Chương 25:

Trong một quán Bar sôi động tại Trung tâm TP, tiếng nhạc xình xịch, ánh sáng chớp loé liên tục. Những thân hình nhúng nhảy quay cuồng, những mái tóc xanh đỏ rũ rượi. Tại salon VIP, thằng Hùng gật gù trong men rượu, bao quanh bởi sáu đứa con gái ăn mặc hở hang, môi son đỏ chót. Hai tay nó hết đông lại tây, vò nắn những cặp vú non trẻ mơn mởn trong tiếng cười đùa inh ỏi. Cả đám con gái đều phấn khích ưỡn ngực ra cho thằng Hùng tự do khám phá, ánh mắt thèm thuồng không rời xấp giấy trăm đô dầy cộp đặt ngay trên bàn trước mặt nó. Đột nhiên một dáng người to lớn lực lưỡng bước đến. Thằng Hùng cau có ngẩng đầu nhìn lên. – Ah… Thầy Tuân… Người nhà… Người nhà… Vào đây… Em đang thiếu người uống rượu nè… – Thằng Hùng hét tướng lên, tay ngoắc ngoắc liên tục như gọi chó. Tuân mỉm cười, dửng dưng chen chân bước vào ngồi sát bên nó. – Đây… – Thằng Hùng rót ly rượu tràn cả ra ngoài tung toé, đưa tới. – Cảm ơn cậu chủ… – Tuân nói giọng nịnh bợ. – Haizz… Chủ tớ gì chứ? Thầy thật là… Ha ha… Sao… Khả Nghi ngon chứ? – Thằng Hùng đắc ý, hất hàm hỏi. – Ah… Ngon… ngon… – Tuân chột dạ, nhe răng cười nịnh bợ. – Tôi phải cảm ơn cậu ban thưởng… Mong là sau này còn tiếp tục được hưởng nước sái của cậu chủ… Ha ha… – Hắc hắc… Sẽ có… Sẽ có thôi… Thằng Hùng nhếch mép cười, nghĩ tới những đêm nó dày vò Khả Nghi, lại nhớ đến âm thanh con bé rên rỉ dưới thân ông Lâm. Nó lén cười một mình. Dường như gã Tuân cũng chưa định nghĩa đúng chữ “nước sái” ah. – Sao cậu chủ ngồi đây một mình vậy? – Tuân hỏi. – Ah… Haizz… Có một chỗ chơi… mà bị ông già dành mất… Ha ha… – Thằng Hùng cười đùa, nhưng ánh mắt loé lên sự ghen tức. – Vậy ah… Có phải là Ngọc Lan? – Ơ… Sao thầy biết? – Thằng Hùng ngạc nhiên hỏi, chợt vỡ lẽ. – Ah… Thầy biết cũng không lạ… Người nhà ah… – Ha ha… Thôi đừng buồn nữa… Uống đi… – Uống… Dzô… Đặt ly rượu xuống bàn, Tuân nhìn thằng Hùng gật gù như sắp say. Hắn quay lại, nhìn quanh: – Ở đây không có việc của mấy em nữa… Đi đi… – Ơ… nhưng mà… – Đám con gái ngơ ngác, ánh mắt cứ nhìn thằng Hùng lại nhìn cọc tiền trên bàn. – Được rồi… Đây đây… Tuân hiểu ý, chộp luôn cọc tiền của thằng Hùng, rút đại bảy tám tờ, dúi vào tay một đứa. Nhìn đám con gái vui vẻ, ào ào rút đi, lại nhìn cọc đôla dầy cộp trong tay, Tuân tiếc rẻ nhét lại vào túi áo thằng Hùng. – Sao đi… đâu… hết vậy? Còn chơi… bóp vú mà… Eh… – Thằng Hùng nghiêng ngả lè nhè. – Cậu chủ… Cậu quan tâm chi đám chíp hôi đó… Tụi nó xứng với cậu sao? – Tuân nói. – Không phải bên cậu còn một đứa con gái khác rất đẹp sao? – Ai chứ? – Thằng Hùng tay run run rót rượu, vung vãi đầy bàn. – Hiền Mai… – Đôi mắt Tuân loé sáng. – Ừm… Hiền Mai… Hiền… Mai… Đẹp… Đẹp lắm… Mà không được… – Thằng Hùng đang lè nhè mê mẩn nghĩ đến nhan sắc của người mẹ kế nó, chợt bừng tỉnh lắc đầu. – Sao lại không được… Hiền Mai nay đâu còn như xưa… Con bé đó chỉ là món quà chiêu đãi bạn làm ăn của Ba cậu thôi… – Ah… – Đôi mắt thằng Hùng sáng rực lên, men rượu tan đi khá nhiều. Nó nhớ rõ lời Ba nó nói, ông hy sinh món đồ yêu thích của mình để tỏ lòng thuần phục với ông Trung. Bây giờ nó mới vỡ lẽ ra, món đồ đó chính là Hiền Mai. Cô ta bên ngoài là vợ của ông, nhưng thật sự chẳng qua là một món đồ có thể cho mượn. – Cậu chủ là ai chứ? – Tuân tiếp tục nói. – Là con trai ruột duy nhất của ông ta… Vì việc lớn, cậu đã