Chương 63:

Vy đứng sau cánh cửa sắt. Cô đang loay hoay khóa cửa thì chợt nhớ nãy giờ vẫn chưa hỏi tên của anh chàng sửa máy lạnh. Cô mở cửa lại, hé mắt nhìn ra thì thấy anh chàng đã đi mất tiêu rồi. Vy tặc lưỡi khá tiếc, không biết lần sau gọi lại tiệm này làm sao biết mà gọi anh ta. Khóa cửa xong, Vy quay lại nhìn thấy trên sàn nhà phòng khách tinh dịch anh chàng vãi đầy từ chỗ ghế sofa. Công nhận anh chàng này khỏe, tinh trùng nhiều ghê, bắn vào người Vy nãy giờ mà chảy ra không hết. Vy thấy thật phấn khích, hôm nay cô hành động có vẻ khá liều lĩnh. Số là trưa nay đi học về thì mẹ Vy gọi bảo đã hẹn thợ rửa máy lạnh đến rồi còn bảo Vy ở nhà một mình để đón thợ nữa. Lúc đầu Vy chả thích chút nào vì thường là giờ trưa là lúc Vy hay tranh thủ nghỉ ngơi. Vy đang loay hoay thì đã nghe gọi cửa. Nấp sau cánh cửa nhòm ra ngoài, ban đầu Vy đã có cảm tình với dáng vẻ của anh chàng rồi. Trang phục thợ máy dơ bẩn, nhưng được cái có nét gì đó rất đàn ông, Vy rất thích. Chính vậy cho nên Vy mới lấy cái áo ngủ mỏng, rồi bỏ cả silip đi để coi anh chàng này thế nào. Nhà không có máy lạnh khá nóng, lúc anh chàng cởi áo thun ra để lộ thân hình trần cơ bắp làm Vy đến ngộp thở mất. Dáng vóc khỏe mạnh, người đầy mồ hôi, nồng nàng quyến rũ, nhiều lúc Vy nghẹt thở luôn. Suốt buổi nói chuyện Vy phân vân lắm không biết có nên bày chuyện để thử làm tình với anh chàng hay không. Nghĩ mãi cuối cùng cô mới liều lĩnh tự lột đồ khoả thân để dụ dỗ anh chàng, rốt cuộc anh chàng nhà quê này cũng cắn câu, làm Vy vô tình được hưởng một bữa trưa làm tình tại nhà đầy hứng thú. Vy tranh thủ dọn dẹp lại vết tích chiến trường rồi đi lên lầu tắm rửa thưởng thức hơi lạnh mới. Giờ đã là giữa năm học lớp 12 của Vy rồi, tức là cũng mấy tháng rồi từ lúc Vy có chuyến đi chơi biển đầy hứng thú đó. Vy ngẫm nghĩ còn nhớ lại cái hôm khi trở về nhà, cô dành nguyên thời gian còn lại để dọn dẹp nhà cửa. Nhà Vy không bị mất mát gì nhưng cả tuần chẳng ai dọn dẹp nên bụi bặm khá nhiều. Ba mẹ Vy về đến nhà không nhận ra được sự khác biệt gì cả. Ông bà còn khen Vy giỏi chăm sóc nhà cửa, ngoan ngoãn trong suốt thời gian ông bà đi vắng nhà, cho nên từ đó ông bà càng tin tưởng vào sự trưởng thành của con gái mình hơn. Năm học cuối cùng này của Vy cũng có nhiều xáo trộn lắm. Thời gian liên lạc giữa cô và Hiếu cứ mỗi lúc một thưa dần, rồi lắm khi cũng không nói gì với nhau nữa, cứ bỏ lửng đó không chính thức chia tay nhau cũng không phải là cặp đôi đang yêu nhau nữa. Rồi đến cả Long, anh chàng cũng không còn học chung lớp với Vy nữa do kết quả cuối nằm lớp 11 khá tệ nên đã bị chuyển qua lớp đặc biệt để ôn tập nhiều hơn. Long và nhóm bạn vẫn giữ kín mọi chuyện ăn chơi với cô, thi thoảng cũng rũ Vy cùng làm tình tập thể này nọ, nhưng tình thực mấy anh chàng đó cũng lo học, sợ thi rớt cuối cấp nên nhịp độ chơi bời với Vy cũng không còn dày đặc như trước. Suốt thời gian này, phần lớn là Vy dành để đi chơi với Phụng và nhóm bạn của anh ta. Dù Vy đi ăn chơi với bọn họ rất nhiều, thậm chí là hằng ngày luôn, quan hệ tình dục cũng thoải mái đủ các kiểu nhưng tất cả đối với Vy chỉ là để thỏa mãn dục vọng. Vy đẹp, hấp dẫn, đa tình và lẳng lơ nên những anh chàng VĐV bóng rổ đó ai cũng muốn được quan hệ với cô. Nhưng cuối cùng Vy vẫn đang cô đơn, vì sau những cuộc chơi đó, chẳng đọng lại được cho cô điều gì cả. Người Vy cứ nhớ nhất lúc này là Đô, anh chàng ngư dân thật thà chân chất. Thậm chí khi quan hệ với anh chàng thợ sửa máy lạnh hồi nãy, Vy lắm lúc cứ nghĩ đó là Đô. Cô biết Đô đã có số liên lạc của mình, nhưng chẳng hiểu sao từ đó đến nay anh chàng không gọi hỏi thăm cô một tiếng. Không biết Đô có nhớ Vy như Vy đang nhớ đến anh ta hay không, hay rốt cuộc Vy cũng là dĩ vãng nhạt nhoà trong mắt của Đô mà thôi. Vy nằm trong phòng nghỉ ngơi lung tung, chút xíu thì lại thấy khắp người rạo rực ham muốn. Hồi nãy làm tình với anh chàng thợ máy kia xong Vy cũng khá thỏa mãn rồi, với lại nghĩ cũng lười nên cô chẳng định sẽ đi ra khỏi nhà tập thể dục rồi đến chỗ nhóm của Phụng chơi nữa. Ai dè đâu nằm chút cô lại thấy thèm hơi trai đến lạ nên rốt cuộc cũng phải ngồi dậy, tiếp tục theo thói quen thường nhật ra ngoài đường đi tập thể dục. Vy lấy bộ đồ thun hai dây bó sát, quần cụt ngắn ngủn và dĩ nhiên là chẳng bao giờ có quần áo lót bên trong cả. Trước khi ra cửa, Vy kiểm tra kỹ càng cửa nẻo, nhất là cánh cửa sổ ở cuối hành lang trên lầu. Rút kinh nghiệm từ dạo bị hai gã du côn kia đột nhập vào nhà, giờ đây Vy cẩn trọng lắm. Mẹ Vy đi công chuyện giờ vẫn chưa về nên cô cầm theo chìa khóa luôn. Vy loay hoay mở cửa sắt của nhà ra, cánh cửa vừa bật mở cô chưa kịp bước chân ra khỏi thì phải giật mình vì từ đâu có một bóng người hớt hơ hớt hãi chạy lại. Vy không khỏi hoảng hốt vì quần áo trên mình người này rách rưới, mặt mày bị ai đó đánh bầm tím, mắt sưng húp, miệng máu me không, rồi còn trên mình nữa cũng chẳng khá hơn. Vy chỉ kịp nhìn thoáng qua thôi và hình như người đó cũng đứng nhìn Vy mấy giây. Cô hoảng hốt chưa kịp nghĩ gì chỉ định đóng cửa trở lại thì bất ngờ người đó nhào đến chỗ cô. Vy đóng cửa không kịp chỉ còn biết la ‘Á’ lên một tiếng đã bị đẩy ngược vào trong nhà. Người này có vẻ khá nhanh nhẹn, dù đang bị thương khá nặng nhưng khống chế Vy rất dễ dàng. Gã ta khóa tay Vy từ phía sau lưng, đóng sầm cửa sắt nhà cô lại rồi bịt miệng