Chương 30:

Ông Phương run run đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Ông nhăn mày vì khói thuốc cay nồng sộc lên mũi. Đã lâu lắm rồi, ông không hút một điếu nào. Nhưng lúc này đây, ông thấy mình cần hơi khói thuốc để bình tĩnh lại. Không biết vì lý do gì, nhưng ông Phương thấy lòng mình rất khó chịu. Hôm trước, khi Hiền Mai miễn cưỡng tiếp nhận thầy Trung theo yêu cầu của ông, so với chủ động lao vào vòng tay lão béo, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Ông đang ghen tức vì sự dễ dãi của Hiền Mai sao? Không… Không phải vậy… Hiền Mai chẳng qua là một công cụ đổi chác… Ông mất bình tĩnh vì mục tiêu theo đuổi bao nhiêu năm sắp đạt được. … Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/ Trong căn phòng ăn nhà ông Tín. Hiền Mai co rúm người trong góc phòng, chiếc váy nhỏ không đủ che chắn cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của cô. Lão Tín trợn trắng hai mắt nhìn lăm lăm họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng giữa trán, lại nhìn sang tờ giấy đầy mộc đỏ được dí sát bên cạnh. Thằng Thiên cười tủm tỉm hết nhìn vẻ xấu hổ lúng túng của Hiền Mai, lại nhìn khẩu súng trong tay Phương Trinh. – Đọc đi… Ông nên biết đây là công hàm loại gì… Đúng không? – Phương Trinh nói thật nhỏ. Lão Tín gật gật đầu, mồ hôi bắt đầu túa ra đầy mặt. – Chúng tôi có chứng cứ đầy đủ để truy tố ông tội nhận hối lộ làm thất thoát tài sản quốc gia… Nhưng tôi sẽ không quá tuyệt tình… Nếu ông hợp tác… Những lỗi này có thể xóa bỏ… Lão Tín gật gật đầu như gà mổ thóc. – Tôi yêu cầu ông… vẫn tiếp tục hợp tác giao dịch Athletic với tên Phương… Không được để lộ bất cứ sơ hở nào… chúng tôi cần bắt hắn khi đang thực hiện kế hoạch với chứng cớ trong tay… – Nhưng… nhưng Athletic kia là giả… – Sao? – Thằng Thiên giật mình, suýt hét lên. – Tôi… Tôi đã đưa cho ông Trung… Ngay hồi trưa này… Có người tới lấy… Thứ trong tay tôi hiện giờ chỉ là 10% cô đặc pha Ethanol… – Lão lau mồ hôi đẫm ướt đầy mặt. Hai mắt Phương Trinh khép hờ, lộ ra sát khí, chợt nghĩ đến điều gì đó, hòa hoãn lại. – Không sao… Vậy chúng tôi sẽ giăng lưới bắt cả bọn… Ông vẫn cứ làm theo lời tôi nói… Không lộ ra bất cứ sơ hở nào… – Phương Trinh kiên quyết. – Vậy… Vậy… Còn cô ta? – Lão chỉ sang Hiền Mai đang co ro trong góc phòng, thầm nuốt nước miếng. – Hừ… Còn muốn sao? – Phương Trinh nheo mắt. – Cô ta là người hợp tác với chúng tôi… ông không được chạm vào… – Nhưng bên trong này im ắng quá… Ông ta sẽ nghi ngờ… – Lão cố vớt vác. Phương Trinh mím môi suy nghĩ, chợt quay sang nói: – Anh Thiên… Anh qua kia giúp Hiền Mai làm vài âm thanh gì đó đi… – Ah… Sao được chứ? Thôi được rồi… tất cả vì lợi ích quốc gia ah… – Thằng Thiên nhe răng cười, bước lại góc phòng. Hiền Mai chưa hiểu ra chuyện gì, thì bị thằng Thiên kéo đứng lên, áp sát vào bàn ăn. Chiếc váy trong tay đang che hờ trước ngực bị nó thô bạo lột xuống. – Anh… ưmmm… Hiền Mai chưa kịp hỏi tiếng nào, đôi môi đã bị nó trám kín, lưỡi nó tham lam luồn vào cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô. Hương vị quen thuộc của ngày nào lại tràn về. Hiền Mai mềm nhũn cả người, lưng ngã ra nằm thẳng lên mặt bàn ăn. Hai bầu vú cô ưỡn lên ray rứt trong hai bàn tay thô sần của thằng Thiên. Chợt nhìn sang bên cạnh, đối diện với hai