Chương 12:

Thằng Thiên chợt rùng mình nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Không phải chứ? Mình rõ ràng thấy hắn còn thở ah… Nó không dám chần chừ, mau chóng rửa mặt, đi theo ông Lâm. Dọc hàng lang, nó thở phào khi nhìn thấy Tuyết Nga đang ngồi trong lớp. Mắt con bé nhìn nó hơi thâm quần, nhưng nụ cười trên môi thật xinh tươi. Chắc vì sung sướng khi nhìn thằng chồng với cái mặt sưng húp… Vậy thì, chuyện gì đang xảy ra? Phòng thầy Hiệu trưởng đầy kín giáo viên, ông Lâm phải xin lỗi rối rít mới mở ra đường vào. – Đêm qua hai cha con ông đi đâu? – Câu đầu tiên của thầy Hiệu trưởng thật lạnh lùng. – Dạ… Tôi… Tôi ra ngoài một chút… Thằng Thiên vẫn ở trường mà… – Ông Lâm nói dối. – Hừ… Tối qua có kẻ phá ổ khóa phòng Giáo viên, trộm đi một cái laptop dùng chung… – Ông ta gầm gừ. – Nhưng điều đáng nói là hắn còn xé nát tập ba bộ bài thi chưa chấm… – Sao? – Ông Lâm rùng mình lo lắng. Hơn mười năm làm việc ở trường, ông biết được tầm quan trọng của sự việc. Mất laptop là chuyện không lớn lắm, vì dù sao cũng là máy công cụ dạy học, không lưu trữ gì quan trọng. Nhưng phá hủy bài thi của học sinh, là chuyện lớn. Nếu tổ chức thi lại, học sinh sẽ than phiền. Nếu đến tai phụ huynh, nhà trường bị la mắng là chuyện nhỏ, nhưng đến tai cơ quan quản lý chiều dọc, vậy thì lớn chuyện rồi. Cả nhóm người kéo nhau đi qua phòng giáo viên. Thằng Thiên nhìn ổ khóa bị nạy tung lên, thầm mỉm cười. Nhìn cả căn phòng bị lục tung lên, dưới sàn rất nhiều giấy thi nát vụn dồn đống. – Trường còn mình cậu Thiên, thì cậu ấy giải thích đi… Một giọng đàn ông vang lên trong đám người, được khá nhiều người đồng tình. Cả đám quay lại nhìn thằng Thiên. Nó mỉm cười lên tiếng: – Cho hỏi người mới nói có phải là thầy Phước không? Gã Phước thoáng giật mình, rồi bình tĩnh lại bước ra. Ánh mắt hắn nhìn thằng Thiên như muốn nói, lần này mày chết chắc. – Đúng là tôi… Nhưng trách nhiệm của cậu là phải giải thích với mọi người… Không phải của tôi… – Hắn hất hàm khiêu khích. – Ah Không… Tui chỉ muốn hỏi vậy thôi… Trách nhiệm dĩ nhiên là của tui mà… dù thầy có hiểu rõ chuyện gì xảy ra… tui cũng phải đứng ra trả lời, đúng không? – Nó nhe răng cười. – Cậu… Cậu nói năng cho rõ ràng… – Gã Phước nghiến răng. – Thôi… thầy lùi xuống đi… tạm thời hết chuyện của thầy… – Nó xua xua tay như đuổi tà. – Mày… – Gã Phước căm tức lùi xuống. Thằng Thiên chắp tay sau đít đi vòng vòng căn phòng trước ánh mắt tò mò của bao nhiêu người. Ông Lâm thấp thỏm như đứng trên đống lửa, mắt dán chặt vào từng cử chỉ của thằng con. Nó nhìn cái ổ khóa hư hỏng, kéo cửa tủ đựng laptop, rồi nhìn đống giấy thi rách nát bừa bộn. – Đúng là… có kẻ đột nhập… Một đám người suýt ngã ngữa với câu nhận xét đầu tiên của nó. – Giả vờ giả vịt… Sao không nhận đi cho rồi? – Gã Phước lầm bầm trong miệng, nhưng cũng đủ cho mọi người xung quanh nghe. – Ý tôi… – Thằng Thiên nói lớn hơn, át cả giọng hắn. – Ý tôi muốn nói là kẻ đột nhập không thật sự muốn ăn cắp… – Vậy để làm gì? – Kẻ đó… – Nó nhìn chằm chằm gã Phước. – Muốn vu oan giá họa cho người khác… – Bằng chứng đâu nói như vậy? – Gã Phước gân cổ lên cãi. – Hắc hắc… – Thằng Thiên nhếch mép cười. – Ăn trộm thông thường đâu có ngu vậy… Cạy khóa thì thôi đi… Còn đập nát cả tay