Chương 14:

– Ưm… Ưm… Ôi… Khả Nghi che miệng cũng không ngăn được tiếng rên rỉ đầy dâm dục phát ra từ cuống họng. Cặp đùi con bé mở rộng huơ huơ trên không khí, bầu vú con bé căng cứng dưới hai bàn tay thô ráp, âm hộ con bé nức nở tuôn trào trước những cú thúc thô bạo của ông Lâm. Ông biết đây dĩ nhiên không phải lần đầu của Khả Nghi. Nhưng ông tin chắc với sự khít khao bó chặt này, con bé hẳn còn khá mới mẻ với trò chơi này. Ông đắc ý lâng lâng như vừa ra trận liền đuổi theo kẻ tháo chạy. Không có gì khí thế bằng cảm giác này. Ông chợt lùi người lại. Trước đôi mắt mê man tê dại của con bé, dương vật ông cứng đơ bóng lưỡng. Ông lật người con bé lại, bợ dưới bụng cho mông chổng cao lên. Thúc mạnh. – Ahhh… Ôi… Con Nghi há hốc oằn lên rên lớn. Tay ông Lâm bóp nghiến cặp mông con bé, hạ thể thúc mạnh. Từng tiếng chan chát chắc nịch vang vọng trong gầm cầu thang. Tiếng rên rỉ khô khốc của con bé yếu dần. Hai bắp đùi nó nhũng ra, bóng loáng nước nhờn tuôn trào liên tục. Mắt con bé dại đi, khuôn mặt xinh đẹp đờ đẫn phủ phục trên chiếc áo dài nhăn nhúm. Phành phạch, phành phạch liên miên không dứt. – Ahhh… Ông Lâm chợt gầm lên, rút dương vật ra. Con bé vừa ngã ngang há hốc thở, miệng liền bị một thứ to lớn trơn lùi lấp kín. Từng đợt… Từng đợt tanh tanh nóng hổi như muốn nhấn chìm nó. Con bé nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng, cuống họng cuộn xuống liên tục. – Ahhh… Ông Lâm hít hà sung sướng, nhìn đầu dương vật mình cọ quanh cái lưỡi nhỏ nhắn của con bé. Ông khẽ rùng mình, nặn ra một giọt trắng đục cuối cùng nhỏ lên lưỡi nó. Con Nghi khẽ nuốt xuống, gương mặt đỏ lựng như mận chín, ánh mắt nhìn ông mẫu thuẫn phức tạp. Ông mặc quần áo cho con bé, trả lại cái điện thoại. Không nói một lời. Nhìn dáng người xiêu xiêu thất thần đờ đẫn trong bộ áo dài trắng vấy bẩn nhăn nhúm của con bé, ông chợt dâng lên một cảm giác đắc ý vô hạn. Chợt nhớ đến thằng Thiên và cái kiểu xuất tinh đầy miệng dơ bẩn của nó. Ông mỉm cười một mình, tự nhẩm, thằng nhỏ cũng có cái hay, phải học hỏi. … Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/ Trong căn phòng tắm nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trên làn da bóng lưỡng xà phòng của Ngọc Lan. Thằng Thiên nằm ngữa trong bồn tắm, cô bé trần truồng nằm sấp trên ngực nó. Bàn tay nó vuốt ve dọc tấm lưng trần, mân mê cặp mông tròn trịa mát rượi của cô bé. Ngọc Lan chợt ngẩng đầu, gối cằm lên bàn tay trên ngực thằng Thiên. – Anh không muốn hỏi em điều gì sao? – Hỏi gì? Lý do vì sao em chọn anh là người đàn ông đầu tiên của em sao? – Thằng Thiên khẩy khẩy mũi cô bé. – Không phải rõ rồi sao? – Thằng Thiên nói tiếp. – Vì anh đẹp trai, rắn chắc, tay to, chân to, cái gì cũng to… – Phì… Hi hi… Vì anh đáng ghét nhất… Có lẽ đúng hơn đấy… – Ngọc Lan bật cười. Cô bé áp mặt vào ngực nó, tay nghịch tròn tròn với cái núm vú rám nắng của nó. – Trước đây… Em rất khó khăn trong chuyện nam nữ… Bạn trai cũng có vài người, nhưng giới hạn tiếp xúc chỉ là nắm tay, hôn môi… – Giọng cô bé trầm lắng như dòng suy nghĩ miên man. – Nhưng đêm đó… giây phút tuyệt vọng nhất em đã nghĩ… nếu em còn sự lựa chọn… em sẵn sàng cho… cho bất cứ ai… ngoài kẻ đang dùng sức mạnh cưỡng bức em… Khoảnh khắc… thứ đó của hắn chạm vào cửa mình