Cha Con ông Bảo Vệ
Kabuto
Chương 20:
Thằng Thiên vừa dìu Tuyết Nga lên xe taxi, con nàng đã thiếp đi vì mệt mỏi. Nó cũng chẳng khá hơn gì. Trưa một phát với Ngọc Lan, chưa kịp nghỉ ngơi, lao qua đây “Giải cứu Binh Nhì” bằng hết sức lực còn lại. Cũng may, thể lực con bé có hạn, mặc dù hiệu lực của thuốc chưa tan hết, nhưng cũng thiếp đi. Nó nhanh chóng lao lên phòng, tìm một chiếc váy dài mặc vào cho Tuyết Nga. Khi đi ngang qua garage, nghe âm thanh khò khè hồng hộc bên trong, nó còn rùng mình kinh sợ.
“Ò ò”
Đột nhiên, một chiếc xe cảnh sát lao nhanh lướt qua. Thằng Thiên chỉ kịp nhìn thấy sau xe có một gã cúi thấp đầu bị kềm chặt giữa hai người cảnh sát. Gã đó, dường như…
– Tuyết Nga sao rồi? – Chợt sau lưng vang lên tiếng của Ngọc Lan.
– Ah… Con bé bị ngấm thuốc, ngủ rồi… Em mới đi đâu? Sao mặt đỏ vậy? – Thằng Thiên lau mồ hôi trên trán hỏi.
– Em… Em mới bị bắt lên văn phòng Ban Quản lý… Không có gì… Chỉ hiểm nhầm thôi… Khai báo một chút rồi về… – Cô quay đi tránh ánh mắt tò mò của thằng Thiên.
– Khai báo sao? – Thằng Thiên cúi thấp sát mái tóc ẩm ướt của Ngọc Lan, hít hít.
– Ah… Em… – Ngọc Lan lúng túng mặt đỏ bừng. – Em…
‘Pin’ – Chợt tiếng còi xe vang lên.
– Này… Anh chị có đi không? – Ông tài xế taxi chồm ra khỏi xe hỏi.
– Có… Có…
Thằng Thiên nhanh chóng đẩy Ngọc Lan lên xe taxi, đưa tạm Tuyết Nga về nhà cô bé. Nhìn theo chiếc taxi xa dần, lòng thằng Thiên trùng xuống. Nó phát hiện có gì đó rất bất thường với Ngọc Lan. Cô bé không phải người yêu nó, dĩ nhiên cũng không cần khai báo mọi hành động cho nó. Nhưng biểu hiện lúng túng của cô bé có gì đó làm cho lòng nó nôn nóng không yên…
Chuyện nhà của Tuyết Nga, hai ngày sau, được giải quyết một cách đơn giản đến không ngờ. Hai gia đình thống nhất từ hôn, khoản nợ của cha Tuyết Nga xem như khoản đề bù không cần hoàn trả. Gã chồng con bé nằm bệnh viện, nhưng mặt mày cứ tươi cười như phụ nữ hồi xuân tìm được tình yêu mới. Gã tài xế lại lăng xăng đôn đáo chăm sóc hắn, thỉnh thoảng lại đá mắt đưa tình. Một gã gân guốc lại nựng yêu một thằng ốm yếu xanh mướt, cảnh tượng buồn nôn đến mức hai gia đình không ai dám vào thăm lần thứ hai.
Buổi sáng sau đó, sân trường chật kín các khối học sinh xếp hàng thẳng tắp. Thằng Thiên cầm cây chổi dắt lên vai, từ cuối sân trường, phát hiện ra một hình bóng quen thuộc, mới xuất hiện trong hàng ngũ giáo viên. Hiền Mai, người phụ nữ xinh đẹp nhất mà nó từng gặp. Ah… Không chỉ gặp mặt…
– Ngoại trừ những nội dung cần thông báo, tôi mới nói. – Thầy Hiệu trưởng cao giọng. – Tôi xin trân trọng giới thiệu với các em… một thành viên mới của trường chúng ta… cô Hiền Mai.