cô không cho la lên. Tay chân Vy cứng đờ, đứng đó chỉ “ứ ứ” mấy tiếng thì liền sau đó cô nghe phía bên ngoài cửa là tiếng bước chân chạy rầm rập. Vy nghe đoán chắc là tiếng chạy của nhiều người lắm. Cô nghe tiếng người ta nói với nhau: – Đụ má… mới đây mà đâu mất tiêu rồi… – Công nhận thằng chó đó chạy lẹ thiệt… chém nó mấy nhát rồi mà nó còn nhanh vậy… Có một tiếng nói có vẻ giống như là người cầm đầu: – Tụi bây chia nhau tìm kỹ coi… nó bị thương vậy chắc chạy không xa đâu… Nghe giọng nói Vy nhận ra bên ngoài chắc toàn bọn du côn du đãng giang hồ đang truy sát người vừa nhào vào nhà cô. Gã đang khống chế cô có vẻ rất sợ. Dù đang ôm chặt Vy nhưng tay gã run run, hơi thở của gà phì phò Vy cảm nhận rất rõ. Người gã ướt đẫm, không biết là do mồ hôi hay máu me nó ướt lây sang người Vy luôn. Thấy Vy “uhm uhm” lên mấy tiếng như muốn la lên, gã kê sát lỗ tai cô đe dọa: – Không được la… em mà la lên… anh bóp cổ em luôn… Đến khi nghe giọng nói của người này Vy giật mình mơ hồ nhận ra điều gì đó. Dù sao đi nữa thì gã sau lưng chắc đã bị thương khá nặng nên gã khống chế Vy cũng chỉ được mấy giây. Được một lát sau Vy vùng mạnh người lên đẩy một cái là gã ngã nhào ra sàn nhà cô. Vy quay lại nhìn cho rõ, cô phải buột miệng mình lại chỉ kêu lên nho nhỏ: – Trời… Phong… là anh ah… Người đang nằm dưới sàn máu me tùm lum chính là Phong, một trong hay gã du côn của cuộc đời Vy. Lúc này Vy nhận không ra gã vì hiện tại gã không để tóc dài nữa, vả lại gã bị đánh sưng cả mặt mày nữa mà. Phong nằm dưới sàn, không còn chút sức lực, gã lắp bắp giơ tay nói thều thào van xin, không còn chút hơi sức nào nữa: – Vy… đừng… cứu anh với… em mà la… tụi nó chém anh chết… Chỉ kịp nói đến đây, Phong quay ra ngất xỉu luôn. Vy sợ hãi run rẩy khắp cả người. Bên ngoài cánh cửa sắt nhà cô vẫn còn tiếng xôn xao, có lẽ nhóm người đó vẫn đang đứng xung quanh tìm kiếm. Cô quay lại nhìn gã Phong nằm sải lai giữa nhà mình. Lòng Vy bối rối không sao tả xiết, cô biết nên làm gì đây. Gã Phong này với Vy chỉ toàn oán thù, thậm chí có chút xíu sợ hãi gã nữa, lúc trước chẳng phải chính gã cũng đã từng có ý định bán Vy cho nhà chứa đó sao. Nghĩ đến đó Vy giận lắm, chỉ muốn mở cửa ra chỉ cho bọn du côn bên ngoài vào bắt gã cho rồi. Nhưng, đó là chuyện hồi hè, còn hiện tại gã nằm đây thoi thóp nhìn sao… sao mà thấy tội tội… với gã này Vy vẫn hãy còn nhớ như in chính gã là người đã phá trinh đời con gái của cô, rồi… rồi gã và gã Phú bạn của gã cũng nghĩ ra nhiều trò chơi tình dục rất lý thú cho cô… cuối cùng Vy cũng chẳng thể nào làm chuyện ác được. Cô quyết định sẽ cứu gã lần này, cho dù có sao đi chăng nữa không thể thấy người sắp chết mà