Chương 2:

Sau ngày hôm đó, Vi vẫn đi học như bình thường. Vài hôm đầu, con bé còn cố tình né tránh chạm mặt ông Lâm. Nhưng có muốn tránh cũng không được, khi ông Lâm là người biên phiếu gửi xe của trường. Sự ngượng ngùng chỉ tồn tại vài ngày trên gương mặt con bé. Nó lại tiếp tục hồn nhiên vui vẻ trước mặt ông Lâm. Điều đó làm ông vui, nhưng đâu đó trong lòng lại mất mác tiếc nuối. Mọi chuyện có lẽ chỉ dừng lại đó. Nhưng ông trời lại cố tình trêu chọc trái tim già cỗi của ông Lâm. Hai tháng sau, trong một đêm trăng sáng, con bé Vi lại tìm đến ông. Lần này, nó mang theo cả túi xách quần áo. Chưa kịp hỏi điều gì, con bé đã lao vào lòng ông khóc lóc như mưa. – Lão già đó… làm sao hắn có thể làm như vậy… Hắn là cha dượng của con mà… Hu hu… Làm sao hắn… Còn mẹ con… Bà ta… Hu hu… – Vi… Con nói… Hắn làm gì con? – Lòng ông chợt sôi lên một sự giận dữ không tên, ông dằn hai cánh tay nhỏ bé của nó, rít lên. – Hắn… Hắn… rình xem con tắm… – Vi cúi gằm mặt lí nhí. Ông Lâm thở phào nhẹ nhõm. – Con mách với mẹ… nhưng… – Con bé nức nở. – Nhưng mẹ không tin… Mẹ còn la con… Đánh con… Tại sao như vậy… Tại sao? Ông Lâm ấp úng mấy lần, nhưng không biết nói gì. An ủi con bé bằng cách nói tốt cho mẹ nó hoặc bằng cách chê trách sự vô tâm mù quáng của bà ta. Ông quả thật không nên nói gì. – Con sẽ không về nữa… Con sẽ ở đây với chú… Chú… – Không được… Con không thể ở đây… – Ông Lâm hoảng hốt la lên. – Được mà… Con nghĩ kỹ rồi… – Con bé nhìn ông trân trối. – Sáng con đi sớm rồi đạp xe vòng vòng quay lại trường học… Chiều con lại giả vờ đi về… đi vòng vòng quay lại đây sau khi mọi người về hết… – Không… cách gì cũng không được… – Trong đầu ông Lâm không khỏi nghĩ qua phương án của con bé, nhưng lý trí của ông vẫn không dám nhận. – Con năn nỉ chú mà… Chú đừng bỏ con… Con không còn chỗ nào để đi hết… – Chú sẽ đưa con về nhà… Nói chuyện với mẹ con… – Không… Hu hu… Con không muốn gặp bà ta… Con… Con… Chú cho con ở đây… Chú muốn con thế nào cũng được mà… Ông Lâm vò tóc, đầu óc ông rối tung. Ông không nhận ra mặt con bé đang đỏ lên. Nó cởi áo váy và cả hai mảnh đồ lót. Nó trần truồng hồi hộp đứng đối diện ông như phạm nhân chờ phán quyết. – Con… Ông Lâm ú ớ, mặt đỏ bừng nhìn cơ thể mảnh mai căng tràn nhựa sống của con bé. Thân thể lõa lồ này đẹp đến mức hàng đêm ông đều mơ tới, nhưng lại xa lạ vì nó chắc chắn không thuộc về ông. Ông biết mình không xứng. – Chú… Chú muốn… hôn ngực con không? Con Vi đưa núm vú đỏ hồng của nó cọ lên bờ môi khô khốc nức nẻ của ông Lâm. Ông thoáng sững người, miệng hé mở ngoạm chặt lấy vú nó. – Ưm… Chú… Chú cho con ở đây đi… Tối nào con cũng cho chú hôn… Nhé chú… Ưm… Con… Thật ra… Thật ra… Con nhớ lắm… Nhiều khi con muốn được chú hôn lắm… Nhưng… con sợ… Ưm… Ông Lâm ôm ghì lấy cơ thể run rẩy của con bé. Hai bàn tay ông nắn bóp cặp mông tròn trịa, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nó, rồi chồm lên nhào nặn hai bầu vú mơn mởn của con bé. Ông bóp chúng vun lên, nhét hết vào miệng, lưỡi ông rà quét điên cuồng mặc nước dãi chảy dài ra cả ngực nó. Con bé ôm ghì lấy đầu ông, miệng nó há hốc, hít hà mái tóc râm bù xù đầy mùi mồ hôi của ông. Chợt ông kéo nó ngã xuống giường. Con bé chưa hiểu ra