Hiền Mai mỉm cười bước tới trước, ánh mắt trong veo như hai ngôi sao sáng, trên đôi môi đỏ hồng thắp lên một nụ cười sáng rỡ cả khuôn mặt xinh đẹp, không chút tì vết. Học sinh cả trường nhao nhao chấn động, choáng ngợp trước nhan sắc hoàn mỹ của cô giáo mới. Hiền Mai mặc trên người một bộ áo dài vẽ tay, vải hồng nhạt. Chiếc áo dài được may cắt khéo léo ôm sát đường cong uốn lượn tuyệt đẹp trên cơ thể cô. Hiền Mai cất bước nhẹ nhàng, tà áo phất phới phô bày bờ mông căng tròn uyển chuyển, cô vẫy tay với nụ cười tươi xinh nhất trên môi.
– Cô Nguyễn Thị Hiền Mai, cao 1, 67, số đo… Ah hem… tốt nghiệp sư phạm tại Anh quốc. Nguyện vọng của cô là đem kiến thức ngoại ngữ của mình chia sẻ với các em… – Thầy Hiệu trưởng oan oan.
– Mẹ nó… Có phải thi hoa hậu đâu? Cha già này… dứt khoát có bệnh… – Thằng Thiên lầm bầm một mình.
Nhìn Hiền Mai, mỗi người bên dưới theo đuổi những ý nghĩ khác nhau. Số đông nhất có lẽ có cùng suy nghĩ của ông Lâm và thằng Thiên, chỉ mong có một ngày được nằm trên người cô ta mà dày vò vùng vẫy. Đám con gái như Tuyết Nga và con Vi lại mê man thần tượng.
Chỉ có Thằng Hùng là suy nghĩ mâu thuẫn nhất. Nó chăm chăm nhìn người mẹ kế xinh đẹp của nó. Người mà cha nó chăm sóc nâng niu như một con búp bê bằng sứ dễ vỡ. Không phải nó chưa từng suy nghĩ gì sai lệch khi đứng trước cô ta, nhưng so với lo lắng nghiêm trọng trong lòng nó, ý nghĩ bậy bạ kia chỉ là thứ yếu. Nó là con một, lại sống chung với mẹ ruột – vợ trước của ông ta, vậy thì tài sản khổng lồ đó nó sẽ được phân phối thế nào?
Một người nữa, cũng suy nghĩ phức tạp không ít hơn thằng Hùng. Ngọc Lan nhìn theo Hiền Mai với ánh mắt mâu thuẫn. Chợt cô bé quay sang bắt gặp ánh mắt thầy Phương đang mỉm cười, cô bé đỏ mặt cúi gằm xuống. Chỉ một chút lúng túng đó của cô bé, không ngờ không thoát đôi mắt chim ưng của thằng Thiên. Nó nín lặng, thở dài.
– Em đẹp không? – Hiền Mai xoay người, chiếc váy dạ hội hồng cánh sen mỏng manh rũ xuống ôm sát cơ thể.
– Vợ anh hấp dẫn nhất…
Ông Phương cúi xuống hôn nhẹ lên bờ vai mịn màn của Hiền Mai, tay luồng vào khoảng hở trước ngực, ngạc nhiên nhận ra khoảng trống trải trên hai bầu vú căng tròn mát rượi của cô.
– Ư… Thầy thích không? – Hiền Mai quay lại, hôn lên môi ông.
– Ha ha… Thích chứ? – Ông hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, rồi quỳ xuống tay mò mẫm luồn vào váy.
– Thầy ơi… Trễ giờ rồi… Để tối nay đi… – Hiền Mai thở hổn hển.
– Thầy có nói sẽ làm gì bây giờ sao? – Ông nháy mắt, kéo tuột chiếc quần lót ren Victoria Secret, đưa lên mũi hít hà say mê.
– Thầy… Đáng ghét… – Hiền Mai đỏ mặt nhìn dáng vẻ đê mê của chồng.
– Em muốn trống trải mà… Cho trống luôn… – Cái quần lót bị ông đút vào túi áo vest.