em… em muốn cắn lưỡi chết ngay tức khắc… nhưng em thật may… anh đã cứu em. – Anh cứu em? Đâu có… – Thằng Thiên sửng sốt hỏi lại. – Anh… Cha anh… ổng ổng… – Hi hi… Chú Lâm đi tìm anh… Vì anh núp sau bể nước… làm chuyện bậy bạ với con bé Vi… – Ngọc Lan ngồi dậy, bĩu môi thật đáng yêu. – Vậy không phải anh cứu em sao? – Em… Em thấy? – Hứ… Sao không thấy chứ? Anh không biết mình làm chuyện xấu dưới ánh trăng ah… Anh ghê gớm lắm… – Hắc hắc… – Thằng Thiên đưa tay lên, cười gian trá. – Anh ghê gớm nên em mới thích… Đúng không? Ngọc Lan cắn môi, nhìn hai bàn tay nó vuốt ve mân mê hai bầu vú mềm mại trơn tuột. Qua một lần đầu tiên, cảm giác ngượng ngùng cũng vơi bớt, thay vào đó là sự say mê thích thú khám phá cơ thể nhau. Ngọc Lan ánh mắt mê man nhìn thằng Thiên. Cô bé khẽ chồm lên trước, tay đưa xuống dưới cầm dương vật nó. Lông mày cô bé nhíu lại, đôi môi mím chặt. Hạ thể cô bé hạ xuống, từng chút một, bóp chặt lấy dương vật thằng Thiên. – Ưm… Ôi… Thằng Thiên hít hà sung sướng, hai bàn tay no nê bầu ngực căng tròn của Ngọc Lan. Hạ thể nó thúc ngược lên thật chậm, vừa thưởng thức, vừa hướng dẫn cô bé nhịp nhàng hơn. – Ưmm… Ôi… Ngọc Lan ngữa mặt lên trần, rên rỉ. Tay cô bé bấu chặt bộ ngực nở nang của thằng Thiên, hai cánh tay khép lại, hai bầu vú vung lên. Bờ mông cô bé tưng tưng nảy lên theo từng cú thúc lên của nó. Phòng tắm nhỏ chỉ còn tiếng nước bì bõm óc ách, tiếng rên rỉ ư ử vừa đau vừa thích của Ngọc Lan. Đêm đó, thằng Thiên không về. Ông Lâm cũng không biết, vì ông chìm sâu vào giấc mơ về một cuộc chiến oai hùng trên lưng ngựa. – Em nói sao kì vậy anh không hiểu? – Thằng Hùng cau có hét vào điện thoại. – Tại sao video trong máy anh chỉ có một mảng tối đen? – Sao em không biết được? Lúc đó em làm gì với lão già đó? – Nó nóng nảy muốn ném cả cái điện thoại xuống đất. – Không làm gì? Ha ha… Không làm gì mà rên rỉ ngất trời? Không có hình, anh vẫn nghe được mà… Em đừng nói là em tự sướng một mình, lão ngồi bên cạnh xem chứ? – Cái gì? Cái quái gì vậy? Em… Thằng Hùng trượt dài trên ghế ném cái điện thoại xoạch lên bàn nước. Lỗ tai nó ong ong, đầu óc ngỗng ngang rối mù. Lúc con bé thần thờ đi ra khỏi trường, nó đã nghi ngờ có gì bất thường xảy ra. Con bé trả điện thoại cho nó, không nói một lời. Thằng Hùng khá yên tâm vì cái điện thoại còn nóng hổi, chắc đã quay được không ít. Nó còn đinh ninh là kế hoạch loại bỏ cha con thằng Thiên trong trường đã thành công một nữa. Chỉ cần đoạn video này đến tay Ban Giám hiệu, lão Lâm nhẹ thì bị đuổi việc, nặng thì bị truy tố lạm dụng tình dục trẻ vị thành niên. Cả hai trường hợp, thằng Thiên đều không thể ở lại trường. Cần lý do sao? Nó chẳng thèm chấp thằng Thiên vô cớ đạp tung cửa phòng xông vào giữa cuộc chơi hôm đó. Nó cũng không thèm để ý bốn trăm ngàn sửa cánh cửa mà nó phải trả cho khách sạn. Nhưng có một chuyện, nó không thể không tính toán… Nghĩ đến đây là máu thằng Hùng sôi lên. Cả trường này, nữ sinh xinh đẹp, nổi bật nhất là Tuyết Nga, Thùy Vi và Khả Nghi… Nó mất ba bò chín trâu, sáu tháng ròng rã mới ăn được con Nghi. Vậy mà thằng Thiên không biết bằng cách nào dễ dàng xơi được con Thùy Vi… Dĩ nhiên, đó chỉ là tin đồn. Ban đầu thằng Hùng cũng nghi ngờ, nhưng chính nó đã chứng kiến con bé đá mắt đưa tình