cặp mắt trừng trừng không chớp, Hiền Mai khẽ đẩy thằng Thiên ra. – Ưmmm… Đừng anh… Kì quá… – Hiền Mai gắt khẽ, mặt đỏ bừng. – Đây là nhiệm vụ quốc gia… Ngoan đi mà… – Thằng Thiên thì thào. Nó say mê như chốn không người, môi nó hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp, xuống đến chiếc cổ thon dài xinh xắn, rồi vùi mặt vào hai bầu vú mềm mại mịn màn như bông gòn. Hai tay xoa nắn, bóp vung lên, miệng há ra ngậm mút chùn chụt hai núm vú đỏ hồng. Từ phía đối diện phòng, Lão Tín nuốt nước miếng ừng ực, ngực phập phồng như muốn ngã lăn ra bất tỉnh. Phương Trinh mặt đỏ bừng, bờ môi vô thức cắn khẽ, tay cầm súng run run. Hai mắt con bé dõi theo cái miệng thằng Thiên hết bên này lại bên kia đến hai núm vú của Hiền Mai săng cứng, bóng nhầy nước. Con bé chợt thấy cơ thể mình ray rứt khó chịu, khẽ quay mặt đi. Chợt thấy khuôn mặt đờ đẫn, nước miếng ròng ròng của lão Tín bên cạnh, Phương Trinh nghiến răng căm tức: – Quay mặt vào tường… – Nhưng tôi… Tôi… – Lão Tín ấm ức nhìn ánh mắt toé lửa không chút thương lượng của con bé, ngậm ngùi quay vào tường. – Đứng yên đó… Không được quay lại… Coi chừng tôi đó… Phương Trinh gầm gừ đe dọa, dắt súng vào lưng quần. Ngồi xuống sàn nhà, hai chân xếp bằng, nhắm mắt lại, dứt khoát gạt bỏ tạp niệm dơ bẩn trong đầu. – Ưmmm… Ôi… Thằng Thiên khí thế bừng bừng vừa tuột quần xuống, tay cầm ngay dương vật cọ vào âm hộ nhoè nhoẹt ướt đẫm của Hiền Mai. Nó hít hà vừa mân mê hai bầu vú căng tròn của cô, vừa nhìn hàng lông mày cong vút nhướng lên đê mê khi dương vật nó từng chút, từng chút đi vào âm hộ khít khao ấm áp của cô. – Ưmmm… Ôi… Em thích quá… Ông Phương ngồi bên ngoài cũng nhíu mày khó chịu. Cái gạt tàn đã ngổng ngang cán thuốc cháy dở. Bao nhiêu ngày tháng vợ chồng, sao ông không hiểu tiếng rên rỉ của Hiền Mai vang lên bên trong kia là gì chứ? Tiếng rên rỉ sung sướng của vợ ông, không thể giả tạo, không thể mô phỏng. Sung sướng thật sao? Với lão mập béo ụch ịch đó sao? Trưa hôm nay ông còn nghĩ rằng với thể tạng quá to béo của lão, muốn bới cái dương vật ra khỏi lớp mỡ bụng còn khó, nói chi đến việc làm cho một người phụ nữ sung sướng. Ông dụi dụi tàn thuốc trong tay, lại móc bao thuốc, mồi tiếp điếu khác. – Ưmmm… Ôi… Tiếng da thịt phành phạch, tiếng rên siết tê dại của Hiền Mai vang lên khắp phòng. Cơ thể lão béo còn đứng nguyên xoay mặt tường, run lên khe khẽ. Gương mặt Phương Trinh đỏ bừng, trán rịn ướt cả mồ hôi. – Ưmmm… Ôi… Thằng Thiên bế xốc Hiền Mai lên, dương vật vẫn cắm sâu bên trong âm hộ cô. Chân đạp cái quần còn mắc ngang mắt cá chân, tuột hẳn ra ngoài. Hai tay bợ dưới cặp mông tròn lẳng, nó từng bước đi sang phía đối diện. – Đừng anh… Ưmmm… – Thấy cũng đã thấy hết rồi… Ngại gì chứ? – Vừa nói thằng Thiên vừa bước, dương vật nó cong ngược ra vào. – Ưmmm… Ôi… – Anh cần em khai sáng cho con bé bướng bỉnh này một chút… Ah… Kiểu này sướng chết được… – Ưmmm… Ôi… Mồ hôi trên trán Phương Trinh đã chảy thành dòng. Cô bé cảm nhận bước chân nặng nề của thằng Thiên và tiếng ư ử rên rỉ của Hiền Mai đang tiến gần. Phương Trinh mím môi, nhắm chặt hai mắt, nhưng trái tim vẫn đập nhanh điên cuồng. – Ưmmm… Ưm… Tiếng rên rỉ càng lớn ngay sát bên tai, Phương Trinh run bắn cả người. Con bé biết rõ âm mưu quấy rối của thằng Thiên. Nó cắn chặt