lộ trên mặt nước. – Liệu thằng Hùng có nói với mọi người về chuyện đó không? – Cô bé chợt hỏi nhỏ. – Không đâu… vì nó có nói thì cũng không ai tin… Nó không dại gì tự làm mình xấu hổ đâu… Ông Lợi nhẹ nhàng thoa lớp xà bông lên làn da hồng hào lán mịn của Ngọc Lan. Đầu óc ông còn lâng lâng sung sướng vì diễm phước trên trời rơi xuống của mình. Ông chợt mân mê nhẹ quanh vết bớt hồng nhạt trên bờ vai trái của cô bé. Nó thật xinh xắn và kì lạ, vuông vuông vát một góc nhỏ như hình vẽ hơn là một cái bớt tự nhiên. – Hi hi… Anh… thấy nó rồi ha… – Ngọc Lan còn hơi ngượng vì cách xưng hô mới của hai người. – Hồi nhỏ… em không thích nó lắm… hi hi – Ngọc Lan ngoái đầu ra sau nhìn lên bờ vai mình. – Sao lại không thích… dù gì cũng do cha mẹ sinh ra thôi… – Ông Lợi mỉm cười, vuốt ve quanh vết bớt kì lạ. – Không… không phải do bẩm sinh đâu… năm em mười bốn tuổi… bị bệnh rất nặng… sốt mê man li bì suốt ba ngày… sau đó khi tỉnh lại thì phát hiện sau vai có vết bớt này… ba em nói do dùng cao dán Đông y trị bệnh để lại… ông còn nói đùa là bên trong nó nắm giữ cả bí mật kho báu… hi hi… Ngọc Lan ngữa người, tựa vào lồng ngực vạm vỡ của ông Lợi. Hai bàn tay ông mê mẩn vuốt ve hai bầu vú căng tròn bồng bềnh nhô khỏi mặt nước. Cô bé nhắm mắt lại, hơi thở nặng dần. Hai đầu vú đỏ hồng lại săn cứng ray rứt dưới những ngón tay to lớn của ông. Ngọc Lan rên rỉ ư ử thật khẽ, cảm nhận một khối to lớn đang căng phồng, cọ sát vào kẽ mông mình. Cô bé mặt đỏ bừng, hai chân mở rộng, đưa tay xuống cầm lấy dương vật to lớn của ông Lợi nhét vào âm hộ. – Ưm… Ngọc Lan ngữa mặt rên rỉ, hai cánh tay vòng qua cổ ông Lợi, hai bầu vú ưỡn lên cho tay ông xoa nắn thoả thích. Hạ thể ông bên dưới nhịp nhàng hất ngược lên, đẩy dương vật đi sâu vào âm hộ khít khao ấm áp của cô bé. Hai người mê mẩn cuống lấy nhau cứ như một đôi vợ chồng trong tuần trăng mật. Giữa họ không còn giai cấp, thân phận và hoàn cảnh, tất cả những thứ đó trở nên mờ nhạt trước cảm xúc da thịt quyến luyến thật sự. Ngọc Lan rên rỉ sung sướng. Có lẽ ngoại trừ người đầu tiên đó, chưa ai làm cho cô bé có cảm giác an toàn, dịu dàng như thế. Ông Lợi nâng niu trân quý cơ thể Ngọc Lan như một đặc ân của thượng đế ban tặng cho ông. Ông vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể, hôn rít lấy chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp, hạ thể tiếp tục nhẹ nhàng lên xuống. Ông không biết mối quan hệ tình ái này sau khi trở về Sài Gòn sẽ biến thành gì… có thể là như hai người chưa hề quen biết… có thể là miễn cưỡng chào nhau… Nhưng nếu còn một giây bên Ngọc Lan, ông sẽ trân trọng khoảnh khắc đó dù nó ngắn ngủi như một cái chớp mắt. – Ưmm… Ưm… Ưm. Ngọc Lan chồm người lên trước, tấm lưng mịn màn cong vòng, cơ thể nhấp nhỏm nhanh dần. Nước trong bồn tràn ra ướt đẫm cả sàn nhà. Ông Lợi hít hà sung sướng, hai bàn tay vuốt dọc tấm lưng cong vòng, rồi bóp nghiến lấy cặp mông tròn lẳng nhấp nhô. Chợt ánh mắt ông dừng lại trên vết bớt trên bờ vai của Ngọc Lan. Nó dường như đỏ hơn bình thường một chút… và ẩn hiện gì đó rất mờ nhạt. Ông đưa tay lên, toan sờ lên nó. Đột nhiên cánh cửa phòng tắm hé mở. – Xin lỗi… – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. – Ahhh… Ngọc Lan hét lên, bưng kín mặt, vội vàng đứng dậy kéo khăn tắm trùm kín cơ thể. Ông Lợi sững người, nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lấp ló cửa phòng tắm. – Cô là ai? Tại sao vào phòng chúng tôi? – Ông tức giận gầm lên. – Tôi… Con bé ấm úng chưa biết trả lời thế nào thì cánh cửa bật mở rộng. – Chú Lợi… không nhận ra con sao? Hắc hắc… – Trời ơi… anh… – Ngọc Lan bưng kín mặt, ánh mắt đỏ lên, thản thốt. – Thằng Thiên… sao mày ở đây… còn mấy người… – Ông Lợi ngượng chín người lúng túng nhận ra còn có mặt cô giáo Hiền Mai và con bé Tuyết Nga – Khóa 11. Hiền Mai mặt đỏ bừng xinh đẹp, môi cắn khẽ lén đánh giá cơ thể rắn chắc vạm vỡ của ông. Tuyết Nga thì núp sau lưng thằng Thiên, hai bàn tay bấu chặt áo nó không biết là sợ hay đang phấn khích. – Không sao… đừng khách sáo… hay là cứ tiếp tục đi ah… – Thằng Thiên nhe răng cười với Ngọc Lan, nhưng cô bé cúi gằm mặt, không dám nhìn lại nó. – Thiệt bậy quá… con bé này chẳng hiểu chuyện… ai lại đi phá rối ngay phút này chứ? – Thằng Thiên kéo Phương Trinh lôi ra ngoài. – Nhưng… chuyện gấp mà… – Không nhưng nhị gì hết… trời đánh tránh… chuyện ấy… biết không hả? – Thằng Thiên kéo con bé đi, tiện tay khép cửa lại. Ngọc Lan mặt đỏ bừng nhìn ông Lợi, lại nhìn sang cây móc đồ trống không. Đã xác định quan hệ thể xác, hai người mang quần áo vào phòng tắm làm gì chứ! Cũng may trong phòng còn hai chiếc áo choàng tắm, đủ để che chắn cơ thể cho hai người.
0 bình luận