Cha Con ông Bảo Vệ
Kabuto
Chương 11:
Ánh đèn vàng phủ xuống con đường vào Khu biệt thự. Một chiếc Mer bóng lộn chậm rãi tiến vào, đỗ lại trước nhà Tuyết Nga.
– Pin pin…
Sau hai hồi còi xe inh ỏi, cửa trước xe bật mở. Một gã đàn ông nhỏ thó, dáng người yếu ớt bước xuống. Hắn không ai khác, ngoài chồng Tuyết Nga, cũng với vẻ mặt đắc ý, nụ cười nhếch trên môi đó. Hắn ngạc nhiên nhìn căn biệt thự tối đen, không một ánh đèn. Lục lọi túi áo hắn rút ra một cái remote, bấm nút. Cánh cửa rung lên, xàn xạt chậm rãi kéo sang một bên. Chiếc xe gầm nhẹ tiến vào garage. Hắn thoáng ngạc nhiên nhìn chiếc xe máy dựng bên bờ tường. Rồi như nghĩ đến chuyện gì ghê gớm, vẻ mặt hắn chợt chuyển thành đỏ bừng giận dữ. Đèn trên lối đi tự động bật sáng theo từng bước đi như diễn tả sự phẫn nộ đang dâng lên tột cùng của hắn.
Hắn từng bước tiến về căn phòng ngủ. Ánh sáng nhàn nhạt bên trong hắt qua khe cửa, không chút âm thanh. Bàn tay hắn rịn ướt mồ hôi làm tay nắm cửa trơn tuột. Cánh cửa bật mở. Trên chiếc giường tròn quen thuộc, chăn phủ kín, mái tóc đen dầy gợn sóng của Tuyết Nga. Và bên cạnh, không ngoài dự đoán là một mái tóc đen lấp ló.
– Mẹ mày…
Hắn gầm lên, lao đến giật phăng chiếc chăn xuống.
– Á… Anh… Anh…
Con Nga hét lên, bừng tỉnh. Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của hắn, con bé co rúm cả người. Run lên Lâm bật như thỏ con gặp sư tử. Con bé bưng mặt, đầu óc trống rỗng không tưởng tượng được chuyện gì sắp xảy ra.
– Á… ông là… – Con Vi hoảng hốt, kéo chăn che kín cơ thể lõa lồ.
– Ha ha… Trời ơi là trời… Nga… Em cắm sừng anh thế này sao?
Con Nga run rẩy, không dám ngẩng mặt lên. Nhưng sao giọng nói của hắn không còn vẻ tức giận như vừa rồi, lại xen chút đùa cợt mỉa mai? Ngón tay con bé hé mở, lén nhìn sang bên cạnh. Con bé chỉ thấy con Vi trùm kín chăn chỉ lộ ra đôi mắt. Vậy thằng Thiên đâu? Con Nga lén nhìn về phía phòng tắm.
Thằng Thiên lúc này cũng căng thẳng không kém. Nó vừa nảy đi toilet, loay hoay mãi không tìm ra công tắc đèn. Nó đành bật đèn phòng, vì dù sao vách kính phòng toilet cũng xuyên ánh sáng. Vậy mà… vừa giũ giũ xong, thì bên ngoài đã vang lên tiếng hét la ầm ĩ. Nó giờ đây núp sau bức rèm nilon phòng tắm, suy tính bước kế tiếp. Xông ra, gã đó có lẽ không chịu được một cú đấm của nó. Nán lại đây, cũng chỉ là tạm thời, không giải quyết được vấn đề. Thằng Thiên chợt thấy ánh mắt của Tuyết Nga lén nhìn nó. Chỉ lướt qua, nhưng trong ánh mắt đó là sự áy náy và nài nỉ. Nó chợt nhớ đến lý do cưới chồng của Tuyết Nga và căn bệnh tim trầm trọng của cha con bé. Thằng Thiên nín lặng.
– Em… Em tưởng anh ngày mai mới về… Em sợ ma… Nên… Nên rủ Vi về ngủ chung… – Con Nga lúng túng, đầu óc ngỗng ngang.
– Ha ha… Ngủ chung hả? Vậy có cần cởi hết quần áo ra không?
– Em… Em…
Hắn ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn bàn chân trắng nõn của con Vi. Con bé rút luôn vào chăn.
– Anh không tin em có cảm giác với đồng giới! Còn ai ở đây nữa? – Hắn nheo mắt nhìn về phía buồng tắm.
– Không… không… Chỉ có em và Vi thôi mà… – Con Nga rối lên.
Con bé bật dậy, thân thể lõa lồ ôm choàng lấy bờ vai hắn.
– Thật ra… Em… em và Vi rất… hợp nhau… Em hy vọng là anh không ghen chứ? – Tuyết Nga thủ thỉ vào tai hắn.
– Ha ha… Nữ thì có gì để ghen… Nhưng anh vẫn không tin lắm… – Hắn cười cười lắc đầu.
– Vậy… – Tuyết Nga mím môi nhìn qua con Vi.
