Cha Con ông Bảo Vệ
Kabuto
Chương 22:
Ngọc Lan đỏ mặt, cúi gằm nhìn bàn tay to lớn mạnh mẽ của ông cởi từng nút trên chiếc áo dài của mình. Từng mảnh, từng mảnh rơi rụng dưới hai bàn tay điêu luyện ấm áp của ông. Cơ thể trần truồng của cô bé run rẩy, không hiểu vì cơn gió vô tình lùa qua, hay nhột nhạm dưới ánh mắt nóng bỏng của ông. Ông mỉm cười, nụ cười tự tin thật đẹp. Tay ông dìu Ngọc Lan nằm sấp lên bàn, hai chân buông thỏng dưới sàn. Hơi thở cô bé dồn dập, cảm nhận bàn tay ấm áp của ông đặt lên bờ mông tròn trịa của mình.
Ngọc Lan chợt nhận ra chiếc bàn bên dưới mình sao quen thuộc đến thế. Bên dưới bàn không phải là bục giảng sao? Cô bé hoảng hốt quay đầu ngang qua. Bên dưới là những khuôn mặt quen thuộc, những cặp mắt học sinh tròn xoe há hốc nhìn cô. Ngọc Lan thản thốt, ánh mắt hoảng sợ nhìn quanh như muốn tìm kiếm nửa điểm gian dối hư ảo. Nhưng tất cả chân thật rõ ràng đến từng chi tiết. Bên trái là tấm bảng đen còn vung vãi bụi phấn, bên phải là dãy bàn học sinh ngay ngắn với những ánh mắt tò mò đang nhìn ngắm khắp thân thể lõa lồ và cả cặp mông tròn trịa của cô đang được mân mê, kéo dãn ra hai bên nhường đường cho một vật to lớn nóng bỏng chèn vào…
– Chát… Chát…
Bờ mông đau rát, mái tóc cô bị kéo ngược ra sau, giọng thầy Phương trầm thấp rít khẽ bên tai:
– Cô giáo Ngọc Lan… Cô hư lắm…
– Ah… Không… Khoan đã… Ưmm…
Ngọc Lan quay lại. Khuôn mặt điển trai của thầy Phương đang đỏ bừng phấn khích. Chợt những khuôn mặt ông biến chuyển, gọng kính vàng sang trọng biến mất. Ngọc Lan thản thốt nhận ra ông đã biến thành thằng Hùng, con trai ông. Nó bóp nghiến cặp mông căng tròn của Ngọc Lan, hạ thể thúc tới. Âm hộ cô bị lấp kín mang theo tiếng trầm trồ thản thốt vang vọng của đám học trò.
– Khôngggg…
Ngọc Lan bừng tỉnh, bật dậy. Cô bưng kín mặt, thản thốt nhìn quanh phòng giáo viên trống trải. Thì ra chỉ là một giấc mơ… Mồ hôi đã rịn ướt cả lưng, giữa hai chân cô là một mảng trơn nhẫy. Nhìn xấp bài kiểm tra mở rộng trên bàn, cô bưng mặt ngồi bệt xuống ghế. Tại sao như vậy? Cô không thể tập trung? Cô đã tự xỉ vả mình cả trăm lần rằng phải xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng hình ảnh trong gian phòng tắm nhỏ đó cứ dội về, làm cơ thể Ngọc Lan nóng lên.
Đột nhiên có tiếng bước chân phát ra từ phía cửa phòng giáo viên, Ngọc Lan giật mình ngẩng đầu lên. Một dáng người cao cao thong thả bước vào. Trong ánh mắt ngược nắng của cô bé, khuôn mặt người đó chỉ sáng một bên, nhưng khoé môi nhếch khẽ đó làm tim cô bé nhảy loạn. Ngọc Lan hốt hoảng nhận ra thằng Hùng. Nụ cười trên môi nó không khác gì trong giấc mơ.
– Cô… – Thằng Hùng nhìn quanh phòng giáo viên vắng tanh.
– Em tìm… tìm… cô có chuyện gì?
Ngọc Lan mặt hơi hồng lên né tránh ánh mắt thằng Hùng. Từ ngày đó đến giờ, cô bé luôn sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của nó.
– Cô… Em nhớ cô lắm… – Nó bước vòng qua bàn, cúi người nói khẽ vào tai Ngọc Lan. – Tối nào em cũng nhớ cô… Em ngủ không được?
– Hùng… – Ngọc Lan đứng bật dậy, tránh người ra xa. – Em đừng nói chuyện đó nữa… Tôi… Tôi xin lỗi… Chuyện đó không nên xảy ra… Em cứ xem như chưa bao giờ xảy ra gì hết…
– Không…
Thằng Hùng chồm đến. Ngọc Lan toan bỏ chạy, lại bị nó níu lại. Cả người cô bé bị thằng Hùng ép sát lên tường. Hơi thở nóng bỏng của nó làm cô bé ngột ngạt, hổn hển.
– Hùng… Em buông tôi ra… Đây là Phòng Giáo viên… Em điên rồi… – Ngọc Lan hoảng loạn né tránh đôi môi khao khát của nó hôn khắp mặt mình.
– Em nhớ cô lắm… Cô biết không? – Thằng Hùng vùi mặt vào chiếc cổ trắng ngần của cô, miệng thì thào. – Làm sao em có thể không nghĩ gì? Khi hình ảnh, mùi hương thân thể cô tràn ngập cả tâm trí em…
– Không… không được… Chuyện này thật sai trái… – Ngọc Lan cố ngăn hai bàn tay nó xoa nắn hai bầu vú căng tròn của cô.
– Cô cho em một lần… Một lần nữa thôi… Em hứa mà… – Miệng nó ngậm kín lấy đôi môi hổn hển của cô. – Em muốn nhìn đôi môi của cô ngậm chặt dương vật em…
– Không… không được… Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa… – Ngọc Lan mặt đỏ bừng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía cửa phòng.
Chợt một bóng người đổ dài trên hành lang, từng bước từng bước đi về phía Phòng Giáo viên. Đôi mắt Ngọc Lan co rút, hoảng sợ tột độ.
– Có người… Có người…
Ngọc Lan rít lên, hai tay vùng vẫy mạnh, cố đẩy thằng Hùng ra khỏi người mình. Nhưng nó như điên như dại cứ rút mặt vào ngực cô, hai tay nhào nắn hai bầu vú căng cứng trong nịt ngực chật chội. Tiếng đế giày gõ đều ngoài cửa phòng như từng nhát búa gõ lên trái tim yếu ớt của Ngọc Lan. Hai chân cô muốn nhũng ra, đầu óc trống rỗng, ánh mắt cứng đờ nhìn về phía cửa.
– Hùng… Mày làm gì đó?
Thầy Phương hai mắt long lên giận dữ, sải bước tới thật nhanh. Thằng Hùng sững người, như vừa bị dội một xô nước lạnh. Nó buông lỏng tay. Ngọc Lan rũ người trượt dài xuống bức tường sau lưng. Lưng áo cô ướt đẫm mồ hôi vì quá sợ hãi.
“Chát”
Một cái tát vang dội ong ong vang cả phòng. Thằng Hùng mặt đỏ bừng cúi gằm, không dám đối diện với ánh mắt giận dữ của cha nó.
– Mày điên sao? Đây là ở đâu hả? Mày dám phi lễ với cô Ngọc Lan ở đây? Mặt mũi của tao là chuyện nhỏ… Còn danh dự của cô Lan… Mày tính sao? Mẹ mày… Ngu ngốc… Tao phải đánh cho mày sáng mắt ra…
Thầy Phương vừa giơ tay lên, Ngọc Lan đã lao lên, ôm cứng cánh tay ông.
– Thầy… thầy đừng đánh em Hùng nữa… Sau lần này nó không dám nữa đâu…
Ngọc Lan nài nỉ, ánh mắt vừa sợ, vừa cảm kích nhìn thầy Phương. Cô quay sang xua xua thằng Hùng. Nó hiểu ý, rụt đầu, chạy nhanh ra khỏi phòng.
– Haizz… Xin lỗi em… Tôi cũng không dám tưởng tượng nó dám làm như vậy… – Thầy Phương vuốt vuốt ngực áo nhăn nhúm của Ngọc Lan.
– Ơ… thầy… Để em… – Cô bé hoảng hốt, lùi lại, mặt càng đỏ hơn.
