Cha Con ông Bảo Vệ
Kabuto
Chương 19:
Ưmm… Ưmmm…
Tiếng rên rỉ của Tuyết Nga càng lúc càng lớn. Mặt con bé đã đỏ bừng như không chịu nổi sự dày vò. Gã Tám cũng bắt đầu rục rịch tỉnh lại, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, dương vật gân guốc chỉa thẳng lên trần.
– Một chút… Một chút nữa thôi… Ahhh…
Thằng Thiên nhăn nhó, vươn người ngồi dậy. Hắn quay lại, nhe răng cười với gã chồng Tuyết Nga nằm cứng đờ bên cạnh. Khoảnh khắc vài phút trước, đinh ninh thằng Thiên không thể phản kháng, gã bước tới dí đầu roi điện. Gã đoán không sai biệt mấy, thằng Thiên không hề có sức phản kháng, chỉ dịch chuyển được đúng một bàn tay túm lấy cổ chân gã. Luồng điện đi vào người nó đủ mười phần ngay lập tức chia sẻ bớt sang cho gã ba bốn phần. Bao nhiêu đó cũng quá đủ với thể tạng ốm yếu của gã.
Thằng Thiên lảo đảo đứng dậy, bế xốc Tuyết Nga lên, mang ra ngoài. Sau hai phút nó trở lại, tay cầm theo một vật to lớn đen thui với một nụ cười gian ác trên môi. Gã chồng Tuyết Nga chỉ di chuyển được hai tròng mắt, trợn trừng lên nhìn nó bước đến bên cạnh.
– Ứ…
Gã bị thằng Thiên lật úp người trên nền đất, tuột phăng chiếc quần cộc ném sang một bên. Nhếch mép cười, nó kéo mông gã chổng lên cao.
– Mày biết không? Đêm đó… Tao đã tự hứa với mình. – Nó bật nút, cái dương vật giả ngọ nguậy liên tục trước mặt gã.
– Ứ…
– Tao hứa… một ngày nào đó… Tao sẽ nhét thứ này vào đít mày… Hắc hắc… Không ngờ lại toại nguyện nhanh như vậy…
– Ứ… Ứ…
Gã hoảng sợ thật sự, miệng phì phò nước miếng chảy đầy sàn nhà. Thằng Thiên cầm thứ đó dứ dứ vào giữa khe mông hắn. Quả thật, nó rất kinh tởm chuyện này, nhưng cũng chẳng cam tâm bỏ qua suông cho hắn.
Đột nhiên, có tiếng loạt xoạt vang lên sau lưng, thằng Thiên quay phắt lại. Đối mặt với nó là một cặp mắt đỏ bừng của dã thú. Gã tài xế từ lúc nào đã tỉnh lại, cũng không hẳn là tỉnh, đôi mắt hắn ngu dại, miệng mồm đầy nước dãi lòng thòng, đang từng chút, từng chút lết lại gần. Đột nhiên, hắn gầm lên, cơ thể trùng xuống, rồi phóng tới như tên bắn. Thằng Thiên giật mình lách sang một bên, chừa lại cặp mông trắng hếu chổng cao của gã chồng Tuyết Nga.
– Ahhh…
Gã tru lên đau đớn như bị xé nát ruột gan. Thằng Thiên tái mặt, nhìn dương vật to lớn gân guốc của gã tài xế cắm lút vào hậu môn của gã. Như một con thú, hắn gầm rú điên loạn, hai tay cào cấu, hạ thể thúc hùng hục. Thằng Thiên bưng kín miệng ngăn cơn nôn mửa, chạy lao ra ngoài. Nó đóng chặt cửa bên hông garage, khóa luôn bên ngoài. Tiếng khò khè hùng hục bên trong còn làm cho nó rùng mình kinh sợ.
Ngọc Lan nhắm chặt hai mắt, cơ thể căng cứng ê chề dưới hai bàn tay tham lam bóp nắn của gã Phước. Cọng dây trói căng lên, cọ vào cạnh bàn phát ra tiếng cọt kẹt khi hai chân cô bé cố khép lại, ngăn dương vật hắn từng chút đi vào.