chuyện gì, thì ông đã quỳ xuống đất. Ông nâng hai chân nó đặt lên giường, mở rộng sang hai bên. – Ah… Chú… Kì lắm… – Con bé ngượng đỏ mặt, bàn tay che kín giữa hai chân đang mở rộng trước mặt ông. – Không sao… Không kì đâu… Ông gỡ tay nó thật nhẹ, từng ngón tay run rẩy giở lên lộ ra phần da thịt đỏ hồng ẩm ướt bên dưới. Con bé bưng kín mặt, cặp đùi nó run rẩy nữa muốn khép, nữa muốn mở rộng ra. Ông Lâm cúi thấp xuống, mũi ông căng lên hít hà. Đúng là mùi này. Mùi hương con gái trinh nguyên, thoang thoảng tanh tanh, nhàn nhạt hương xà bông tắm. Mùi này ông đã từng được ngửi, nhưng không làm ông quyến luyến, khao khát như thế này. Âm hộ con bé thật đẹp. Da thịt trắng hồng hé mở ra hai mép môi đỏ mọng, cân xứng. Phía trên là một hạt đậu nhỏ, nhô lên như nhụy trong một cái hoa Phong Lan. Khe hở giữa hai mép thịt dưới thật khít khao, đang rỉ ra một giọt nước trong trong, óng ánh. Hoàn mỹ, chỉ có từ này mới mô tả được nét đẹp của âm hộ con bé. Có lẽ không nhà khoa học nào nghiên cứu chứng minh, nhưng ông Lâm lại biết rằng rất hiếm có người phụ nữ nào có hai mép âm hộ cân xứng. Âm hộ cũng như hai bầu vú, phần lớn đều lệch đi một ít, do tác động cơ thể hoạt động thường ngày. Con người luôn như thế, chỉ có thể thuận tay trái hoặc phải, đó là khiếm khuyết. Ông cúi xuống hôn nhẹ lên mép thịt mềm mại bên cạnh. Tay ông giữ nhẹ hai chân con bé đang run bắn lên từng đợt. Bên này, lại bên kia, phía trên cái mu mềm mại ấm áp, lúng phúng vài sợi lông tơ mảnh mai. Từng nụ hôn của ông Lâm thật chăm chút, trân trọng như nâng niu một vật quý giá nhất thế gian. Lưỡi ông liếm thật chậm từ dưới, vét cạn giọt nước long lanh vừa ứa ra giữa hai mép âm hộ con bé. – Ưmmmm… Con bé trân cứng người, bật rên lớn. Miệng ông Lâm ngậm lấy một bên cánh hoa, môi ông mím lại, nhay nhay, mút nó dãn ra, rồi lại mút lấy cánh bên kia. Mái tóc ông rối xù lên vì hai bàn tay con bé ghì chặt. Miệng ông khô khốc như thể có nuốt bao nhiêu nước nhờn của con bé vẫn không đủ. – Ưm… Ưmmmm… Chú ơi… Con… Con sướng quá… Chú làm gì vậy… Ôi… Căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của con Vi và tiếng hít hà xì xụp của ông Lâm. Đến lúc con bé mềm nhũn, cơ thể lõa lồ của nó đỏ gay lên như say rượu. Ông Lâm nhỏm dậy, lau miệng thõa mãn nhìn thành quả của mình đang thiêm thiếp đê mê. Ông thoáng chần chừ, cởi hết quần áo mình ra. Dương vật ông to lớn tím bầm như sắp nổ tung. Ông mím môi cầm dương vật mình, tưởng tượng có thể đem nó lấp kín cái âm hộ nhoè nhoẹt đỏ hồng trước mặt. Vậy thì sao chứ? Dù ngày mai… bắt ông chết đi, ông cũng không còn gì nuối tiếc. Nhưng còn con Vi… Đời nó sẽ ra sao? Dù ông đã cho nó biết cảm giác sung sướng đầu đời, nhưng vẫn chưa quá xa. Ông lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ đó. – Chú… Con bé mặt đỏ lựng nhìn ông, khẽ liếc nhìn vật to lớn ông đang cầm trong tay. Ông Lâm thở dài nằm xuống bên nó, ông tự biết điều cấm kỵ của mình. Ông lấy nước nhờn từ âm hộ con Vi, thoa đều lên thân và đầu dương vật. Ông nắm tay con Vi, kéo sang cầm lấy dương vật mình. Con bé nhắm tịt hai mắt, cánh mũi phì phò hồi hộp. Tay ông Lâm đang hướng dẫn nó vuốt ve dương vật ông. Từ lỏng lẻo, đến chặt dần, từ nhẹ nhàng, đến nhanh