Nhìn bàn tay ông đưa lên trước mặt, Ngọc Lan như sợ hãi gì đó, cố lắm mới đứng yên được. Cảm giác ấm áp trên má làm cơ thể cô bé run lên, tim đập thật nhanh. Cô nhắm mắt lại không dám nhìn đôi môi hé mở, hàm răng trắng đều nam tính ngay sát bên cạnh.
– Thầy gì chứ? – Tay ông nâng cằm cô bé lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của ông. – Lời xưng hô khách sáo như vậy… Đâu phải cho em dùng chứ? Sau những chuyện xảy ra… Tôi cũng không khá hơn thằng Hùng đâu… mỗi đêm tôi đều mơ về em… Tối nay tôi đến nhà thăm em nhé…
Ngọc Lan gật đầu thật khẽ, nhưng không hề chần chừ dù chỉ một chốc. Ánh mắt cô bé mê man nhìn đôi môi của ông áp sát, hơi thở ấm áp của ông làm cơ thể cô căng cứng. Ngọc Lan nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập, môi run run chờ đợi.
– Ah…
Đột nhiên tiếng vang lên ngoài cửa lớp. Ngọc Lan bừng tỉnh, thản thốt đẩy thầy Phương ra. Ngay tại cửa phòng, Hiền Mai run rẩy, ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người, tập giáo án trong tay đổ tung, vung vãi khắp sàn. Ngọc Lan bưng kín mặt, quay đi tránh ánh mắt của cô ta, lòng cô rối bời ngỗn ngang. Thầy Phương sau vài giây ngạc nhiên, dửng dưng nhún vai bước tới. Ông cúi xuống nhặt giáo án, xếp lại ngay ngắn, đặt vào tay Hiền Mai.
– Xem em kìa… Cẩn thận chứ…
Hiền Mai nín lặng, hai tay run rẩy đón nhận xấp giáo án từ tay chồng mình. Ông nhếch mép cười, nụ cười quen thuộc chợt như xa lạ. Ông Phương lướt qua Hiền Mai bỏ lại cho cô vô số ý nghĩ ngổn ngang. Có phải chuyện đêm qua đã làm tình cảm ông thay đổi? Nhưng không phải cô làm vậy là theo yêu cầu của ông sao? Hay đêm qua cô đã biểu hiện ham muốn quá mức? Một người phụ nữ khoẻ mạnh, sung mãn tình dục như cô, phải làm gì trong tình cảnh đó? Kềm nén và chịu đựng sao?
Hiền Mai chợt ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt áy náy phức tạp của Ngọc Lan. Hai người ngượng ngùng quay đi, tiếp tục theo đuổi suy nghĩ của mình. Không biết vô tình hay thế nào, bàn Hiền Mai lại xếp đối diện với Ngọc Lan. Hai người càng bối rối cố tránh ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Sau mười phút thu xếp, Hiền Mai đứng lên, đi ra cửa. Ngọc Lan thở dài nhìn theo dáng người tuyệt đẹp kiêu sa của cô ta. Cô cũng không hiểu cảm xúc của mình lúc này, là ghen tị hay hâm mộ.
Trong Phòng Phó Hiệu trưởng.
– Haizz… Mày đi đâu… Ba chưa nói hết…
Thằng Hùng mím môi ngồi xuống sofa, ánh mắt nhìn vào hai bàn tay bóp nghiến vào nhau.
– Chuyện ba tát con… Ba xin lỗi… Nhưng đó là hành động cần thiết… vì cư xử quá đáng của con… – Thầy Phương nói.
– Nhưng chính ba nói con làm như vậy trong phòng giáo viên mà? – Thằng Hùng bực tức hét lên.
– Suỵt… Mày muốn ăn tát nữa hả? – Thầy Phương rít lên.
– Thôi được rồi… cầm tiền đi chơi đi… Được chứ? – Ông rút trong túi áo vest ném lên bàn một xấp dầy tờ trăm đô xanh rì, mới cóng.
Thằng Hùng mím môi, chẳng nói gì, đút ngay vào túi. Nó chợt ngẩng đầu nhìn ông, ấp úng hỏi:
– Tại sao ba bắt con nhường con bé Khả Nghi cho gã Tuân đó? Hắn có phải người của chúng ta đâu?
