Em Vy Hư Hỏng
Kabuto
Chương 67:
Buổi tối, Vy đang thiu thiu ngủ thì giật mình khi không thấy Phong đâu cả. Mới đầu tưởng gã dậy đi toilet, cô quay sang nhìn thấy cửa toilet vẫn đóng, bên trong không có ánh đèn. Cô choàng tỉnh giấc, dáo dác ngó mắt qua lại tìm kiếm. Vy không dám gọi to vì sợ ở dưới lầu ba mẹ sẽ nghe thấy. Không khí đang thinh lặng chợt cô bị chú ý bởi vài tiếng động nhỏ ngoài hành lang.
Chưa biết chuyện gì, Vy nhỏm dậy khỏi giường luôn. Cô rón rén đi ra cửa phòng. Vy hé cửa nhìn ra ngoài. Cô nghe tiếng gió lùa vào hành lang. Hình như cửa sổ cuối hành lang đang mở. Vy ngẩn đầu ra ngoài quan sát. Lúc này cô mới hết hồn. Mặc dù là trời tối nhưng cái dáng của Phong mấy ngày nay Vy đã quá quen thuộc rồi, nhìn một cái là nhận ra ngay. Cô thấy gã đang loay hoay làm gì ở chỗ cửa sổ cuối hành lang. Vy chẳng dám gọi to. Cô mở cửa nhẹ nhàng đi lại gần chỗ gã Phong. Cô bất thần nắm lấy tay gã kéo lại rồi hỏi nhỏ:
– Anh ra đây làm gì vậy?
Bị Vy gọi lại bất tử nhưng Phong khá bình tĩnh, gã không hoảng hốt. Lúc này cô thấy nữa người của gã đã muốn trèo ra ngoài cửa luôn rồi. Thấy vậy Vy hỏi tiếp:
– Anh lại đi bỏ đi nữa ah?
Vẫn để một nửa ở ngoài, một nửa ở trong Phong đáp:
– Không… anh… anh chỉ định đi dạo một tí thôi. Mấy bữa rồi trốn trong nhà em… bí bách quá!
Vy nữa cười nữa hỏi tiếp:
– Hi hi… cả ngày mệt rồi không lo ngủ lấy sức đi. Có gì thì ngày mai tính…
– Anh vẫn ngại là tụi nó lén bí mật theo dõi nên chắc ban ngày không đi được. Vả lại mẹ em cũng hay ở nhà, ra vô bả chú ý thì phiền em đó…
Vy gật gù nghe Phong bảo cũng có lý. Cô nói:
– Vậy nên anh tính ban đêm trèo cửa sổ này ra ngoài đi dạo cho tiện sao?
– Uhm… lúc trước anh và thằng Phú vào nhà em cũng bằng đường này mà… an toàn, bí mật.
– Nhưng anh chưa khỏe hẳn… leo trèo một mình vậy liệu có được không?
– Ơ… chắc không sao đâu… để anh cố thử chứ biết sao giờ…
Vy ngẫm nghĩ thấy chẳng an toàn mấy. Cô bảo:
– Thôi vậy nguy hiểm lắm. Để em đi với anh cho chắc ăn.
– Em không lo ngủ đi để mai còn đi học nữa…
– Dẫn anh đi chút xíu rồi về mà có lâu đâu mà sợ… đúng không?
Nói đến đây, Vy chợt nhìn lại người Phong thấy trên mình gã ngoài trừ chỗ băng bó ra, còn lại không mảnh vải che thân thì cô phì cười rồi bảo:
– Mà anh định cứ để vậy đi ra đường sao?
– Biết làm sao được… em nói quần áo anh dính máu dơ quá… bỏ hết rồi còn đâu… mà anh nghĩ giờ này ngoài đường chắc chẳng có ai đâu…
– Vắng thì vắng thiệt… nhưng cũng có người ta qua lại chứ. Anh cứ tồng ngồng vậy… không chừng ai thấy người ta bắt mất đó… Thôi… anh đứng đó chờ em xíu…
Vy suy nghĩ chút rồi chạy vào phòng mặc tạm cái áo ngủ. Cô đi xuống nhà dưới lục lọi lấy chút xíu đồ rồi nhanh chóng mang trở lên. Vy đưa cho Phong bảo:
– Mấy bữa nay em cũng quên chuyện quần áo của anh luôn. Thôi… anh mặc tạm cái này đi…
Phong thấy cái áo dài dài, trắng mỏng thì hỏi:
– Gì vậy em?
– Áo blouse của ba em đó. Cái này ba em có nhiều lắm… lấy một cái không sao đâu. Anh khoác tạm bên ngoài cho đỡ hở hang thôi…
Vy còn chu đáo lấy thêm đôi dép cho Phong nữa. Bản thân cô thì mặc cái áo ngủ hai dây, khoác thêm bên ngoài chỉ có một cái áo khoác nhẹ thôi. Phong thấy cái áo blouse Vy đưa cho gã cũng chẳng che chắn được gì nhiều, nhưng nhìn sơ cũng đỡ gớm hơn là chẳng mặc gì. Quần áo xong rồi, cả hai bắt đầu đi ra. Phong chỉ cho Vy cách đi ra cửa sổ rồi rướn qua cành cây. Gã mới khỏe dậy nên còn yếu, Vy phải đỡ mới trèo ra được. Cả hai phải vất vả một lúc mới trèo khỏi nhà rồi tuột xuống cành cây. Phong tuột xuống trước, gã ngước nhìn lên thấy Vy tuột xuống sau. Khi cô chạm đất thì thấy mặt Phong cứ cười cười. Vy hỏi thì gã bảo:
– Con gái con nứa gì ra đường không bao giờ mặc silip hết… dâm quá đi!