Hai đứa mặt chợt đỏ bừng lên. Tuyết Nga kéo mép chăn ra. Con Vi thoáng chần chừ, rồi cũng buông tay. Mặt con bé nóng lên khi ánh mắt thèm thuồng của hắn rà soát khắp thân thể nó. Hắn không giấu diếm, nghiên đầu sang bên nhìn thẳng vào giữa hai chân con Vi.
Không một lời nói, chỉ có ánh mắt áy náy và cảm thông. Hai đôi môi chậm rãi áp vào nhau, hai chiếc lưỡi rụt rè tiếp xúc rồi cuống lấy nhau. Dù không ít lần hôn và vuốt ve cơ thể nhau, nhưng lúc đó hai đứa trong tình huống hưng phấn cao trào. Còn lúc này đây, không có sự mãnh liệt của thằng Thiên và trước ánh mắt cú vọ của chồng Tuyết Nga, hai đứa nguội lạnh, lạc lõng. Môi Tuyết Nga hôn dọc chiếc cổ thon dài trắng muốt, liếm quanh hai bầu vú, rồi há miệng ngậm mút núm vú con bé. Con Vi nhắm chặt hai mắt, cố tưởng tượng tới đôi môi ấm áp của thằng Thiên.
Nhưng sự nhẹ nhàng êm ái của Tuyết Nga thật sự khác quá xa với hành động mạnh mẽ tham lam của thằng Thiên. Nhưng thật lạ, con bé cảm thấy mình đã từng mê luyến sự nhẹ nhàng êm nhu như thế. Hình ảnh ông Lâm chợt xuất hiện trong đầu nó. Khuôn mặt già nhăn nheo, sạm nắng, khắc khổ của ông nhẹ nhàng áp lên ngực con bé. Môi lưỡi ông ấm áp, già cỗi liếm quanh, rồi chậm rãi nhấm nháp đầu vú con bé. Hai bàn tay thô sần của ông xoa nắn, rồi se se núm vú bên kia của con bé.
– Ưm…
Con Vi bật rên nhỏ, chợt nhận ra tự lúc nào chồng Tuyết Nga đã ngồi sau lưng, hai bàn tay hắn chậm rãi xoa nắn, ngón tay se se núm vú con bé. Con Vi hoảng hốt, toan phản kháng, thì bàn tay Tuyết Nga đã nắm chặt, trấn an. Con bé nín lặng, nhắm mắt lại.
Hắn chậm rãi kéo cặp đùi con Vi mở rộng sang hai bên. Âm hộ con bé phơi bày trần trụi trước mặt con Nga và ánh mắt thèm thuồng từ bên vai nó. Con Vi còn nghe được cổ họng hắn nuốt nước bọt. Tuyết Nga nhắm mắt, há miệng ngậm kín, lưỡi liếm sâu vào âm hộ con bé.
– Ưmm… Ôi…
Thằng Thiên nghiến răng khó chịu. Tiếng rên rỉ ngượng ngùng nho nhỏ của con Vi cứ đập vào màn nhĩ nó. Nhìn cơ thể lõa lồ trắng muốt của con bé trong vòng tay gã đó, hai bầu vú quen thuộc săn cứng trong tay hắn, cặp đùi con bé mở rộng, hai bàn chân con bé co quắp lại trước mái tóc đen xõa tung hì hục của con Nga. Thằng chồng ốm yếu của con Nga chợt nghiêng người lấy gì đó dưới giường. Tiếng rè rè vang lên làm thằng Thiên nhíu mày chú ý. Đây là thứ quái quỉ gì? Một con cu giả thật to, rung rung, đầu ngoáy ngoáy trong tay hắn. Tuyết Nga chợt rùng mình ngẩng đầu lên, ánh mắt con bé sợ hãi thứ quen thuộc kinh tởm đó.
– Em… Em muốn… – Con Nga mím môi quyết định, toan chộp lấy thứ đó từ trong tay hắn.
– Không… không… Phải để Vi thử cảm giác mới chứ? Ha ha…
– Ơ…
Con Vi đầu gấp lại trong lòng hắn, ánh mắt hoảng sợ nhìn thứ ngọ nguậy rè rè trong tay hắn. Nó chậm rãi dí quanh quanh hai núm vú con bé, rồi dần di chuyển xuống dưới. Hơi thở của hắn cũng dồn dập nhìn theo con cu giả cọ sát lên hai mép âm hộ con bé, rồi đi vào trong.
– Ưmmm… Ahh… Ôi… Dừng lại… Ôi…
Con Vi há hốc, hai bàn tay vô lực cố gạt thứ ngọ ngoậy đang tiến sân vào âm hộ. Hắn bỏ con bé nằm dài xuống giường, tay vẫn giữ chặt, ngồi sang bên cạnh. Tay kia lại mò mẫm dưới giường, rút ra một cái khác, đen thui, cong vòng lớn hơn không ít. Con Nga run rẩy leo lên giường, mặt hướng về phòng tắm, mông chổng về phía hắn. Ánh mắt con bé đỏ hoe nhìn thằng Thiên. Chuyện ô nhục này, con bé chưa bao giờ dám nói cho ai, lại để cho thằng Thiên chứng kiến. Mắt con bé nhắm lại, một dòng nước mắt chảy dài, khi thứ đó từng chút một đi vào. Hai bàn tay con bé che miệng, cố nén tiếng nấc trong cuống họng.