“Bốp”
Âm thanh gì đó vang lên thật đanh gọn. Gã Phước trợn ngược, cơ thể mềm nhũn ngã xuống. Ngọc Lan bừng tỉnh ngạc nhiên nhìn thằng Hùng mặt mũi đỏ bừng bước tới. Cô bé muốn nói lời cảm ơn, nhưng chỉ ư ử qua tấm vải chèn ngang miệng. Chợt Ngọc Lan chết điếng, nhận ra nó chồm hẳn lên người mình. Vật gì đó cứng ngắt trong quần nó đè lên hạ thể mở rộng của cô. Thì ra là thế… Ngọc Lan nhắm mắt lại, không muốn nhìn gương mặt non trẻ của nó áp sát mình… Giọt nước mắt hy vọng chợt lăn vào miệng cô, đắng chát.
– Ứ… em…
Miếng vải chằn ngang miệng chợt buông lỏng. Ngọc Lan thản thốt nhìn lên. Thằng Hùng đang loay hoay mở trói hai tay cho cô. Khuôn mặt nó đỏ bừng vì ngượng, hơi thở nó nóng bỏng dồn dập phả vào mặt cô. Ngọc Lan chợt thấy cơ thể trần truồng của mình thật ấm áp, như được che chở, bảo bọc. Hai tay tự do lại lúng túng không biết để vào đâu, Ngọc Lan bưng kín mặt không dám nhìn gương mặt thằng Hùng cúi sát vào giữa hai chân mở rộng, cởi trói cho cô. Hơi thở nó thật nóng làm cơ thể cô thổn thức hồi hộp…
– Bên trong kia có nhà tắm… – Thằng Hùng quay mặt đi, nói cụt lủn như muốn né tránh ánh mắt cảm kích và thân thể lõa lồ của cô.
Thằng Hùng cầm cuộn dây, hì hục trói cứng gã Phước lại. Ngọc Lan vừa tuột xuống bàn, hai chân bó chặt tê rần làm cô bé ngã bẹp xuống nền đất. Cô bé mím môi, nước mắt lưng tròng cố lết lại chiếc điện thoại của gã Phước đặt trên bàn đối diện. Cô bé phải phá hủy mọi bằng chứng về những ô nhục xảy ra hôm nay… Phải phá hủy… Nhưng liệu cô bé có xóa được trong ký ức của mình.
Dưới ánh đèn vàng, Ngọc Lan trần truồng dựa người úp vào tường. Nước vòi sen rơi xuống tung toé trên làn da trắng mịn bóng loáng của cô. Hai tay cô bưng kín mặt, đôi vai run rẩy kềm nén tiếng khóc tủi nhục ê chề. Tại sao những chuyện như vậy luôn xảy ra với cô? Tại sao cùng một cách thức cùng một âm mưu, cô lại bị mắc bẫy hai lần? Cô căm ghét bản thân mình… Đôi vai trần lại run lên Lâm bật.
Có tiếng bước chân thật khẽ vang lên sau lưng, Ngọc Lan khẽ run rẩy, nhưng không ngẩng lên nhìn. Vì hơn ai hết cô biết người vừa bước vào phòng tắm là ai… Không phải cơ thể cô đã bị nó nhìn thấy hết rồi sao? Còn gì lạ lẫm nữa chứ? Trên vai Ngọc Lan chợt truyền đến một cảm giác mềm mại mát rượi làm lòng cô run bắn. Nhưng khi nhận ra thứ trong tay thằng Hùng đang lau nhẹ trên vai mình là một chiếc khăn vải thấm nước, Ngọc Lan chợt thấy hụt hẫng. Cô tự hỏi mình đang mong chờ điều gì? Một cái lưỡi ấm áp gột rửa hết những dơ bẩn trên thân thể cô? Không… Tôi không có…
– Hùng… – Tiếng gọi đột ngột của cô, làm tay thằng Hùng chợt ngừng lại.