Vy đỏ mặt chống chế:
– Tại anh hối quá làm người ta quên mất thì có…
Nãy giờ nhá nhem, Vy lo mặc đồ mà quên luôn cả chuyện tế nhị đó. Nhưng quả thật nhiều khi có nhớ Vy cũng chẳng muốn bận, cô chẳng muốn mấy cái silip đó làm vướng víu người cô lắm. Phong đáp xuống đất rồi thì gã có vẻ hớn hở lắm. Gã vươn vai, hít một hơi dài lấy bầu không khí mát lành giữa trời đêm. Chẳng nhớ bây giờ là mấy giờ mà con phố nhà Vy vắng tanh. Xuyên suốt con hẻm nhỏ chỉ có tiếng gió thổi, rồi ánh đèn vàng vọt từ bóng đèn đường hắt vào. Phong đi lại mấy bước rồi nói:
– Thôi mình đi dạo một vòng nhé!
Vy suy nghĩ tý rồi bảo:
– Gần nhà em có cái công viên. Mình đi bộ ra đó nha…
Phong gật đầu đồng ý. Giờ này đường xá chẳng có ai nên Phong chẳng còn sợ bị theo dõi bất tử nữa. Thêm vào đó, mới đầu gã định đi tản bộ có một mình, giờ có Vy đi chung thế này thì vui và ấm áp hơn. Vy có vẻ tử tế lắm. Cô đi chung với gã mà cứ lo Phong chưa khỏi hẵn, mới đầu cứ dìu dìu Phong đi như tình nhân vậy. Gã phải nói mãi là không sao cô mới dịu buông ra không dìu gã đi nữa.
Phong bước đi chậm rãi bình thường. Mới đầu Vy chỉ đi bên cạnh gã thôi, ban ngày “nói chuyện” với nhau cũng nhiều rồi, giờ chỉ còn yên lặng đi bên nhau thôi. Lúc gần ra tới ngoài đường lớn, bất chợt từ đâu một cơn gió thổi mạnh, làm tốc cả chiếc váy ngủ của Vy lên. Phong cười đắc chí nhìn cả phần dưới của Vy lộ ra. Cô túm váy lại, nhìn gã dỗi và nói:
– Cười cái gì… anh còn lạ gì nữa mà cười…
– Hi hi… mà anh phải công nhận… nhìn em khoả thân hết coi nó không hấp dẫn bằng kín kín hở hở thế này… đẹp hơn nhiều…
Phong nói càng làm Vy mắc cỡ, cô hỏi lại:
– Anh nói thiệt hả?
– Thiệt… hồi chiều anh cũng kêu em mặc áo dài mà không mặc quần đó thôi… nhìn em lúc đó “đã” lắm. Cặc anh cương cứng ngắc liền…
– Ghét anh này… nói chuyện thô bỉ quá!
Nói rồi Vy giận dỗi bỏ đi về phía trước. Tuy nhiên cô chỉ đi có mấy bước thôi. Phong thong thả đi theo sau vài bước là lại bắt kịp. Cả hai lúc sau lại đi sóng đôi như cũ.
Đi chút xíu là ra được con đường lớn để dẫn đến công viên. Ở Sài Gòn này dù là giờ nào, ngoài đường cũng có vài chiếc xe máy chạy vùn vụt. Họ phần lớn là những người phải ra ngoài làm việc giữa trời đêm. Vy thấy vậy liền nói:
– Anh thấy chưa… lúc nãy anh là ở trần ở truồng ra đây là không xong đâu.
– Thì… thì lúc đó anh chỉ đi loanh quanh trong hẻm thôi.
Đi cạnh Phong giữa màn đêm tĩnh mịch này, đột nhiên lại gợi nhắc Vy nhớ đến những kỷ niệm của chuyến đi biển vừa rồi. Nhắc lại mới nhớ chuyến đi đó, Vy chưa bao giờ thấy thoải mái, thích thú và tự do đến vậy. Giữa biển trời đêm, Vy hoàn toàn khoả thân đi dạo. Lúc nào cơ thể cũng nude với thiên nhiên hết cả. Từ hồi về nhà đến nay, chưa bao giờ Vy có lại được cảm giác thoải mái như lúc đó hết. Thấy Vy thơ thẩn, Phong hỏi:
– Nghĩ gì mà thơ thẩn vậy em? Kể anh nghe đi…
– Không có gì… tự dưng em lại nhớ đến chuyện của anh với anh Phú hôm tụi mình đi biển đó. Lúc đầu khi tụi anh dụ dỗ em, bắt em khoả thân này nọ. Em mắc cỡ muốn chết. Nhưng ai dè đâu suốt chuyến đi đó, cũng ít khi nào em mặc quần áo lắm. Nghĩ lại, thấy…
– … thấy ‘sướng’ đúng không? Lúc đó tụi anh biết em cũng thích khoe thân lắm nhưng hay giả bộ ngại. Dụ xíu là em nghe theo hà… Nhờ có tụi anh, em mới khám phá được điều thú vị đó ở bản thân mình… đúng không?
Vy nghe vậy thì cười ngất:
– Hi hi… gớm quá… nghe như là tụi anh có công dữ lắm vậy đó…
Cả hai nói với nhau thêm mấy câu thì cũng đi đến công viên. Vy đến công viên này cũng rất nhiều lần, rất nhiều thời gian khác nhau nhưng chưa bao giờ thấy nơi này yên ắng và tĩnh lặng đến vậy. Sương buông nhẹ trên cành lá, gió thổi nhẹ qua từng tán cây xào xạc, lại thêm tiếng côn trùng kêu réo rắc nữa. Đi mãi cũng mỏi chân, Vy để Phong ngồi nghỉ ngơi một chút ở ghế đá.
0 bình luận