– Ưm… Ôi… Ôi… Dừng lại… Em chết mất… Ôi…
– Ưmmm…
Thằng Thiên bóp chặt nắm tay đến mức móng đâm vào thịt rớm máu. Nhưng nó không cảm thấy đau, vì lòng nó còn đang khổ sở chịu đựng cơn đau lớn hơn cả trăm lần. Nhìn con Vi chới với vô lực, con Nga vùi đầu xuống giường nén khóc chịu đựng, lòng nó như bị dao cắt ra từng khúc. Hai người con gái đầu tiên của nó trên đất Sài Gòn này, lại đang bị một thằng nhà giàu ốm yếu dày vò với trò tiêu khiển bệnh hoạn.
Nó muốn lao ra, giật phăng thứ đó, cắm một cái vào miệng, một cái vào hậu môn hắn. Chưa đủ, bắt hắn chổng mông lên để nó đạp mạnh vào cho thứ kinh tởm đó chui hết vào trong. Hai mắt nó đỏ bừng tơ máu, nhìn quanh buồng tắm, chợt dừng lại chỗ cái máy sấy tóc treo trên tường. Ánh mắt nó sáng lên như nghĩ đến chuyện gì đó…
Thằng Thiên nhẹ nhàng khóa thoát nước Lavabô, mở vòi chảy vào tay không tiếng động. Tiếng rên rỉ, nài nỉ của hai đứa mỗi lúc một yếu ớt, khô khan. Nó mím môi kiên nhẫn, quan sát. Gã đó đang xoay mặt về phía buồng tắm, một tay giữ chặt giữa hai chân, một tay bóp nắm bầu vú con Vi, đưa vào miệng mút chùn chụt. Con Nga đã rũ rượi, hai đùi mềm nhũng, nằm bẹp xuống giường, sau mông còn ló ra một mẩu đen thui ngọ ngoậy. Thằng Thiên ngầm xác định rõ các vị trí. Nó rút dây điện máy sấy ra. Bật nút. Nhẹ nhàng thả máy vào lavabô đầy nước. Cắm điện.
– Xoẹt…
Cả căn nhà vụt tắt, tối đen. Đúng như nó dự đoán. Căn nhà có thiết bị chống chập điện. Thằng Thiên đã được ông Lâm dạy qua một lớp cơ bản về điện để sửa chữa những thứ đơn giản ở trường.
– Mẹ nó… Quái quỉ gì vậy?
Chồng con Nga đang lầm bầm chửi. Đột nhiên thân thể con Vi trượt nhanh tới trước, vuột khỏi tay hắn. Có tiếng mở cửa phòng, gió mát lùa vào.
– Chạy hả? Chạy đi đâu… ha ha…
Hắn vụt dậy, lao theo. Vừa qua khung cửa, chợt một vật gì đó ngáng ngang dưới chân. Hắn chúi người lao thẳng xuống cầu thang.
– Ahhh… Trời… Đùng đùng… Đùng…
Thằng Thiên co rúm người áp mặt trên sàn nhà lắng nghe. Có hơn mười bậc thang thôi… Ngàn vạn lần đừng chết ah… Sau một phút, không có tiếng động, thằng Thiên lồm cồm ngồi dậy, trở lại phòng. Con Vi ngơ ngác nằm dưới sàn, cũng ngồi dậy. Con Nga ngồi trên giường, rọi đèn pin, nhìn thằng Thiên hoảng sợ.
– Anh làm gì hắn?
– Có làm gì đâu? – Thằng Thiên nhúng vai. – Chạy chơi mà cũng vấp ngã, chán thiệt.
Đúng như thằng Thiên dự đoán, gã nhà giàu không đoản mệnh lắm. Chỉ bất tỉnh nhân sự với cục u to tướng trên trán. Dù hắn có tỉnh lại, thì mọi việc cũng được sắp xếp logic, không khe hở. Đột nhiên cúp điện, con Vi chạy trốn, hắn đuổi theo, vấp ngã. Ah… dĩ nhiên, con Nga phải thủ tiêu cái máy sấy tóc khét lẹt và tự bật cầu giao CB lên. Thế là xong.
Xong thì xong đối với hắn, nhưng chỉ mới bắt đầu với thằng Thiên. Trên đường chở con Vi về, thằng Thiên không nói một lời. Nó tự hứa một lúc nào đó sẽ trả thù. Một lúc nào đó, thứ đen thui ghê tởm đó sẽ ngập lút trong hậu môn thằng nhà giàu bệnh hoạn đó.
– Dậy… Mẹ mày… Dậy ngay…
Tiếng gào thét của ông Lâm làm thằng Thiên bừng tỉnh.
– Rửa mặt mau… Tới phòng thầy Hiệu trưởng… Có chuyện lớn rồi… – Ông gấp đến muốn khóc, đi qua đi lại.
– Chuyện gì gấp? – Thằng Thiên dụi dụi mắt.
– Tao không biết… nhưng giọng ổng rất giận dữ…
0 bình luận