nắm cửa… cứ như sợ người ta không biết là nhà vừa có trộm… – Ăn cắp laptop tại sao không lấy hết… – Nó kéo ngăn tủ ra, hai cái khác còn nguyên vẹn bên trong. – Lấy một cái thì đủ sao? Mọi người gật gù đồng ý. Gã Phước đỏ mặt, cố cãi: – Lấy một cái, để trường không biết, lần sau quay lại còn lấy tiếp… – Vừa nói ra, gã chợt hối hận vì sự ngu xuẩn của mình. – Hắc hắc… Nếu sợ trường biết thì đập nát ổ khóa làm gì? – Ha ha… hi hi… Mọi người bật cười trong khi gương mặt gã Phước đỏ bầm như dương vật cương cứng. – Vậy hắn xé bài thi làm khỉ gì? Cậu Thiên nói xem… – Thầy Hiệu trưởng hỏi. – Hắc hắc… Vì hắn biết bài thi chưa chấm sẽ mang lại rắc rối lớn với trường như thế nào… Và quan trọng là trường không dám báo cảnh sát vì sợ tới tai cơ quan quản lý… Và… – Thằng Thiên nhếch mép cười khinh thường, ánh mắt không rời khuôn mặt gã Phước. – Tui chắc chắn hắn phải là người trong trường… vì hai lý do… – Nó đưa tay lên. – Thứ nhất hắn hiểu được tầm quan trọng của bài thi chưa chấm… thứ hai… không có thằng ăn trộm nào rảnh rỗi ngồi xé cả xấp giấy đến nát như đến nỗi muốn ghép, cũng không ghép lại được… Mọi người xôn xao to nhỏ. – Kẻ đó đang có mặt tại đây… – Thằng Thiên quay một vòng, ánh mắt chằm chằm như xuyên thấu được cả quần áo mọi người. – Thầy Phước… – Nó hô lớn. – Cái gì? Chứng cứ đâu… Thằng oắt con… Mày đừng có suy luận bậy bạ… – Gã Phước nhảy lên đong đỏng. – Hắc hắc… Tui có nói thầy là kẻ đó đâu… Tui chỉ muốn hỏi ý thầy một chuyện thôi mà… – Mày… – Có phải… – Thằng Thiên nhìn chằm chằm gã, chân bước tới chậm chậm. – Thầy nói xem… Có phải là tìm được cái laptop bị mất ở đâu thì kẻ đó chịu trách nhiệm? – Ừ… – Gã vô thức gật đầu. – Kể cả chuyện xé bài thi? – Nó hỏi không ngừng, chân vẫn bước. Gã gật gật, thoáng lùi lại. – Tức là cái laptop không bị mang đi, mà giấu trong trường? Tức là không phải bị ăn cắp mà là mục đích giá họa người khác? – Nó đã sát mặt gã, ánh mắt mở trừng, miệng không ngừng nghỉ. Gã Phước mồ hôi ướt trán, vô thức gật gật liên tục. – Người bị giá họa phải là kẻ khả nghi nhất? Vì người đó có mặt ở trường vào thời điểm đó, không có ai làm chứng? Người đó không ai khác ngoài tui… Tại sao thầy hãm hại tui như vậy? – Tại mày… Hả? Không… – Gã Phước buột miệng, chợt chối phăng đi. – Không… liên quan gì đến tao? Thầy Hiệu trưởng hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn thầy Phước. Mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ, nhìn gã. Nhưng bao nhiêu đó không đủ, chỉ có thể nói rằng gã lỡ miệng. – Tui chỉ hỏi thử thôi mà… Hỏi thử thôi… hắc hắc… – Tôi thấy… – Gã Phước hít sâu một hơi, nói. – Kiểm tra căn phòng của cha con tui đúng không? – Thằng Thiên cắt ngang như biết rõ từng câu từng chữ gã sẽ nói. – Tôi không có ý nghi ngờ cậu Thiên… – Gã đã bình tĩnh lại. – Nhưng đôi khi kiểm tra chỉ là hình thức thôi… Mong cậu hiểu cho. – Ok… Tui biết mà… Vậy mời mọi người đi kiểm tra thôi… – Thằng Thiên ngồi lên bàn giáo viên, dửng dưng như chẳng liên quan gì đến nó. – Cậu… không đi? – Thầy Hiệu trưởng hỏi. – Không… Đi để làm gì? Dù gì mọi người có thể hỏi thầy Phước xem nó giấu chỗ nào? – Này… Này… thằng oắt con… Mày… – Gã Phước xắn tay áo, trừng mắt nhìn thằng Thiên, nhưng không dám bước tới. – Khoan đã… khoan đã… Thầy