không cứu. Đầu tiên, Vy nhẹ nhàng quay ra khóa cửa sắt nhà mình lại cẩn thận. Tiếp theo sau đó, để cho chắc ăn cô đỡ gã Phong dậy rồi khiên gã lên lầu. Công đoạn này phải nói là cực khổ nhất vì gã Phong cũng khá nặng, Vy phải lôi mệt mỏi lắm mới đẩy gã vào phòng mình được. Vy kiểm tra thấy gã vẫn thở đều, chắc là gã mất máu nhiều quá nên ngất đi thôi. Đề phòng lát mẹ Vy về thấy nên trước mắt là cô đi xuống nhà, lấy khăn và nước rửa sàn nhà lau mấy vết máu hồi nãy của Phong trên sàn nhà mình. Vy cố lau nhanh và ráng lau thật sạch. Hôm nay không biết có gì không mà cô đã phải lau nhà hết mấy lần rồi. Tiếp theo cô mới lên phòng giúp cho gã. Người ngợm gã dơ dáy, ướt nhẹp mồ hôi lẫn máu me nên đầu tiên Vy để gã nằm dưới sàn, cô cởi hết quần áo của gã ra. Vy lấy khăn lau bớt mồ hôi và những vết máu. Gã bị chém cũng mấy nhát nhưng may mắn là các vết chém đều nằm ở phần tay, chân và hầu hết đều không quá sâu đến nổi lòi thịt ra. Ba Vy làm ở bệnh viện nên ở nhà có sẵn hộp y tế với một số bông băng. Vy không giỏi như ba mình nhưng cũng biết sơ sơ cách cầm máu. Vy lấy đồ của ba xài tạm đã rồi có gì mua bù lại sau. Cô mất gần cả hai giờ đồng hồ để sơ cứu cầm máu cho gã Phong. Đến khi gã không còn chảy máu nữa cô mới đỡ gã nằm lên giường của mình cho thoải mái. Cứu Phong xong thì mình mẩy Vy cũng dơ dáy lấm lem máu me hết cả. Cô lột bộ đồ thể dục của mình, rồi cả bộ đồ máu me của gã, cùng đống vật dụng vừa làm xong vào một bọc nylong to để dấu đi. Người ngợm dơ dáy hết cả nên Vy lại vào nhà tắm lại. Hôm nay không đi tập thể dục mà người Vy cũng đầy mồ hôi mệt mỏi. Vy tắm xong mới nghe tiếng động dưới nhà, cô gọi xuống thì biết là mẹ mình đã về rồi và đang tranh thủ nấu ăn cho cả nhà. Cô kiểm tra thấy gã Phong vẫn còn mê man, người hơi nóng. Cô đoán chắc gã sẽ cần chút thuốc nên Vy mặc quần áo lại, cầm bịch đồ dơ đó đi xuống nhà. Vy chào mẹ mình rồi đi ra cửa. – Hôm nay tập thể dục về sớm vậy con… – Mẹ Vy gọi với ra hỏi chuyện. – Dạ… hôm nay bài nhiều nên con về nhà học mẹ ah… – Con định đi đâu vậy? – Con ra mua chút đồ con gái… – Ừa… mua nhanh đi rồi về ăn cơm… đừng lang thang nhé. Khi nãy mẹ về đầu ngõ thấy công an đang bắt mấy thằng du côn tay cầm vũ khí ghê lắm. Con đi ra thấy vẫn còn thì về nhé… đừng đi đâu lâu nha con… Nghe mẹ nói Vy thở phào nhẹ nhõm, may mà có công an đến nên chắc tụi du côn cũng tản đi rồi. Khi Vy ra ngoài đường đổ rác thì không thấy ai nữa nhưng cô để ý thấy đầu ngõ nhà mình có hai ba gã mặt mày bặm trợn cứ đứng đó dòm dòm. Vy nghĩ chắc là tụi du côn đó vẫn đang canh me vì nghi rằng Phong đang trốn ở khu này. Vy mua vội mấy thứ cần thiết, bỏ vào bọc nylong đen rồi nhanh