Cha Con ông Bảo Vệ
Kabuto
Chương 3:
Chuyện con bé Vi lén lút ở chung với ông Lâm chỉ kéo dài 2 ngày. Mẹ nó lên tới trường tìm, bắt nó ra nói chuyện trong giờ học. Hai mẹ con tranh cãi, rồi lại khóc lóc một lúc lâu thì giải quyết mọi chuyện. Mẹ nó kiên quyết dứt tình với người đàn ông đó, để rước con gái về nhà. Về việc nó ngủ đâu trong vòng 2 ngày, con bé chỉ nói dối là tại một nhà đứa bạn gái chung trường.
Mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc tại đây, hoặc cùng lắm là tiếp diễn thêm vài lần trò chơi giữa ông Lâm và con Vi. Nhưng hai ngày sau, ông nhận được tin từ con trai. Vợ ông chết.
Ông Lâm xin phép nghỉ về quê một tuần. Nghĩa tử là nghĩa tận. Dù vợ con đã bỏ ông mười năm, nhưng ông vẫn thấy mình có trách nhiệm với gia đình.
Mười ngày sau, ông quay lại trường, với tâm trạng an ổn lạ kì. Vợ ông đã an nghỉ yên ấm. Thằng con trai hai mươi mốt tuổi cũng nhận lại cha. Và nó bằng lòng lên ở cùng với ông. Ông Lâm gọi ngay lên trường trình bày mọi việc. Ban Giám hiệu đồng ý cho con ông ở chung với cha, ít nhất cho đến lúc nó tìm được việc làm ổn định. Thế là ông lên Sài Gòn trước, để thằng con lại lo thu xếp và gửi gắm nhà cửa.
Mái trường vẫn như vậy. Lá bàng vàng úa rơi vương vãi cả sân. Mấy con chó nhỏ ăng ẳng quấn quít dưới chân ông như mách lẻo ăn không đủ no. Thời gian ông xin nghỉ về quê, nhà trường thuê tạm 2 thanh niên Phường đội thay phiên trực giữ trường. Thanh niên thì mãi là thanh niên, không thể chăm chỉ, tỉ mỉ như người lớn tuổi được.
Ông đi dọc hành lang lớp học, chợt một cánh cửa lớp làm ông chú ý. Giờ này trường đã tan học hơn một tiếng, lẽ ra cửa lớp học đã phải khóa lại hết. Tại sao cánh cửa này vẫn hé mở. Ông lắc đầu ngao ngán kiểu làm việc của hai gã Phường đội. Khi ông vào cửa trường không buồn khóa, ngay cả mặt mũi hai đứa nó cũng không thấy đâu. Đột nhiên ông nghe một âm thanh kì lạ, nữa không hợp hoàn cảnh, nữa kia lại quen thuộc vô cùng. Ông đẩy cửa ra. Tim ông như thắt lại.
Trên chiếc bàn giữa lớp, một cơ thể phụ nữ lõa lồ trắng muốt đang oằn người rên rỉ dưới những bàn tay, những cái lưỡi của hai gã đàn ông trần trụi. Dưới chân bàn ngổng ngang những mảnh áo dài trắng và quân phục Phường đội. Đứa con gái đó chính là Vi. Con bé mà hơn mười ngày trước còn rên rỉ trong vòng tay ông. Nhìn nó với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tê dại quấn quýt lấy miệng lưỡi gã đàn ông, ngực nó ưỡn lên, tay kéo ghì mái tóc của một gã khác đang bú mút chùn chụt hai bầu vú, hai đùi nó vặn vẹo kẹp lấy bàn tay đàn ông hì hục bới móc, ông thấy máu mình sôi lên vì giân dữ. Ông dập mạnh cánh cửa phòng.
– Rầm…
– Ahhh… Ah… A…
Sáu con mắt đỏ ngầu vì dục vọng, ngơ ngác nhìn ông. Con Vi hoảng hốt hét lên, lồm cồm nhảy xuống bàn, co rút người lại. Hai gã Phường đội vừa hậm hực, tiếc nuối, vừa lo lắng nhìn ông Lâm. Hai gương mặt này cũng không xa lạ với ông, mỗi lần trường có lễ lớn, hai gã thường được cử xuống phụ giúp.
– Hai cậu cút ra ngay… Tôi sẽ báo cáo việc này với Phường… – Ông Lâm nắm chặt hai nắm đấm, mắt long lên giận dữ.
– Chú… Chú Lâm… Con… Bọn con… Em nó đồng ý mà… Không phải tụi con làm bậy… – Một thằng ấp úng, tay che khối u nhô cao dưới đũng quần.