– Hi hi… Thầy nói rồi đó… Có ai nhìn thấy thì em không biết đâu – Hiền Mai xoay người kéo váy lên thật cao, phơi bày gần trọn vẹn cặp đùi thon dài tròn lẳng và bờ mông mủm mỉm trắng tinh.
– Em dám cho ai thấy sao? Em không xấu hổ thì anh cũng không ngại đâu… – Ông nghiến răng mân mê cặp mông mát rượi, ngón tay miết dọc hai mép âm hộ mềm mại của cô.
– Ưm… Thầyyy… thầy sẽ hối hận đó… – Hiền Mai bĩu môi, rít khẽ vào tai ông.
Chiếc BMW đen bóng đỗ lại trước cổng rào to lớn của một căn biệt thự lộng lẫy. Hai gã bảo vệ lăng xăng chạy ra đón tiếp, vừa mở cửa cho Hiền Mai vừa nhận chìa khóa xe tự đỗ nơi khác. Con đường nhựa phía trước của căn biệt thự đỗ dài hai hàng xe ôtô bóng bẫy. Chiếc BMW series 5 của thầy Phương có vẻ khá khiêm tốn trước đầy dãy những thương hiệu bậc nhất thế giới đang hội tụ tại đây.
Bước lên bậc thang đá cẩm thạch bóng lộn dẫn đến sảnh tiếp khách của căn biệt thự thật sang trọng. Ngay cả Hiền Mai cũng toát mồ hôi choáng ngợp trước sự xa hoa bài trí nơi đây. Đá thạch anh đen bóng, gỗ cẩm lai quý hiếm chỉ là những họa tiết tầm thường dùng để lót sàn và chạy chỉ hoa văn. Những bộ đèn chùm phalê nhập khẩu từ Pháp giăng kín trần.
Những bộ ghế da bóng lộn của Ý xếp ngang dọc chừa một lối đi chính trải thảm dệt tay Rumani. Tấm thảm hoa văn chỉ vàng óng ánh, mềm như nhung như lụa làm mỗi bước chân cứ lâng lâng như trên mây. Trong sảnh hơn mười người đàn ông ăn mặc sang trọng và vài người phụ nữ đứng ngồi xen kẽ hai bên. Phần lớn những ánh mắt đều tập trung lên người Hiền Mai, hâm mộ, thèm khát và cả ghen tị.
Hiền Mai hôm nay thật lộng lẫy trong bộ váy dài dạ hội mỏng manh chấm gót. Phần ngực trên của chiếc váy là hai dãi lụa xếp kiểu lớp lớp phất phơ, ẩn hiện đôi gò bồng đảo căng tròn trắng muốt không chút gò bó. Tấm lưng cong cong thon gọn của cô để trần toàn bộ từ cổ đến sát trên bờ mông. Dù đã quen đối diện với những ánh mắt hân hưởng nóng bỏng, nhưng nghĩ tới bên dưới trống trải của mình là Hiền Mai lại thoáng đỏ mặt, tim đập thật nhanh.
– Thầy Phương…
– Xin chào… Thầy Trung…
Ông Phương chợt buông lỏng tay vợ, bắt tay hồ hởi với người đàn ông trước mặt và đi đến chào hỏi mấy người bạn đang túm tụm một góc sảnh. Hiền Mai lúng túng bị bao quanh bởi ba người đàn ông khác. Cô nhíu mày, nhìn theo bóng lưng ông Phương. Hôm nay chồng cô thật lạ. Từ ngày cưới đến giờ, chưa bao giờ ông Phương rời tay khỏi cô trong những buổi tiệc. Ông vừa như chồng, vừa như cha, luôn cản trở những con ong ve vãn trước bông hoa đẹp nhất cả rừng hoa.
– Chào em…
– Chào anh…
Chẳng cần biết người mới chào mình là ai, Hiền Mai chào xã giao. Nụ cười xinh xắn như hoa nở trên đôi môi đỏ mọng chúm chím của Hiền Mai làm người đàn ông đối diện mê mẩn, mặt thộn ra ngốc trệ.