hai hàm răng nín lặng. Nhưng âm thanh rên rỉ tê dại của Hiền Mai như một điệu nhạc mê ly cứ réo rắt vào tai con bé. Chuyện nam nữ thật sự mang đến sung sướng như vậy sao? Phương Trinh chợt nhớ tới những nụ hôn ấm áp của thằng Thiên, ngực nó phập phồng, hai núm vú nhột nhạt ray rứt. Hay là… Nhìn lén một chút… Một chút thôi… Mí mắt Phương Trinh xao động chần chừ, rồi hé mở. Ánh mắt cô mông lung đầy nghi vấn nhìn quan cảnh ngay sát bên cạnh. Một bờ mông căng tròn mịn màn chổng lên cao, một hạ thể lông xoăn tít ngay giữa là cái gì đó rất to, đen bóng nước, lúc dài, lúc ngắn, chui vào… – Trời ơi… – Phương Trinh suýt hét lên, mặt đỏ như mận chín. – Ưmmm… Ưmmm… – Hiền Mai bưng kín mặt, không ngăn được tiếng rên siết đều đều. Thằng Thiên hít hà tê dại, hai tay bóp nghiến cặp mông tròn căng của Hiền Mai, thúc nhanh. Hai mắt Phương Trinh mê man đỏ hoe, đôi môi run rẩy hé mở theo nhịp của vật đó ra vào ra vào âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của Hiền Mai. Cô bé ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt gian manh của thằng Thiên, cái lưỡi của nó đỏ hồng liếm quanh khoé môi. Phương Trinh mặt đỏ như mận chín, hạ thể chợt nóng hừng hực, có gì rỉ ra ẩm ướt. – Ưmmm… Ôi… Em thích quá… Hiền Mai rên dài, âm hộ co thắt mãnh liệt. Thằng Thiên thở hổn hển, buông lỏng người. Dòng tinh trùng nóng bỏng tuôn tràn lấp kín âm hộ cô. Nó lim dim nhìn Phương Trinh đang thấp thỏm bên cạnh. Con bé há hốc nhìn toàn bộ dương vật to lớn của thằng Thiên được rút ra, thân còn ướt đẫm bóng nhoáng cọ cọ lên bờ mông mịn màn căng tròn của Hiền Mai, lưu lại những vết trắng đục óng ánh. Ông Phương bên ngoài vò nát bao thuốc trống rỗng ném xuống đất. Ông hết nhìn cái gạt tàn đầy ắp, lại nhìn cánh cửa kính mờ đục im ắng. Đột nhiên cánh cửa bật mở, lão Tín mặt đỏ bừng, cười toe toét, cánh tay giấu sau lưng dìu đỡ Hiền Mai bước ra. Cô mím môi chịu đựng bàn tay lão tranh thủ từng giây móc ngoáy giữa khe mông mình. – Ahh… Trời ơi… – Lão giật mình, giơ hai ngón tay dính kẹo một dòng nước trắng đục. – Anh này… Kì cục quá… – Hiền Mai gắt lên, kéo váy xuống đi thẳng vào nhà vệ sinh. – Ah… Phải phải… Lỗi anh… Lỗi anh… Ông Phương mặt lại đỏ lên như tức giận, chợt nhìn thấy bình thủy tinh trắng đục trong tay lão Tín, vẻ mặt ông hòa hoãn trở lại. – Ông Tín… Tôi nghĩ đã đến lúc ông đưa cho tôi thứ đó… – Ông Phương bước tới. – Ah… Dĩ nhiên… Đây… – Lão Tín đưa sang. Ông Phương cẩn thận đón nhận vào trong tay, đặt lên bàn. Ông mở nắp tay phẩy phẩy ngang miệng ngửi thử mùi hương, chợt hàng lông mày nhíu lại. – Cất giữ hơn mười năm rồi ah… Dù dùng bình đặc dụng cũng phải bay mùi một chút ah… – Lão Tín hơi lo lắng, giải thích. – Ah… Không… Không… – Ông Phương đậy nút chai, cười. – Tôi ngạc nhiên vì độ đậm đặc còn cao như vậy thôi… Hiền Mai bước ra từ phòng tắm, mặt còn đỏ bừng né tránh ánh mắt thèm thuồng của lão Tín. – Rất vui được hợp tác với ông… – Ông Phương định đưa tay phải ra bắt, chợt đổi ý đưa tay trái ra. – Không có gì… không có gì… Lần sau cần gì, ông và Hiền Mai cứ tới nhé… Ông Phương mặt tím ngắt, bỏ lại câu nói ngụ ý của lão Tín sau lưng, ông bước xăm xăm ra cổng biệt thự. Hiền Mai mím môi lặng lẽ đi sau lưng, ánh mắt dõi theo cái bóng của ông xiên xiên đổ xuống mặt đường.
0 bình luận