– Mày còn nói nữa… Tụi mày dụ giỗ con gái nhà lành làm chuyện đồi trụy trong trường… Nó đồng ý thì sao? Tôi cũng sẽ mách ba mẹ nó… – Ông không buông tha.
– Chú… Chú…
Thằng nhỏ lúng túng đến phát khóc, quay sang nhìn đồng bọn, rồi nhìn con Vi. Nhưng con nhỏ đang bưng mặt run rẩy, co ro dưới bàn.
– Thôi được rồi… Hai đứa mày về ngay đi… Lần này tao sẽ không báo Phường… – Ông biết dọa nạt nhiêu đó là đủ. – Nhưng lần sau còn dụ giỗ con bé, cho dù không phải trong trường, tao sẽ gom luôn chuyện này báo luôn một lượt. Nghe chưa?
– Dạ… Con về… bọn con không dám nữa…
– Con…
Hai thằng nhỏ quá sợ hãi, mau chóng gom quần áo lao ra cửa. Căn phòng im ắng, chỉ còn lại con Vi co ro sụt sịt dưới gầm bàn và ông Lâm thất thần đứng ngay cửa. Sau một lúc, lấy hết can đảm, con Vi ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ông đã đi tự lúc nào.
Ông Lâm vừa về đến phòng, thì một thân hình mềm mại đã ôm chầm lấy lưng ông.
– Con xin lỗi… Con không nên như vậy… Nhưng… Con thật sự… – Con Vi nức nở.
Ông Lâm gỡ tay nó, quay lại nhìn con bé quần áo xộc xệch đang co rút vì sợ hãi. Cổ áo nó hở ra, vết dấu răng mẫn đỏ phập phồng trên bầu vú. Khoé miệng nó đỏ hồng vì miệng lưỡi hai đứa nhóc kia. Ông chợt thấy lòng mình nóng lên như lò lửa. Bao nhiêu cố gắng giữ gìn cho con bé, ông làm đều vô ích. Tại sao?
Ông thở dài ngồi xuống mép giường, môi ông mấp máy như muốn nói nhưng không thốt được thành lời.
– Chú không hiểu? Con rất ngoan mà Vi…
– Con… Con chỉ là nhớ cảm giác đó… Con rất muốn được… chú yêu thương… – Con bé nức nở, nó nắm tay chặt tay ông.
– Không thể được… – Ông Lâm lắc đầu áy náy. – Chú và… con là chuyện khác… Chú thừa nhận sai lầm của chú… Chú không nên… nhưng ít ra chú chưa bao giờ hại đời con… Hai kẻ kia không phải như vậy… Chúng nó…
– Tuổi con… Con có thể yêu… có thể làm chuyện đó… Nhưng đây là hai người… hai người… đây là hành vi… dâm loạn… là… là trụy lạc… Con hiểu không?
Con bé mím môi, mắt ngấn lệ nhìn ông Lâm. Bàn tay nó lạnh lẽo rụt lại.
– Tại sao chú như vậy với con từ ban đầu? Rồi tại sao lại ngừng lại… không tiến xa hơn? Vì con sao? Vì như vậy thì đầu óc con mới trong sáng vô tư sao? – Càng nói nó càng hét lớn giận dữ.
– Chú… còn lớn hơn tuổi ba con… với con còn được mà… Hai anh kia thì sao? Sao… không được?
– Con nhỏ này… Mày có im đi không? Mày muốn sao? – Ông đẩy nó ngữa ra giường.
Ông chồm lên người nó, mở phanh mảnh áo dài, nịt ngực, quần lót… từng mảnh bị ông lột sạch bóng. Con bé nhìn ông với ánh mắt hoảng sợ, nhưng nó không kháng cự. Ông Lâm kéo tuột quần áo mình, tay ông nhào nắn cặp vú căng tròn của nó. Hai chiếc núm xinh đẹp ông vẫn nâng niu thường ngày, nay đỏ lựng những vết răng ngang dọc. Ông bóp nghiến chúng, hai ngón tay kẹp lấy, se mạnh. Con Vi oằn người la lên vì đau, nhưng tiếng nó lại xen lẫn cả khoái cảm. Ông Lâm lồm cồm leo lên giường, dương vật ông chĩa thẳng hướng vào cái miệng há hốc của con bé.
– Ahh… ưm…
Ông bế thốc đầu nó lên, thúc dương vật vào miệng nó. Nước miếng nó trào ra, lưỡi nó ngọ ngoạy như phản đối, nhưng mắt nó vẫn mở lớn nhìn ông như thách thức. “Rồi ông sẽ làm gì nữa?” Ông Lâm gầm gừ, nghiến răng ken két. Ông nhận ra mình như không phải là kẻ chiến thắng, mà đang mắc mưu con bé. Tay ông nới lỏng, nhưng con bé vẫn không nhả dương vật ông ra. Chiếc lưỡi nhỏ bé của nó vẫn đánh quanh quanh đầu khấc của ông. Đôi môi nó vẫn mút chặt, nuốt vào, nuốt vào.