với thằng Thiên. Ánh mắt đó còn thân thiết, mê luyến hơn cả con Nghi dành cho nó. Ông trời thật bất công mà… Thằng Hùng đặt điếu thuốc, lên môi bật lửa. Nó nhớ lại cuộc điện thoại với Khả Nghi. Con bé có vẻ rất kỳ lạ, hỏi gì cũng nói không biết. Cuối cùng còn gắt gỏng với nó đòi chia tay. Mẹ nó… chuyện này là thế nào? Nó tóm cái điện thoại, bấm nút xem lại đoạn video. Con Nghi nằm trên đống quần áo, vặn vẹo rên rỉ. Rồi bóng ông Lâm chần chừ đứng đó. Tiếng bước chân ông Lâm với đôi dép nhựa, lẹt xẹt lại gần. Tối đen. Năm giây sau, tiếng rên rỉ của con Nghi im bặt. Hai mươi giây sau, hơi thở con bé bắt đầu nặng nề hổn hển. Hai phút sau, tiếng con bé chợt thổn thức kêu khẽ: “Ôi… Chú… Chú Lâm… Khoan đã…” Rồi hơi thở con bé tắt nghẽn, ư ử kềm nén. Sau đó là rên thành tiếng, lớn dần, lớn dần, rồi khò khè yếu ớt. Tiếng chan chát phành phạch liên miên bất tận. “Ahhh…” Tiếng la gầm gừ, xuýt xoa của ông Lâm. Sau cùng là tiếng loạt xoạt mặc quần áo. Thằng Hùng cứng đờ, ngón tay run run kẹp điếu thuốc cháy sát tận cán. – Ahhh… Cảm giác đau rát ở đầu ngón tay làm nó nhảy dựng lên. Chợt lại rũ xuống, thằng Hùng trượt dài trên ghế như cọng mì Udon nhão. Thùy Vi và Tuyết Nga tay trong tay vui vẻ ngồi trên ghế đá. Hai đứa chính thức thân nhau sau mọi chuyện xảy ra ở nhà con Nga. Xa xa rất nhiều ánh mắt học sinh nghi ngờ, bàn tán. Tin đồn con Vi cặp bồ với thằng Thiên không biết xuất phát từ đâu, nhưng lan ra rất nhanh. Con Vi cũng được mách lại, nhưng nó chẳng quan tâm. Trường học luôn là một ổ thông tin đồn thổi loạn xạ, chẳng có gì phải lo lắng, huống chi sự thật còn xa xa vượt quá những gì mọi người có thể tưởng tượng. – Tại sao lại như vậy? Chuyện này lộ ra ngoài thì khốn… – Ông Lâm ngồi ghế bảo vệ, thì thào bên tai thằng Thiên. – Ông đừng lo… Bằng chứng đâu chứ? Hắc hắc… Chắc là gã Phước tung tin đây… – Thằng Thiên dửng dưng, ánh mắt vẫn ngắm nghía hai bóng dáng xinh đẹp từ xa. – Mày ngon lắm… – Ông Lâm thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. – Hắc hắc… Ngon sao bằng ông? Hoa khôi của trường ba đứa, ông xơi đủ ba… – Nó chắt lưỡi nhìn quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng con bé Khả Nghi. – Im ngay… Mẹ mày… Muốn hại chết tao ah? – Ông Lâm gắt lên. Ông hơi hối hận vì đã kể chuyện đó với thằng Thiên. Nhưng không kể thì ông không chịu được bộ dạng đắc ý của nó cứ úp úp mở mở về chuyện ngủ ở nhà cô giáo Ngọc Lan. Nghĩ tới càng tức… ông biết nó đi với con bé, tối ngủ lại, nam đơn nữ chiếc đêm khuya còn làm đéo gì. Vậy mà ông hỏi còn ra vẻ bí mật. – Này ông già… Cái số điện thoại mà hôm trước ông đi nhậu để lại cho tui, là của ai? – Thằng Thiên chợt hỏi. – Của thằng Tôn… Giáo viên thể dục mới của trường… – Ông Lâm nói. – Hắn có quen với gã Phước không? – Sao tao biết được… Nhưng nghe nói nó vào được đây là có người dẫn dắt… mà mày hỏi để làm gì? – Hắc hắc… Ông không thấy chuyện hủy bài thi hôm qua là quá tình cờ sao? Hành động như biết trước là không có ai ở trường… Trước khi tui đi chơi, tui có nhắn cho ông, qua số điện thoại của gã Tôn… – Nhắn gì? Tao có biết đâu? – Ông Lâm chợt giật mình hỏi lại. – Ah… Ha… Thòi ra rồi… Hắn nhận tin nhắn… Hắn không báo ông, lại báo cho gã Phước… – Thằng Thiên gật gù, ánh mắt loé sáng.
0 bình luận