– Tại sao gã Phước đó lại ở chung với em? – Ngọc Lan cố giữ giọng bình tĩnh.
– Ah… thầy… Phước nghỉ dạy ở trường… Biết ba em có nhiều dự án đầu tư bất động sản, hắn nhờ em giới thiệu… Rồi làm quản lý dự án tại Khu biệt thự này…
– Em nói… thật chứ? – Ngọc Lan nhíu mày.
– Dĩ nhiên là thật… Nếu cô không tin… Em có thể thề…
– Không cần…
Ngọc Lan gật đầu thật khẽ. Mọi chuyện có vẻ rất hợp logic, còn mỗi sự tình cờ dẫn dắt cô tới đây có lẽ chỉ trách được bản thân mình kém may mắn. Chiếc khăn ướt chậm rãi lướt qua tấm lưng ỏng mịn màn của cô, khẽ chần chừ rồi lướt xuống bờ mông căng tròn. Ngọc Lan nhắm mắt lại. Cô có thể cảm nhận một đầu ngón tay rụt rè của nó đang trượt dọc khe mông mình. Thật khẽ vuốt ve hai bờ mông căng mẩy, rồi xuống sâu hơn. Cảm giác nhột nhạt, ấm áp truyền đến từ hạ thể. Hơi thở cô dồn dập, mặt áp vào tường, hai bàn tay cố bấu víu lớp gạch men trơn trượt.
Thằng Hùng mím môi kềm nén hơi thở dồn dập của mình. Bàn tay nó truyền đến cảm giác nóng bỏng, mềm mại từ vị trí sâu dưới cặp mông căng tròn của cô. Tay kia nó say mê nhẹ nhàng vuốt dọc theo bờ lưng cong mịn màn của cô. Những ngón tay nó rụt rè đi theo mạng sườn thon thả của cô, lên phía trước. Hơi thở cô dồn dập, cánh tay khẽ nâng lên cho phép bàn tay nó tiến xa hơn. Tay thằng Hùng khẽ mân mê một khối êm nhu căng tròn tuyệt vời nhất mà nó từng được chạm vào. Nó ghì sát người cô Ngọc Lan, đôi môi nó nóng bỏng hôn lên bờ vai mịn màn của cô. Tay kia nó bao kín âm hộ nóng bỏng của cô, day mạnh.
– Ưmmm… Ôi…
Ngọc Lan tê dại. Cô vô thức đưa tay ra sau, luồn vào trong quần short của thằng Hùng, tóm lấy thứ to cứng cứ chèn chặt vào giữa khe mông mình. Chưa bao giờ cô muốn âm hộ mình được lấp kín như thế? Bất chấp hậu quả của việc này là gì?
– Ưmmm…
Cô cắn môi kềm nén tiếng rên rỉ, tay cầm dương vật nó cọ cọ vào sâu trong khe mông mình. Hai mép âm hộ từng chút, từng chút bị chèn chặt, căng cứng. Hai bầu vú cô ray rứt, dày vò trong hai bàn tay của nó. Thằng Hùng nín thở, thúc mạnh.
– Ôi… Ưmm…
Ngọc Lan chới với. Thứ đó không to, không cong cớn như của thằng Thiên, nhưng lại đem cho cô một sự thõa mãn lạ kì. Phải chăng đó là cảm giác tự do, buông thả và vượt qua luân lý đời thường? Những ngón chân Ngọc Lan mỏi nhừ vì rướng cao, hai tay cô trượt dài trên tường, hai núm vú cô bức rứt săng cứng trong những ngón tay hư hỏng của nó. Bờ mông cô căng tròn đưa ra sau, nảy lên từng gợn sóng theo những cú thúc ngược, sâu thẳm của thằng Hùng.