– Ahhh…
Ông Lâm rên khẽ. Cơn khoái cảm buột ông phải đẩy con Vi ra. Ông thở hổn hển, nhìn cơ thể trần truồng tênh hênh của con bé mời gọi. Ông thở dài vì biết đây là kết quả không tránh khỏi. Nếu không phải là ông, thì có thể là một gã xe ôm, một thằng bán cháo lòng sẽ được con bé ban phát đời con gái của mình. Ông biết mình đã sai lầm ngay từ bước đầu tiên. Một bước trượt dài không đường quay lại.
Ông cầm dương vật mình chậm rãi cọ dọc hai mép âm hộ đã ướt đẫm của con bé. Ánh mắt ông không rời đầu dương vật mình chậm rãi khai mở đường vào cửa mình con bé. Từng chút, từng chút một. Đầu khất vừa lọt vào cảm giác bóp nghẹt đã làm ông sung sướng muốn điên lên. Ông chậm rãi đẩy tới. Giữa thân, gần cuối, cuối cùng ông cũng chạm bước vào cuối cùng. Nó là khoảng cách từ mép mu con bé hai ngón tay đến gốc dương vật của ông.
Ông Lâm cặp hai ngón tay quanh gốc dương vật như cột mốc cuối cùng. Dương vật ông lại rút ra chậm chậm, rồi đút vào… Cảm giác lúc này của ông thật khó tả, như một đêm tân hôn khác nhưng còn sung sướng hơn. Âm hộ con bé khít chặt như tất cả các cơ đều quá căng, có thể đứt bất cứ lúc nào. Nó mím môi, hai mắt nhắm nghiền, nhưng ông biết nó đang chịu đựng cảm giác đau rát. Nhưng không quá lâu, chỉ hơn nửa phút, âm hộ nó hoàn tất quá trình làm quen với vật thể lạ. Nó tiết ra thật nhiều âm dịch, bao lấy dương vật ông.
– Ưm… Ôi…
Con bé rên rỉ theo từng động tác của ông Lâm. Ông bỏ tay ra khỏi gốc dương vật, nín thở, thúc mạnh.
– Ahhh… Đau quá… Con… Con…
Ông Lâm ôm chặt con bé, để dương vật mình thật sâu trong cửa mình nó. Hai hàng nước mắt nó ứa ra, đôi môi nó run rẩy. Ông cúi xuống trao cho nó một nụ hôn. Có lẽ đây là nụ hôn đầu tiên ông chủ động. Thế hệ của ông không thích hôn hít với cái lưỡi ngọ ngoạy trong miệng người khác. Với ông hôn kiểu đó không có gì ngoài cảm giác mắc ói. Nhưng lần này lại khác.
Chiếc lưỡi nhỏ bé thơm tho của con bé len qua đôi môi tho dầy của ông như tìm một điểm tựa xoa dịu cơn đau đớn đầu đời. Cảm giác ấm áp mỹ diệu nhất trần đời bắt đầu. Từng nhịp chậm rãi ra vào của ông làm con Vi đờ đẫn tê dại. Âm hộ nó thật ấm, óc ách nước, cứ trào ra theo mỗi cú thúc của ông. Ông Lâm chống hai tay lên, hạ thể nhấp nhanh hơn. Từng tiếng bành bạch vang lên theo hơi thở đứt quãng của hai người.
– Chú ơi… Con thích quá… – Con bé tự vò nắn hai bầu vú mình, miệng há hốc la thật to.
– Không… đau nữa sao?
– Không… Không đau… Mạnh nữa chú ơi… Ưmmm…
Ông Lâm gầm gừ như bò tót bị trùm vải đỏ. Ông nắm chặt hai bắp đùi con bé, mở toạt thật rộng. Cả người ông chồm lên làm chiếc giường rung lên cọt kẹt liên hồi. Dương vật ông căng tức như sắp bùng nổ, ra vào nhanh như piston lao hết vòng tua. Nhìn con bé há hốc không thốt ra được lời nào làm ông cảm thấy đắc thắng, tự hào. Tuổi 57 của ông, không mấy người còn sử dụng được dụng cụ này, chưa nói đến việc chiến thắng áp đảo một con bé 17 tuổi. Cơn sướng khoái dâng lên tột đỉnh. Ông nghiến răng, chợt rút phăng dương vật ra.