không tiếc hy sinh Ngọc Lan… Liệu Ba cậu có keo kiệt với cậu hay không? Thằng Hùng gật gật liên tục, hai tay nắm chặt răn rắc. – Đêm nay… Cha cậu ngủ với Ngọc Lan… Hiền Mai ở một mình ah… Tội nghiệp quá mà… – Tuân thở dài như thương cho một kiếp hồng nhan bạc phận. – Đêm nay? – Thằng Hùng nhấp nhỏm không yên, ánh mắt láo liên suy nghĩ, chợt xìu xuống như một cọng Udon nhão. – Chắc thôi đi… Như vậy không ổn đâu… Tuân nhếch mép khinh thường nhìn thằng nhóc ỉu xìu trước mặt. Cậu chủ cái đéo… Mày không hơn một thằng công tử bột tầm thường. – Ha ha… Tôi nói đùa thôi… Mình uống đi… Đây… Mời cậu chủ… – Tuân cười giả lả, nâng ly. – Dzô… Cạn ly… … Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/ Trong căn phòng thênh thang tối tăm, một vóc dáng kiêu sa thẫn thờ ngồi bên bàn phấn. Hiền Mai khoác hờ chiếc áo choàng, chiếc lược trên tay vô thức chải dọc mái tóc đen dài bóng mượt. Hình ảnh tuyệt đẹp của cô phản chiếu trên tấm gương trước mặt, thật lẻ loi, cô độc. Căn phòng này đêm nay thật trống vắng. Từ ngày cưới nhau đến giờ, ngoại trừ những chuyến công tác xa, ông Phương chưa bao giờ vắng nhà. Đêm nay, ông không báo trước, cũng không gọi, chỉ tắt điện thoại thay cho thông điệp không được làm phiền. Hiền Mai cảm thấy linh cảm của mình đang trở thành hiện thực. Quan hệ hôn nhân của cô đang đổ vỡ từng mảng một, không có khả năng hàn gắn. Cô nâng ly rượu vang lên uống cạn. Hiền Mai cầm theo chai rượu còn lưng nửa, hai chân trần từng bước thẫn thờ đi ra hành lang. Hành lang phòng ngủ nhà ông Phương nối liền dùng chung cả tầng 1. Từ ngày Hiền Mai về, để tăng thú vui vợ chồng, ông trang bị thêm một bồn jazzcuzi. Từ đó ban công tầng 1 trở thành thế giới riêng của hai người. Sau đó dường như chưa đủ an toàn, ông Phương còn cho người giúp việc thuê nhà trọ bên ngoài, ban đêm chỉ để lại đúng một bà vú lớn tuổi. Hiền Mai ngồi xuống bên cạnh hồ. Nơi đây hai người đã có rất nhiều kỷ niệm, thịt da như hòa tan vào nhau, hơi thở cả hai cùng một nhịp, từng hình ảnh dội về trong tâm trí Hiền Mai. Bàn tay cô đùa nghịch làn nước ấm áp nổi cuộn sôi sục như mân mê vuốt ve tấm lưng to lớn ngày nào cứ nhịp nhàng bám chặt lấy cơ thể cô. Hiền Mai giở chai rượu lên ừng ực từng ngụm nuốt xuống. Đầu óc cô choáng váng, đây đúng là cảm giác cô cần tìm kiếm. Bụng cô nao nao khó chịu vì chưa ăn tối, lại uống nhiều rượu. Hiền Mai đứng lên, tháo dây, chiếc áo choàng rơi xuống chân. Cơ thể tuyệt đẹp của cô không mảnh vải hoàn toàn phơi bày trước bầu trời đêm lạnh lẽo. Ánh trăng phủ xuống hiền hòa như trau chuốt từng đường nét uốn lượn tuyệt đẹp của tạo hóa. Từ trong góc khuất cuối hành lang, một ánh mắt rừng rực nóng bỏng dán chặt vào cơ thể lõa lồ bóng mượt của Hiền Mai. Cổ họng hắn ừng ực nước bọt, tham lam cắn nuốt từng đường nét cơ thể phụ nữ hoàn mỹ nhất mà hắn từng nhìn thấy. Cặp vú to tròn đó thật lớn, hơn rất nhiều so với vóc dáng thon thả kiêu sa của cô ta. Cặp đùi đó thật dài, tròn lẳn trắng muốt như rút ra từ khuôn đúc thạch cao. Giữa cặp đùi là một mảng tam giác mờ mờ dưới ánh trăng hiện lên phơn phớt lông tơ. Ánh mắt đó thèm thuồng dõi theo Hiền Mai lảo đảo như say rượu, trầm mình xuống hồ jazzcuzi. Hắn lảo đảo như say rượu, tay vội vã mở khóa quần. Dương vật cong cớn dựng ngược đung đưa trước người, hai chân xiêu vẹo bước tới.
0 bình luận