– Ưmmm… Ưmmm…
Hai thân thể trần truồng dính chặt vào nhau, nhấp nhỏm, hổn hển, rên rỉ. Nước vòi sen ấm áp như hòa cùng, chia sẻ sự sung sướng của hai người. Ngọc Lan đẩy thằng Hùng nằm xuống sàn. Mặt cô đỏ bừng đối diện với ánh mắt khao khát của nó nhìn ngắm khắp thân thể lõa lồ của cô. Cô mím môi leo lên người nó. Ánh mắt nó như thiêu đốt cơ thể cô. Bàn tay nhỏ bé của Ngọc Lan đưa xuống đón dương vật căng cứng. Cắn nhẹ bờ môi, ngồi xuống.
– Ưmmm… Ưmmm…
– Ahh… Cô tuyệt quá… Cô Lan ơi… – Thằng Hùng hai tay xoa nắn hai bầu vú căng tròn của Ngọc Lan, sung sướng kêu lên.
– Đừng… Đừng gọi… Lan như vậy mà…
– Ngọc Lan nhúng lên xuống nhẹ nhẹ, mặt đỏ bừng.
– Ôi… không sao mà…
Thằng Hùng ngồi bật dậy, há miệng ngậm mút hai núm vú đỏ hồng của Ngọc Lan. Miệng nó há hốc, cái lưỡi nó tê dại, hổn hển liếm quanh hai đầu vú:
– Em thích cô lắm… Cô rất đẹp… Cơ thể cô rất đẹp… Em mơ ước ngày này lâu rồi…
– Ưmmm… ôi…
Ngọc Lan ưỡn ngực ra, dí sát vào cái miệng hư hỏng của nó. Cơ thể cô lâng lâng bay bổng, âm hộ óc ách ra vào liên tục đem khoái cảm truyền đến từng lỗ chân lông. Cô ôm ghì lấy thằng Hùng, miệng há hốc run rẩy. Nó ngẩng đầu lên hôn rít lấy đôi môi mềm mại của cô. Bên trong hàm răng trắng tinh như ngọc, lưỡi cô ngọt lịm ướt át khao khát.
– Em chịu không nổi nữa… Ôi… Em ra cô ơi… Ôi…
– Ưmmm… Ôi… Cô… Cô thích quá… aaa…
Ngọc Lan cả người mềm rũ, ngã bẹp trên thân thể rắn chắc của thằng Hùng. Dương vật nó co giật từng đợt, từng đợt, nóng bỏng lấp kín âm hộ cô. Cảm giác căng đầy chợt buông lỏng dần, một dòng tinh dịch trắng đi theo dương vật nó, trào ra khỏi âm hộ Ngọc Lan. Miệng nó vẫn đê mê nhấm nháp đôi môi mềm mại thơm ngon của cô.
– Ưmmm… Ôi…
Chợt cơ thể Ngọc Lan căng cứng, cô mở choàng hai mắt kinh sợ nhìn thằng Hùng. Một vật to lớn nóng hổi đang từng chút chèn vào âm hộ cô từ phía sau. Một bàn tay to lớn ấm áp đè chặt lên lưng cô, một bàn tay khác bấu chặt hông cô. Thúc tới.
– Ưmmm… Không… Ai…
Ngọc Lan cố vùng vẫy, nhưng hai bàn tay thằng Hùng ôm ghì lấy người cô. Một sức nặng đè nghiến từ trên xuống, cơ thể Ngọc Lan vô phương dãy dụa, chỉ biết đón nhận từng cú thúc sâu mạnh mẽ.
– Không… Đừng mà… Ôi… Hùng… Em…
– Không sao… Không sao mà… – Thằng Hùng hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô.