chóng đi về. Cô về đến nơi thì thấy ba cũng đã về nhà, trời sụp tối từ lâu rồi. Thấy không an tâm nên Vy xin phép ba mẹ cho mang thức ăn lên lầu, lấy lý do vừa ăn vừa học bài. Mang hết đồ vào phòng xong Vy cẩn thận đóng kín cửa lại. Từ lúc Vy đi đến giờ gã Phong vẫn nằm bất động trên giường. Vy cất đồ lại đâu đó, để thức ăn lên bàn rồi lại giường quan sát gã. Hôm nay ở gần Phong, Vy không còn cảm giác sợ hãi như lúc trước nữa, gã đang ngủ nên gương mặt không còn hung hãn như mấy lần trước Vy thấy. Thiệt tội, gã bị đánh đến sưng bầm cả mắt, răng cỏ còn bị gãy hết mấy cái. Giờ gã cắt tóc ngắn không còn để dài như lúc trước nên nhìn gã bớt phong trần hơn. Thân hình của gã thì vẫn vậy, ốm o gầy mòn chứ không được body cơ bắp như mấy anh chàng bạn tình khác của Vy. Nếu đem gã Phong này ra so sánh với những chàng trai từng làm tình với Vy, có lẽ gã không sao bì kịp được, nhưng chẳng hiểu sao Vy cứ bị gã thu hút đến lạ, đến giờ còn phải mắc nợ cứu mạng gã nữa chứ. Phòng chạy máy lạnh mà gã cứ đổ mồ hôi, Vy phải lấy khăn lau cho gã mấy lượt. Chắc gã muốn sốt, Vy vội lấy thuốc rồi nhét cho gã uống. Suốt quá trình chăm sóc của cô, gã vẫn mê man bất động. Vy cho gã uống thuốc, lau mình gã một chút thì cũng ổn, gã bắt đầu bình thường không còn nóng nữa. Lúc nãy Vy đã lột hết quần áo của Phong quăng bỏ hết nên giờ gã nằm đó trần như nhộng rồi. Gã du côn này cũng lạ, vừa qua khỏi cơn sốt thì Vy lại thấy cơ thể gã có sự chuyển biến khá lý thú. Bên dưới, dương vật của gã gặp gió cứ ngóc ngóc đầu dậy. Gã chẳng mặc quần áo gì nên Vy nhìn rất rõ. Bao giờ cũng vậy, Vy luôn bị cái phần này của đàn ông thu hút mình. Dương vật gã Phong quá đỗi bình thường nhưng do duyên số nó là cái dương vật khốn nạn đầu tiên đã thọc vào người Vy. Giờ cô tập trung về phần này của cơ thể gã Phong, cô ngó lên xem gã còn ngủ hay thức, Vy yên tâm vì gã vẫn ngủ say sưa như chết không biết gì cả. Vy lấy tay vọc vọc dương vật, miệng Vy làu bàu: – Cái của nợ quỷ sứ… vì mày mà chị bị mất trinh nè… Nói thì nói vậy nhưng Vy cũng phải công nhận nhờ dương vật này mà từ đó Vy mới biết được lạc thú nhục dục là thế nào. Cầm dương vật Phong sờ sờ mân mê vài cái mà người cô nóng ran, máu nóng dường như bây giờ đang chạy rần rần khắp cơ thể. Vy ngẫm nghĩ chút xíu rồi tặc lưỡi tự nhủ lòng, nhân cơ hội gã Phong đang hôn mê, giờ chơi với dương vật gã một tí cũng chẳng mất gì. Nghĩ thế nên Vy quay ra bắt đầu theo thói quen cởi hết quần áo của mình ra. Mới đầu còn ngại gã Phong nằm đây nên Vy mới mặc đồ, giờ cô nghĩ lại thấy không cớ gì phải ngại nữa. Cô cầm khăn lại gần dương vật gã, tay Vy nhè nhẹ đầu tiên là chùi cho sạch dương vật của