Hiệu trưởng… Chợt một giọng nói êm tai quen thuộc vang lên bên ngoài phòng. Thằng Thiên thở dài, nhưng lòng dâng lên một chút ấm áp lạ kì. Ngọc Lan mặt đỏ bừng, thở hổn hển chen người bước vào, tay cô bé ôm một cái laptop còn dán tem hiệu của trường. – Em nghĩ mọi người đang hiểu lầm rồi… Em mang cái máy về nhà làm việc tối qua… – Cô bé lén nhìn thằng Thiên, miệng thở dốc. – Mới đến trường nghe chuyện này… Em mới vội lên đây… Thằng Thiên cười tủm tỉm khiến mặt cô bé càng đỏ hơn. – Cô Lan… Theo tôi nghĩ dường như cô vừa chạy từ sau trường lên đây thì hơn… – Gã Phước hậm hực nói. – Tôi không có… – Ngọc Lan đỏ mặt vì nói dối. – Tôi thấy cô có ý bênh vực thằng nhóc này… Hôm qua rõ ràng cái máy còn ở đây… Cô không có mang về nhà… Cô có gì với nó… – Gã hằn học, mắt nổi tơ máu. Ngọc Lan lúng túng, mặt đỏ bừng lên. – Khoan đã… Khoan đã… – Thằng Thiên tuột xuống bàn, xăm xăm bước lại. – Hôm qua rõ ràng là không có lớp của thầy Phước… – Nó chỉ tay vào bảng Thời khóa biểu giáo viên treo trên tường. – Vậy… làm thế nào thầy Phước biết được tối hôm qua ba cái máy còn ở đây? – Tôi… Tôi đoán thế… Lúc nào chẳng vậy? – Gã lúng túng thấy rõ. – Thôi… Đủ rồi… – Thầy Hiệu trưởng tức giận hô lớn. – Chuyện này đến đây thôi… Không bàn tán nữa… Chuyện bài thi… – Chuyện bài thi… – Ông nhìn qua Ngọc Lan và thằng Thiên. – Tôi giao cho thầy Phước… lựa lời giải thích với học sinh… cho làm lại đề cũ cũng được… Nhưng lưu ý các em không được nói ra ngoài… Ah… Anh tìm thợ sửa luôn cánh cửa đó cho tôi… Mọi người rã đám. Tiếng xì xào bàn luận vẫn cố kềm nén thật thấp. Thằng Thiên cười hắc hắc khinh bỉ liếc nhìn khuôn mặt sượng cứng của gã Phước. Nó nghênh ngang khoác eo Ngọc Lan đi ra, không quên nháy mắt với ông Lâm còn lau mồ hôi nhỏ giọt. – Ấy… Kì cục quá… – Ngọc Lan chợt tỉnh ra, gắt thật nhỏ. Cô bé gạt tay thằng Thiên khỏi bờ eo mình, mặt cúi gằm, sải chân bước thật nhanh. Thế là xong một âm mưu đen tối, nhưng trong danh sách của thằng Thiên lại có thêm một kẻ cần tiêu diệt. … Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/ Chiều tối hôm đó, sân trường lại vắng tanh. Chỉ còn tiếng chổi sàn sạt của ông Lâm văng vẳng vang vọng. Ông Lâm dồn lá bàng lại thành đống, bật lửa đốt. Ông bần thần nhìn làn khói trắng bốc lên cuộn tròn tròn trước khi tản ra, không khí tràn ngập mùi khen khét quen thuộc. Chuyện mất cắp sáng nay, ông biết nó là một âm mưu dơ bẩn của gã Phước. Nhưng vấn đề là thằng Thiên con ông đã làm gì để hắn căm ghét như vậy? Không lẽ vì ghen tức chuyện con Vi? Hay con bé Ngọc Lan? Con bé Ngọc Lan có lẽ cũng có gì đó với thằng Thiên. Nếu không phải thì sao tối nay lại rủ nó đi ăn chứ? Nói là đền đáp sự giúp đỡ của nó, nhưng ông không thấy như vậy. Trong chuyện này, ông không có gút mắc gì, chỉ hơi lo lắng về những hiềm khích thằng Thiên đang đối mặt. Ông Lâm mãi suy nghĩ, không hề hay biết trong góc cầu thang tối, một ánh mắt đang quan sát ông. Thằng Hùng lớp 12A3 nhếch mép cười nhìn ông Lâm, sau lưng nó một giọng con gái thì thào lo lắng. – Em thấy chuyện này sao đó… Kì cục lắm… – Gì đâu mà kỳ… Em làm được mà… – Thằng Hùng tay không ngừng cởi nút áo dài của con bé. – Nhưng… – Không sao… Ông già đó làm ăn được gì chứ? Cùng lắm thì sờ mó chút thôi… – Nó