– Em mặc chiếc váy này rất đẹp… Màu hồng cánh sen làm da em trắng sáng đến đau cả mắt anh…
Một gã cao lớn khác bên cạnh không nhịn được, bắt đầu nói vào với giọng vừa nịnh vừa dê. Hiền Mai mới bắt đầu chú ý tới gã. Những người khác lại có vẻ nhường nhịn gã, cùng lùi lại một chút như nhường đường cho gã tiếp cận Hiền Mai. Khuôn mặt gã không có điểm nào ấn tượng đặc biệt ngoài ánh mắt gian tà đang soi mói như muốn nhìn thấu lớp quần áo của cô.
Hiền Mai thoáng rùng mình cảm nhận hai núm vú mình dưới lớp vải mỏng đang nhột nhạt, ray rứt dưới ánh mắt của hắn. Bình thường chẳng bao giờ ông Phương để cô đứng nói chuyện đối diện với một gã lồ lộ dã tâm như thế này. Từ ngày đó, sau những chuyện xảy ra dưới tán cây trứng cá, Hiền Mai nhận thấy tâm tính mình biến chuyển khác xa ngày xưa. Cô không còn khinh thường những kẻ xum xoe chỉ chực chui vào váy cô, thay vào đó là cảm giác thấp thỏm phấn khích kỳ lạ.
– Ai giới thiệu với em chưa?
Đột nhiên, Thầy Phương bước tới ôm nhẹ bờ eo của Hiền Mai. Theo sau ông là một người đàn ông lớn tuổi bệ vệ mặt hồng hào, tóc hoa râm. Ánh mắt ông ta nhìn Hiền Mai thật lạ, như cười như không. Những gã bu quanh Hiền Mai như ruồi nhặn gặp lửa, tản ra gần hết, chỉ còn lại gã cao lớn lì lợm tủm tỉm cười.
– Đây là thầy Trung… – Thầy Phương trịnh trọng đưa bàn tay hướng về người đàn ông lớn tuổi. – Thầy là chủ nhân của căn biệt thự này…
– Dạ… Em chào thầy… – Hiền Mai nở một nụ cười thật tươi, giọng nói dịu dàng.
– Không dám… Gặp em tôi mới biết mình thua sút thầy Phương xa như thế nào ah… Ha ha… – Giọng nói ông ta vang ong ong như chuông đồng, giọng nói của một người cực kỳ tự tin.
– Ha ha… thầy cứ nói vậy… của em khác gì của thầy chứ? – Thầy Phương giả lả nịnh bợ.
– Câu này là cậu nói đó… lát cậu về một mình… bỏ vợ lại đây… – Ông nửa đùa nửa thật.
– Hi hi… thầy không nuôi nổi em đâu… Em ăn nhiều lắm… – Hiền Mai hơi đỏ mặt, nhưng dù sao không phải lần đầu cô tiếp xúc với kiểu đùa giỡn như vậy.
– Ha ha… – Ông ta bật cười, lắc lắc đầu nhưng không nói gì nữa.
– Ah… Để tôi giới thiệu… – Thầy Trung chợt mở lời, hướng về người đang đứng bên cạnh Hiền Mai. – Còn đây là… thầy Tuân… Giáo viên cũ của trường Xuân Mai…
– Thầy Tuân đã từng dạy tại Xuân Mai?
– Ah hem… – Mặt gã Tuân chợt hơi đỏ lên. – Ah Phải… Cũng dạy một thời gian… Nghỉ lâu rồi…
– Vậy ah… Thật tiếc ha… Em cũng mới về dạy Xuân Mai đấy… Vậy là mình không có duyên rồi… Hi hi… – Hiền Mai che miệng cười.
– Ha ha…
Hiền Mai lén đánh giá gã đàn ông cao to vừa trêu chọc mình. Hắn chẳng có gì giống một người thầy giáo. Không cao ốm, thanh thoát, ánh mắt tri thức như ông Phương, cũng không bệ vệ, oai nghiêm như thầy Trung mà lại vai u thịt bắp, ánh mắt lì lợm. Ánh mắt này… rất giống một người… nhưng người kia lại sắc xảo khôn ngoan hơn nhiều… Hiền Mai chợt đỏ mặt, im lặng.
0 bình luận