Ngọc Lan nhìn khuôn mặt thằng Hùng sát bên, ánh mắt cô như muốn nhìn thấu tâm can của nó. Cô kinh tởm cảm giác đang căng cứng trong âm hộ mình. Cô căm thù cái dương vật đó, cũng như chủ nhân của nó. Nhưng dường như… dường như… nó không nên to lớn như vậy…
– Em tuyệt lắm… Đúng như ấn tượng đầu tiên của tôi về em… Ấm áp, căng tràn… Ôi…
Giọng một người đàn ông vừa lạ, vừa quen vang lên sau lưng. Ngọc Lan giật mình, quay lại, lần này thằng Hùng cũng không ngăn cản cô. Ngọc Lan há hốc ngạc nhiên. Hoàn toàn không phải gã Phước như cô nghĩ. Mà trước mắt cô là một khuôn mặt điển trai, một gọng kính vàng sang trọng và một nụ cười mỉm tự tin đắc ý trên môi. Ông ta mím môi xoa nắn cặp mông no tròn của cô, hạ thể vẫn nhịp xuống đều đều.
– Thầy… Hồng Phương… tại sao là thầy… Thầy đừng… Đừng…
– Em ngạc nhiên vì sao tôi ở đây phải không? Vì tôi là cha của thằng Hùng… – Ông mỉm cười, hạ thể vẫn nhịp nhàng lên xuống.
– Sao? Thầy… Ôi… thầy đừng vậy nữa mà… – Ngọc Lan bưng kín mặt, hơi thở dồn dập.
– Em rất đẹp… Tôi phải xin lỗi em về chuyện thằng Phước… Hắn sẽ đền tội cho việc sỉ nhục một người phụ nữ đẹp như em… Đẹp như em nên được nhiều người đàn ông nâng niu, chiều chuộng… – Ông ta nói đều đều, hơi thở ổn định như thể cái dương vật đang ra vào liên tục trong người Ngọc Lan là của ai khác.
Ngọc Lan vừa tức vừa ngượng, cô thấy mình làm chuyện xấu lần đầu tiên trong đời, lại bị thầy Hiệu phó vừa là phụ huynh bắt tại trận. Không những thế… ông ta còn… Với vẻ điển trai và thân phận của thầy Phương thật rất ít nữ giáo viên trong trường có thể từ chối cơ hội thân mật với ông. Ngọc Lan tự hỏi bản thân mình… Cô đỏ mặt mông hơi ưỡn cao lên.
– Chát… Chát… Chủ động làm tình với học trò hả? – Ông ta phát lên cặp mông tròn trịa của Ngọc Lan, kéo mái tóc cô ngược ra sau, rít khẽ vào tai. – Cô giáo Ngọc Lan… Cô hư lắm…
– Không… Tôi… Em không có… – Ngọc Lan nhắm chặt hai mắt, cơ thể vẫn rung đẩy đều đều.
Hai bàn tay thằng Hùng vuốt ve đều khắp tấm lưng mịn màn của cô. Miệng nó nhấm nháp đôi môi run rẩy mềm mại của cô, vừa thì thầm:
– Ôi… môi cô ngọt quá… em lại muốn cô rồi…
– Ưmm… Ôi…
Ngọc Lan bưng kín miệng, mặt đỏ bừng kềm nén, nhưng không ngăn được tiếng nấc rên rỉ vô thức phát ra. Cơ thể cô trần trụi chà sát, đè nén giữa hai người đàn ông, đúng hơn là giữa hai cha con thầy Phương. Âm hộ cô nức nở tuôn trào cảm xúc khoái lạc. Cô muốn mình nghĩ đến chuyện khác, nhưng không thể. Phải chăng đây là tội lỗi? Tội lỗi lại mang đến cho ta sự hoang lạc tột cùng như vậy… Nếu không được lựa chọn, cô đành chấp nhận buông thả một lần… Chỉ một lần thôi…
– Ôi… Ưmm… ưmmm…
Ngọc Lan há hốc rên rỉ thật lớn, hai tay chống xuống sàn để thằng Hùng rút người ra bên dưới. Nó quỳ xuống sàn mỉm cười nhìn vẻ mặt đỏ bừng đắc ý của cha nó. Tay nó cầm dương vật mình cọ cọ quanh đôi môi đỏ hồng hé mở của Ngọc Lan.