– Haizz… Thôi được rồi… Đã lấy của mày một món đồ chơi thì ba cũng nợ mày một lời giải thích… – Ông dựa người vào ghế trầm ngâm.
– Gã Tuân đó bên ngoài là cận vệ của lão Trung… Nhưng thật ra là người của chúng ta… từ trước tới giờ nó luôn trung thành và giúp chúng ta rất nhiều việc… lần bắt cóc chụp hình, phát tán ảnh con bé Ngọc Lan là lão Trung ra lệnh… nhưng hành động tự chui đầu vào rọ của thằng Tuân là ba ra lệnh…
– Tại sao ba phải làm như vậy?
– Ha ha… Cái gì cũng có mục đích của nó… Cứ để thằng Thiên đó đắc ý một thời gian… Vì thằng Tuân bên ngoài vẫn là người của lão Trung… nên lão phải giải cứu nó… đồng thời, lão bị cảnh sát chú ý, buộc phải co vòi lại không dám tự tiện hành động… Khi đó, ba xuất hiện như một con tốt trung thành trên bàn cờ của lão… Lão đưa ba vào đây để tiếp cận con bé theo một hướng khác…
– Ngược lại để tỏ lòng tuyệt đối thuần phục… – Đôi mắt ông loé lên sát khí nồng đậm. – … Ba cũng phải hy sinh một số thứ yêu thích của mình…
– Con vẫn chưa hiểu cả ba và lão Trung muốn khai thác Ngọc Lan điều gì? – Thằng Hùng hỏi tới.
– Ha ha… Con phải cho ba thấy sự chính chắn trưởng thành của con… Ba sẽ cho con biết hết bí mật trên thế gian này…
Lòng Hiền Mai thấp thỏm không yên. Cô cảm nhận một tai họa gì đó sắp ập đến, ảnh hưởng rất lớn đến hạnh phúc gia đình cô. Chuyện cô phát hiện ông Phương có tình ý với Ngọc Lan, chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ trong đó, thậm chí không đáng quan tâm. Chuyện trăng gió phong lưu của ông Phương không phải lần đầu cô biết. Nhưng trước đây chưa bao giờ Hiền Mai lo lắng như vậy… Vì sự thật ai cũng phải thừa nhận, sắc đẹp của cô có thể vượt qua bất cứ người con gái nào ngáng đường ông… kể cả Ngọc Lan. Vì thế vị trí của cô trong lòng ông Phương từ trước tới nay chưa bao giờ thay đổi… Nhưng… dường như… cô thiếu sót một điều rất quan trọng… Trước đây, ông Phương không cho phép Hiền Mai tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào dù chỉ nhảy chung một bài slow… vậy mà… chuyện hôm qua…
Mãi miên man suy nghĩ, Hiền Mai lại thả bộ ra hướng sau trường. Đến khi cảm nhận luồng gió mát rượi lướt qua mặt, cô ngẩng đầu nhìn lên phát hiện ra mình đã tự quay về nơi xảy ra chuyện khó quên hôm đó. Ngay sau căn phòng gỗ xiêu vẹo, dưới tán cây trứng cá. Nơi đó, từng ngọn cỏ, tảng đá đều nguyên vẹn như trong tâm trí cô. Nơi đó, ba thân thể trần truồng dán chặt vào nhau. Cảm giác thật hoang dại, thật tự do… Cô bối rối đỏ mặt, quay người bước nhanh ra ngoài như chạy trốn. Đột nhiên, trước mặt tối sầm, không ngừng kịp, Hiền Mai lao vào một vòng tay cứng rắn, mở ra như chờ sẵn.
– Ahh… Anh… – Hiền Mai đỏ mặt nhìn ánh mắt lưu manh cười cợt của thằng Thiên, vòng tay nó vẫn ôm quanh bờ eo mỏng manh của cô.
– Em đến tìm anh? – Nó xưng hô tỉnh queo như hai người rất thân thiết.
– Không có… Em… Mai… Mai đi nhầm chỗ thôi… Anh Thiên buông Mai ra đi… – Cô cúi mặt né tránh hơi thở nam tính của nó đang áp sát mình.