dần. Con Vi bắt đầu hé mắt nhìn vật to lớn nóng hổi nó đang đùa nghịch trong tay. Bàn tay con bé chỉ ôm được bao quanh nó. Ông Lâm nhắm mắt lim dim, tận hưởng cảm giác khoan khoái dễ chịu này. Bàn tay nó thật đẹp, từng ngón tay thon dài nhỏ nhắn, mềm mại như không xương. Nó vuốt dọc dọc dương vật bóng lưỡng của ông. Phải chi… Đột nhiên con bé trườn người leo lên nằm sấp trên người ông. Hai chân nó quỳ xuống chíu, mặt đỏ lựng cúi gằm, nhìn thứ to lớn đang chọc ngoáy lung tung giữa hai chân nó. Nó cầm lấy dương vật ông khẽ cọ vào hai mép âm hộ nhoè nhoẹt của mình. – Đừng con… Con không sợ sao? – Ông ngăn Vi lại. – Con… Con không biết… Câu trả lời của con bé lại là một ngã tư không cần đèn đỏ. Hơn ai hết, ông mơ ước được nhìn thấy dương vật mình khai phá bông hoa đỏ hồng kia. Nhưng… dù là mong muốn của ông hay của con bé, ông Lâm cũng không thể chấp nhận. Ông thở dài kéo dương vật mình nằm xuống dọc lên bụng, hướng dẫn con bé ngồi lên nó, trượt lên xuống thật chậm. – Ưmmm… Con bé rên rỉ, tay bấu chặt ngực ông. Từ trên nhìn xuống ông thấy cái mu mềm mại của con bé đang phủ lấy thân dương vật ông. Đầu dương vật ông tím bầm vì ứ máu, cũng có lẽ vì uất ức. Nó lẽ ra phải được xâm chiếm trong kia, không phải bị đè đầu cưỡi cổ ngoài này. Hai tay ông mân mê hai bầu vú non mơn mởn của con Vi, chọc phá hai chiếc núm đến đỏ bừng lên ray rức. Cơn sướng khoái ồ ạt dâng lên, ông Lâm bấu chặt mông con bé, ghì chặt lấy cơ thể nó. Dương vật ông căng lên, co giật từng hồi, một dòng tinh dịch tuôn trào khắp cả bụng ông. Đêm đó có thể nói là đêm hạnh phúc nhất của ông Lâm trong suốt mười năm qua, từ ngày vợ con ông bỏ đi. Ông tắm cho con Vi, ông vuốt ve cơ thể lõa lồ bóng lưỡng xà bông của con bé. Con bé lại kỳ cọ rửa sạch dương vật cho ông. Nhưng ánh mắt nó nhìn dương vật ông không còn sự ngượng ngùng mà thêm vào đó là sự tò mò, ao ước khám phá. Ông biết đã đến lúc dạy nó một bài học mới. – Con quỳ xuống… Con Vi thoáng ngạc nhiên nhìn ông, nhưng vẫn răm rắp tuân theo. Nó ngạc nhiên nhận ra, cái đầu dương vật to lớn của ông đang dí sát miệng nó. Ông Lâm cầm thứ nóng bỏng đó, cọ vào đôi môi nhỏ nhắn của nó. Cảm giác ấm áp, mềm mại làm ông lâng lâng. Đầu dương vật của ông lách qua môi nó, trượt dài trên cái lưỡi ẩm ướt của nó. Đến lúc con bé muốn trợn lên vì ngạt thở, ông lại rút ra. Mặt con bé đỏ bừng vì hụt hơi, cũng có lẽ vì gì đó làm nó phấn khích. Đôi môi nó bắt đầu hợp tác, lưỡi nó cũng tò mò khoáy động khắp đầu dương vật ông. – Ah… Ông Lâm giữ chặt đầu nó, hạ thể nhấp chậm rãi. Thề có trời, con bé có năng khiếu bẩm sinh. Ông ao ướt được lấp đầy khoang miệng nó với tinh dịch của mình. Nhưng ông lại sợ, sợ con bé kinh tởm rồi tránh mặt ông. Hai thân thể lại dính lấy nhau trên sàn nước ẩm ướt. Hai bộ phận sinh dục cọ sát vào nhau, nhưng không giao hợp. Tiếng rên rỉ, tiếng thở hổn hển lại vang lên đều đều. Tối đó con Vi trần truồng nằm ngữa trên giường, ông Lâm ngáy khò khò trên ngực nó. Miệng ông mở rộng bên cái núm vú đỏ hồng còn ướt đẫm nước miếng, tay kia của ông thỉnh thoảng lại mân mê bầu vú căng tròn của nó. Nhưng con Vi chưa ngủ. Ánh mắt nó nhìn lên trần nhà có một chút mâu thuẫn, có một chút hụt hẫng.
0 bình luận