vắt cái áo lên vai, tiếp tục cởi quần con bé. – Em sợ lắm… – Em sợ gì chứ… Lão già đó không dám làm gì em đâu… Nếu em không đồng ý… Em cứ giả vờ một chốc, cho lão sờ mó một chút, rồi đẩy gã ra… Xong… Con bé đang nhấp nhỏm, môi mím chặt, nhìn bàn tay thằng Hùng tuột cái quần lót xuống, mảnh vải cuối cùng trên thân thể nó. Thằng Hùng nhìn hai bầu vú căng tròn mập mờ trong bóng tối, nhịn không được nó ôm ghì vòng eo con bé, miệng há to ngậm lấy núm vú mút mạnh. – Ưmmm… Anh… – Con bé rít lên thật khẽ. – Bao nhiêu thôi… Xong chuyện… Anh chìu em tới sáng… Chịu không cưng? – Hứ… Ai thèm chứ… – Con bé mặt đỏ bừng, gắt lên. Thằng Hùng tiện tay, ném quần áo con bé xuống sàn nhà. Nó rút điện thoại di động, bật chế độ quay phim, đặt giấu sau một cục gạch ống trong góc. Con bé chần chừ nằm xuống, tay bắt quanh miệng làm loa: – Cứu tôi với… – Nhỏ vậy ai nghe? – Thằng Hùng gắt lên. – Lẹ đi… Ông già đang đi ra sau trường kìa… – Đừng mà… Cứu tôi… Dừng lại… – Hắc hắc… Nghe được đó… thương tâm lắm… – Thằng Hùng bật cười, nói nhỏ. – Hứ… – Xuỵt… Ông già tới rồi… Cứ theo kế hoạch mà làm nhé… Anh chờ em ngoài trường… Ông Lâm vừa nghe tiếng kêu cứu nho nhỏ từ phía góc trường. Nghĩ ngay đến chuyện con bé Ngọc Lan bị làm hại, ông vội vã ném cây chổi, toan chạy đi. Chợt nghĩ gì đó, quay lại nhặt cây chổi, nắm chặt trong tay, cố chạy thật nhanh. Từ xa, ông thấy một bóng đen, đội mũ đeo khẩu trang lao ra từ gầm cầu thang. Nhìn thấy ông, nó luống cuống chuyển hướng vọt ra sau trường. Khi ông Lâm hổn hển chạy tới nơi đã không còn bóng dáng kẻ đó nữa. – Ưmm… Cứu tôi… Ông lò mò đi vào góc cầu thang tối, bật đèn. Chết sững cả người. Trước mặt ông là một đứa con gái lõa lồ nằm rên rỉ vặn vẹo trên đống quần áo nhàu nát. Khuôn mặt nó thật xinh đẹp, đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt. Cơ thể trần truồng của nó phơi bày toàn bộ trước mắt ông, hai bầu vú nảy nở căng tròn còn ửng đỏ dấu vết gặm nhắm của kẻ vừa bỏ chạy. Ông Lâm nhận ra con bé tên Khả Nghi – Lớp 12A3. Ngày xưa, không hiểu ba nó nghi ngờ gì mẹ nó mà đặt một cái tên mập mờ như vậy. Ông còn nhớ ngày con bé vào trường năm lớp 10, bị bạn bè trêu chọc cũng vì cái tên. Nhưng đến cuối năm đó, nó chợt trổ mã xinh đẹp hẳn, nổi bật hơn phần lớn con gái trong trường. Cũng chính cái tên đó, lại trở thành giấc mơ của bao đứa con trai. Rồi con bé bắt đầu cặp bồ yêu đương, bao quanh nó chỉ còn những thằng quậy phá cá biệt, bọn ngoan hiền sợ hãi tránh xa. Ưmmm… Em nóng chết mất… ôi… Tiếng rên rỉ của con bé kéo ông Lâm trở lại. Từ ngày được thõa mãn với con Vi, rồi thằng Thiên còn lôi kéo cả con Nga, cả hai đứa đều xinh đẹp nhất nhì khối 11, ông Lâm đã không còn quá bức xúc như thời gian trước. Ánh mắt ông lướt qua cơ thể trần truồng vặn vẹo của con bé, dò xét xung quanh. Không biết tự lúc nào ông tự tập cho mình thói quen nhìn ngó sự việc theo một hướng khác, như thằng Thiên. Câu chuyện trước mắt không hề đơn giản. Khoảng cách từ vị trí ông quét sân đến đây không hề nhỏ, nhưng ông vẫn nghe được con bé kêu la. Tức là tiếng la của con bé không hề nhỏ. Nhưng ngay khi ông đặt chân đến đây, con bé chỉ ư ử rên nhỏ như mèo. Ông chợt phát hiện ở góc khuất có gì đó sáng sáng, sau cục gạch ống. Ông bước lại…
0 bình luận