– Chỉ nhầm chỗ? – Mặt thằng Thiên xụ xuống, tay buông lỏng.
Hiền Mai lùi lại, mím môi nhìn nó.
– Uổng cho anh mơ tưởng về em bao nhiêu đêm… Uổng cho cha anh… ổng không ngủ được suốt cả tuần… cứ mơ về… về… – Hai tay nó khoanh tròn tròn trước ngực cô, cổ nuốt nước miếng đánh ực.
– Anh Thiên… kì cục quá đi… – Hiền Mai đỏ mặt, gạt tay hắn ra.
– Anh xin lỗi… Thôi… – Thằng Thiên quay người, thất thểu bước vào trong. – Cô Hiền Mai đi lên trước đi… Sau này đừng ra đây nữa… Nơi này chỉ có hai cha con nghèo khổ trong một căn phòng ọp ẹp xiêu vẹo dưới tán cây trứng cá…
Hiền Mai chột dạ, nhìn theo dáng người cao ốm của thằng Thiên đang từng bước, từng bước đi vào trong. Miệng nói huyên thuyên nhanh như hỏa tiển, chân lại bước chậm rì rì như rùa bò. Cô che miệng, nén cười.
– Cha con tui tự biết thân mà… Những thứ tốt đẹp nhất chỉ dành cho những gã lắm tiền… Sao có lượt chúng tôi đây… Được một lần, lại mơ có lần hai… Ha ha… – Giọng cười của nó thật chua chát. – Tỉnh lại đi con… Người ta bố thí cho mày được một lần… Mày lại tơ tưởng nhớ nhung… Đúng là ngu ngốc mà… Quá…
Tiếng nói của thằng Thiên chợt tắt nghẽn. Miệng nó bưng kín bởi bàn tay nhỏ nhắn thon thả của Hiền Mai. Cô nhoẻn miệng cười với nó, chợt đỏ mặt lên, rụt ngay bàn tay lại. Lại cái lưỡi đáng ghét đó vừa mới liếm lòng bàn tay của Hiền Mai.
– Rất thơm… nhưng thiếu một mùi vị gì đó? Vị gì nhỉ? – Thằng Thiên lim dim, miệng hé mở, đầu lưỡi ngọ nguậy. – Á… nhớ rồi… là là…
– Anh có thôi đi không? – Mặt Hiền Mai nóng bừng, gắt khẽ. – Anh còn như vậy… Mai… Mai sẽ về… không nói chuyện với anh nữa…
– Ừm… Tốt tốt… mai về là tốt… Vào đây… Vào đây làm nóng trước thôi… – Nó khoát tay cô kéo vào phòng.
– Anh… Làm gì vậy? Làm nóng gì chứ? – Hiền Mai vừa tức vừa buồn cười.
– Ơ… Không phải em nói… Mai mới về sao? – Thằng Thiên giả đò ngơ ngác.
– Phì… tưởng bở… – Đôi môi đỏ mọng của Hiền Mai bĩu dài ra thật đáng yêu.
– Hì hì… thôi không giỡn nữa… – Thằng Thiên bước lại nói khẽ vào tai cô. – Vậy tối nay em tới đi… cha con anh sẽ chiêu đãi em thật tốt… Đừng nói dưới tán cây trứng cá… Trong lớp học… Trên bàn họp Hội đồng… Giữa sân trường… Chỗ nào cũng được…
– Trời ơi… Anh nói gì vậy? – Hiền Mai bưng kín hai gò má đỏ bừng.
– Ahhh… Anh mới nghĩ ra chỗ hay hơn… Trên bàn… Trên bàn làm việc thầy Hiệu trưởng… Hắc hắc… nghĩ tới mà mê…
– Đáng ghét… Anh đi chết đi…
Hiền Mai gắt lên, bưng mặt chạy thẳng một mạch. Nhìn theo bóng lưng thon thả yểu điệu của Hiền Mai, nụ cười trên môi thằng Thiên chợt biến mất. Nó thở dài, quay lại:
– Ra đi… Tôi biết cô đang ở đây…
Lời nói của nó vừa dứt. Từ trên mái tôn căn phòng của ông Lâm, chợt lồm cồm đứng lên một bóng đen thon thả.
0 bình luận