– Ưm… Không… ưm…
Ngọc Lan quay mặt tránh đi. Thằng Hùng thích thú nhìn đầu dương vật tím bầm căng cứng của nó quệt qua quệt lại, đùa giỡn trên đôi môi đỏ hồng và hàm răng trắng đều ngậm chặt của cô. Thầy Phương chồm tới, bấu chặt hai bầu vú căng tròn, đong đưa, hạ thể thúc mạnh.
– Ahh… ôi… Ưmmm…
Ngọc Lan vừa há miệng rên rỉ thì dương vật thằng Hùng đã lấp kín miệng cô. Hai người như cùng phối hợp, thúc mạnh cả hai chiều, cơ thể Ngọc Lan oằn xuống, ư ử tắt nghẽn. Hai mắt cô nhắm nghiền, không muốn nhìn vật to lớn lông đen rì đang ra vào miệng mình. Căn phòng tắm nhỏ hẹp chỉ còn tiếng nước róc rách, da thịt bì bạch và những cơn rên rỉ ư ử sung sướng tắt nghẽn của Ngọc Lan. Cơn sướng khoái lại đến, lần thứ hai còn mãnh liệt bùng nổ hơn lần đầu. Cơ thể Ngọc Lan run lên Lâm bật, âm hộ co bóp tuôn trào.
– Ưmmm…
– Ahhh… Ôi…
Thầy Phương rút phăng dương vật ra, xuất tinh đầy tấm lưng trắng muốt mịn màn của Ngọc Lan. Cô thở hổn hển ngã bẹp xuống sàn nước. Thằng Hùng lại lật ngữa cơ thể cô lên. Nó tham lam úp mặt vào hai bầu vú, mút chùn chụt say mê. Cơ thể nó trườn lên, dương vật lấp kín âm hộ nhầy nhụa của Ngọc Lan.
– Ưmmm… Ôi…
Ngọc Lan không còn nhớ mình đang ở đâu? Thân phận cô là gì? Là nạn nhân hay đồng phạm… Có khác gì sao? Cô chỉ muốn cảm giác tuyệt diệu này vẫn liên miên không dứt… Cặp đùi thon dài của cô quắp quanh mông thằng Hùng, hai tay cô ôm ghì lấy tấm lưng nở nang của nó.
– Ưmmm… Ôi…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/
– Ba…
– Suỵt… – Ông Phương đưa tay lên ngăn thằng Hùng nói, tay kéo rèn cửa nhìn ra ngoài.
Yên tâm vì chiếc xe cảnh sát chở thằng Phước và Ngọc Lan ngồi trên xe máy đã đi xa, ông quay lại:
– Nói…
– Làm sao ba đoán được là cô Ngọc Lan sẽ tới đây? – Thằng Hùng tò mò hỏi.
– Phải cảm ơn thằng Phước… Nó căm thù con Tuyết Nga cài bẫy, làm nó mất việc… Nó lại phát hiện ra nhà con Nga theo địa chỉ đăng ký ở trường là Quận 3, nhưng ngày nào đi về xe ôtô đều đi hướng Thủ Đức… Cuối cùng theo dõi, nó phát hiện ra con Tuyết Nga ở chung với bạn trai trong khu biệt thự mà chính công ty của ba quản lý… Mới năn nỉ cho nó tới đây làm quản lý bảo vệ… Nó định trả thù con Tuyết Nga thôi… Ai ngờ… Thằng ngu ngốc đó thù vặt lại chó ngáp phải ruồi giúp ba con mình một việc lớn… Ha ha… – Ông Phương bật cười ha hả.
– Việc lớn? Nhưng ba lại giao hắn cho cảnh sát?
– Đã nói là làm việc lớn… thí vài con tốt có gì quan trọng đâu? – Ông gác chân lên bàn lim dim đắc ý.
– Con thấy… cô Ngọc Lan ba có muốn cũng không có gì khó? – Thằng Hùng nhíu mày khó hiểu. – Vậy thì cần gì phải…
– Con không cần biết… Đến lúc… Ba sẽ cho con biết thôi…
0 bình luận