– Ahhh… Ôi…
– Ahhh…
Từng dòng tinh dịch nóng hổi xối xả phun trào trên bụng con Vi. Ông Lâm gục xuống trên người nó, mặc giữa bụng mình nhớp nhúa vương vãi.
Hai người dính chặt lấy nhau thở hổn hển, không hề biết ngay tại cửa phòng, một người thanh niên đang chết sững đánh rơi cả túi đồ trong tay. Thằng Thiên, con trai ông Lâm, năm nay vừa 21 tuổi. Mẹ nó vừa chết. Nó theo lời ông Lâm lên Sài Gòn lập nghiệp. Nghĩ đến Sài Gòn là nó nôn nóng không chịu được. Ông Lâm phải đi sớm để lo công việc, nó liền khóa trái nhà đuổi theo ông.
Nó chỉ chậm hơn ông một chuyến đò, có lẽ ông trời đã tính sẵn, để cho nó chứng kiến cảnh khó tin này. Hai thân thể trần truồng dính chặt lấy nhau. Một nhăn nheo, đen đủi, mông đít teo tóp, một lại căng tròn, mơn mởn, hồng hào như tiên nữ. Tương phản, một sự tương phản trái luân lý thông thường làm cơ thể nó rạo rực khó chịu đến cùng cực.
Bên dưới thân cha nó là một cô gái mặt mày đỏ hồng xinh đẹp, từng giọt mồ hôi lăng dài trên trán. Hàng lông mi cô bé cong vút, cánh mũi phập phồng tê dại, bên bầu vú căng phồng đè ép dưới ngực của cha nó. Thằng Thiên là trai miền Tây chính hiệu, mười tuổi biết táy máy, mười hai biết mùi đời. Nếp sống của dân miền Tây phóng thoáng đã ăn vào trong máu. Bạn gái chơi bời qua tay nó muốn liệt kê ra danh sách chắc mất cả ngày. Nhưng trong trí nhớ nó, những con bé chơi trò cụp lạc với nó, không có con nào trông bằng nửa con bé đang nằm dưới thân cha nó. Số trời cho… Quả thật là có số trời sao? Nó đang thầm ghen tức với chính cha nó.
Chợt con bé sực tỉnh, hai mắt mở tròn nhìn thằng Thiên. Trong ánh mắt đó là sự hoảng hốt, xấu hổ vô cùng.
– Ahhh…
Con bé giật bắn người, đẩy ông Lâm ngã ngữa sang bên cạnh. Dương vật ông ỉu xìu còn vương vãi tinh trùng và máu tươi đỏ chói mắt. Con Vi chui đầu vào tấm chăn, cặp mông trắng muốt tênh hênh đưa ra trước mặt thằng Thiên. Nó nín thở nhìn hai mép âm hộ múp căng tấy đỏ của con bé.
– Mày… Mày sao… lên sớm vậy?
Ông Lâm ấp úng đỏ mặt. Ông kéo chiếc áo dài phủ lên mông con bé. Ông vội mặc lại chiếc quần cộc, kéo thằng con lôi ra ngoài, không quên khép cửa lại.
– Người trong đó… là mợ của tui? – Thằng Thiên nuốt nước miếng hỏi.
– Không… – Ông lắc đầu, chợt gật đầu lia lịa… – Cũng có thể xem là vậy… Mà tao hỏi mày… Sao lên sớm vậy?
– Ông đi là tui phóng theo liền… Vậy mới biết ông già cao tay… dụ giỗ gái tơ… học sinh của trường… Hắc hắc… – Nó cười đểu, mắt vẫn lén nhìn qua khe cửa nơi có một thân hình trắng muốt đang mặc quần áo.
– Mẹ mày… Mấy dạy hả? – Ông cốc đầu thằng nhỏ rõ đau, mặt thoáng đỏ lên.
– Ui da… Tui nói sai chỗ nào? Con bé kia còn nhỏ hơn tui vài tuổi đó…
– Mày…
Ông Lâm đang tức giận bừng bừng với thằng con, chợt cánh cửa bật mở. Con Vi cúi gằm mặt, mang tai nó đỏ bừng, không dám nhìn cậu thanh niên lạ mặt. Nó lí nhí chào ông Lâm, rồi mím môi đi nhanh. Ánh mắt thằng Thiên nhìn theo dáng đi cứng đờ của con bé, nó như hiểu ra điều gì.
Hai cha con ông Lâm mười năm không ở chung với nhau, giống như chó với mèo, hở chút là to tiếng. Ông Lâm vừa lầm bầm chửi, vừa dựng tấm màn chia đôi căn phòng. Từ giờ căn phòng được kê thêm một cái giường bằng mặt bàn học sinh cũ, đối đầu với giường ông, ngăn cách một lớp màn.
0 bình luận