gã. Nãy giờ nó vẫn nồng nồng mùi và trông không sạch sẽ cho lắm. Dương vật Phong thiệt giống y chang như chủ của nó, Vy mới chăm sóc tý ty thôi mà nó đã cương cứng, mở to mắt nhìn Vy trừng trừng đầy hung dữ. Cô nhìn kỹ nó chẳng khác nào thằng du côn bặm trợn, nhưng nhìn kỹ cũng thấy mến mến. Tay phải nắm lấy đầu nó, Vy bắt đầu vuốt ve nhè nhẹ làm kích thích dương vật hơn nữa. Vy bóp cổ cho dương vật gã đỏ tía lên, không còn trừng mắt dọa nạt cô nữa. Bóp cổ nó không đã, Vy còn đưa miệng cắn cho nó chết luôn. Cô nuốt trọn cây hàng gã Phong trong mồm và bắt đầu ngậm chặt rồi bắt đầu động tác bú. Vy đó giờ bú liếm rất chuyên nghiệp, người đầu tiên hướng dẫn cho cô hình như cũng là gã Phong chứ chẳng ai. Cảm giác sung sướng từ miệng của Vy mang lại cho cây hàng của mình làm cho gã Phong hơi lay tĩnh sau cơn mê dài. Thân thể Phong hơi mệt vì mất máu nhưng cảm giác đê mê truyền đến não bộ từ “xóm dưới” làm cho gã mau hồi phục hơn. Người gã Phong bắt đầu cục cựa. Một bên mắt sưng to nên giờ gã chỉ có thể mở he hé để xem đang có chuyện gì. Ôi trời, không biết là thiên đàng hay địa ngục đây, khi nãy còn bỏ chạy trối chết để giữ mạng sống giờ đang được một cô gái trần truồng ‘bú cặc’ cho mình. Vy liếc nhìn thấy gã Phong đã mở mắt. Khi gã nhận ra được vóc dáng của cô, Vy thấy gã tròn mắt có vẻ ngạc nhiên. Cô hơi ngượng nên thôi không bú cho gã nữa mà ngồi dậy. Lúc đầu Vy mắc cỡ ngồi xoay đi, để lưng trần về phía gã, che tạm thân hình trần truồng của mình. Phong lắp bắp: – Trời… vậy là anh chưa chết hả? Em… em cứu anh hả Vy… Vy không đáp mà gật gật đầu. Phong hỏi tiếp: – Đây là đâu vậy? Vy thỏ thẻ trả lời: – Phòng của em… anh từng ngủ ở đây rồi… quên rồi ah… – Ah… nhớ rồi – Gã nhìn quanh phòng quan sát rồi ngập ngừng nói tiếp – Anh… anh thật không ngờ em lại chịu cứu anh… lúc trước anh lại đối xử với em như vậy… thật là… – Thôi… chuyện cũ anh đừng nhắc nữa… em cũng mắc cỡ lắm… Lúc nãy anh như vậy ai mà lại nỡ không cứu cơ chứ… Phong nghẹn lời không biết phải nói gì. Vy im lặng quay đi, nãy giờ nói chuyện với Phong thấy cũng kỳ kỳ… ngẫm nghĩ lại thấy giờ chẳng còn gì phải ngượng ngùng nữa nên lúc sau cô quay lại ngồi tự nhiên, để Phong quan sát người mình. Cô dịu dàng hỏi: – Anh thấy trong người sao rồi… đỡ chưa? – Ờ… vẫn còn đau… và nhức lắm… nhưng thấy thoải mái hơn rồi… cài này… em… em băng bó cho anh đó hả? Vy gật gật đầu: – Ba em làm bệnh viện mà… ba dạy em từ nhỏ… mà anh làm gì để người ta rượt chém dữ vậy? Phong ngập ngừng rồi thổ lộ một mạch: – Chuyện này dài dòng lắm… anh kể chắc em nghe cũng không hiểu đâu… theo anh nhớ thì cũng bắt đầu hồi mấy tháng trước… lúc gần cuối mùa hè…
0 bình luận