Chương 61:

Buổi sáng cuối cùng của chuyến đi biển Vy dành trọn vẹn hết cho Đô. Cô và anh chàng ngủ dậy cũng sớm nhưng không vội rời khỏi giường mà cứ nằm đó ôm nhau, rờ rẵm nhau chẳng muốn rời đi. Mãi đến khi Yến và Thành gõ cửa phòng đánh thức thì cô cậu mới miễn cưỡng thức dậy. Cả nhóm thức dậy, ngồi chỗ bàn ăn bữa sáng với nhau. Phía sofa chỗ phòng khách vẫn còn bề bộn vì tối qua chẳng ai dọn dẹp cả. Bia bọt bị hai cô đổ tùm lum giờ bốc mùi tanh tưởi cả phòng. Để không gian cho thoáng đãng cả nhóm phải mở cửa số cho không khí vào. Yến và Vy có ý muốn phụ hai chàng dọn dẹp nhưng hai anh chàng bảo tự lo được. Cả hai sẽ dọn gọn lại sau khi tiễn hai cô đi. Ăn xong, hai cô gái mặc quần áo lại chỉnh tề, được hai anh chàng tiễn ra ngoài đường lộ để đón chuyến xe sớm về lại Sài Gòn. Lúc chờ xe, Thành và Yến nói chuyện với nhau tíu tít, cả hai cứ thủ thỉ gì đó rồi cười. Đêm qua sau khi về phòng hai anh chị này chắc cũng chiến đấu với nhau ác liệt lắm chứ chẳng đùa. Trái lại, cặp của Đô và Vy lại cứ lặng thinh chẳng nói năng với nhau một câu. Cả hai vẫn nắm tay nhau, nhưng ánh mắt tránh nhìn về phía nhau mà lảng lảng đi đâu. Mãi đến khi xe đến và cô cậu vẫn chưa nói được gì. Thành chủ động vẫy xe lại, thỏa thuận giá cả, chỗ đến rồi mới để hai cô lên xe. Thành và Yến ôm nhau thật chặt để tạm biệt. Đô dẫn Vy lên xe, anh chàng nghĩ ngợi mãi mới buột miệng nói được một câu: – Tạm biệt… em… thượng lộ bình an nhé! Vy không đáp lại, chỉ gật đầu rồi mỉm cười gượng gạo vẫy tay tạm biệt cả hai anh chàng. Chuyến xe tốc hành nhắm hướng Sài Gòn trực chỉ. Trên đường đi Yến cứ mãi huyên thuyên trò chuyện, hỏi thăm Vy, lấy địa chỉ nhà hẹn bữa nào có đi chơi chung thì cùng đi. Vy chỉ đáp lời Yến từng câu, từng câu cho lấy lệ. Cô ngồi ngay cửa sổ, mất hướng nhìn xa xăm về phía mấy bãi biển mà chiếc xe tốc hành đang chạy vụt qua. Từng cơn sóng cứ mãi cập bờ, tiếng gió đưa những hàng dương rì rào. Thoảng trong tiếng gió, tiếng sóng biển sao Vy cứ nghe thấy như có ai đó gọi tên mình. … Công vốn là dân miền biển đã đến Sài Gòn cũng không lâu. Vì cuộc sống mưu sinh Công phải bỏ dở việc học ở quê để lên Sài Gòn tìm kế sinh nhai. Nhờ được người quen giới thiệu Công may mắn được vào làm ở một tiệm điện lạnh nhỏ. Anh chàng dù chữ nghĩa không nhiều nhưng được cái cần cù học tập nên chủ tiệm cũng thương, vừa cho Công phụ việc vừa tạo điều kiện dạy nghề cho anh chàng. Việc của Công phần lớn là đi theo phụ cho thợ chính khi đi sửa máy lạnh, máy giặt cho khách, còn lúc rãnh thì ở loanh quanh coi tiệm. Dạo này tiệm của Công làm ăn được nên việc làm nhộn nhịp hơn khá nhiều. Buổi trưa trời nắng, Công vừa ăn cơm xong định tìm chỗ nằm ngã lưng thì chủ tiệm gọi anh chàng vào bảo: – Nè Công, đến chỗ này vệ sinh máy lạnh cho người ta… giá cả như hổm rày nhé! Công lau mấy giọt mồ hôi rồi cầm tờ lấy ghi lằng ngoằng địa chỉ: – Dạ ông chủ, để em sửa soạn đồ. Em đi với ông hay ai ạh… – Uhm… mày lấy bộ đồ nghề của tao đi… nhưng lần này đi một mình nha… – Hả… đi một mình ạh… – Ừa… hổm rày mày đi theo thợ học cũng nhiều rồi… lần này tự làm đi… được chứ? Công hơi ngần ngại, anh chàng đứng gãi gãi đầu: – Dạ… thiệt tình thì em cũng rành rồi… nhưng… đi một mình, thấy cũng… lo lo… – Lo gì… dạo này đông khách quá… tụi nó cũng đang đi mất tiêu rồi… tiệm còn ai đâu… tao đi luôn rồi ai coi tiệm… thôi mày ráng đi, nhân cơ hội này làm quen việc luôn… Được chủ tiệm động viên Công cũng mừng mừng nhưng cũng hơi lo lo. Ăn cơm trưa xong đang buồn ngủ nhưng nghe giao việc vậy Công tỉnh táo hẳn. Anh chàng vội lấy bộ đồ nghề rửa máy lạnh, buột chặt lên chiếc xe máy cà tàng rồi chạy xe ra giữa trời trưa nắng. Vừa lái xe vừa dò dò địa chỉ ghi trên tờ giấy bé xíu, anh chàng chạy một tí là đến nơi. Công không rành đường Sài Gòn lắm nhưng may là địa chỉ này cũng nằm ở hẻm lớn, trên con đường lớn khá dễ tìm. Xác định đến đúng địa chỉ, Công dừng xe nhấn chuông gọi cửa. Nhấn xong hai hồi chuông cửa, anh chàng được dịp nhìn một lượt căn nhà. Chủ nhà có vẻ cũng thuộc hạng có của, nhà nhỏ nhắn chỉ cao có một tầng nhưng rất xinh xắn. Ngó sơ căn nhà Công cũng mừng thầm. Thực ra việc vệ sinh máy lạnh cũng chẳng có gì là khó, nhưng nếu làm tốt, làm sạch sẽ mấy nhà như vậy thường có “bo” cho thợ chút ít, Công cũng sẽ có thêm thu nhập. Công ngồi trên xe tần ngần tý chút là cánh cửa sắt mở hé ra, một giọng nói thỏ thẻ: – Ai vậy? – Dạ… nhà mình có gọi thợ vệ sinh máy lạnh phải không? – Ah đúng rồi… chờ anh nãy giờ… Giọng nói kia vừa xong là cánh cửa sắt mở ra, sau cánh cửa là một cô gái xinh xắn đon đả chào Công. Vừa thoáng nhìn thấy cô gái mở cửa, lòng anh chàng trai xa quê lâu ngày bỗng tràn đầy xúc cảm. Tim Công đập loạn xà ngầu, mặt thoáng đỏ lựng không phải vì cái nắng nóng của buổi trưa mùa khô mà là cô gái kia thật sự quá sức hấp dẫn và khêu gợi. Công đoán cô gái này nhỏ tuổi hơn mình, chắc chừng 18 hay 20 thôi là cùng, chắc là đang giờ nghĩ trưa nên cô nàng mặc một bộ đồ ngủ khá ngắn và mỏng manh. Mở cửa xong Công đang bối rối vừa xuống xe định tháo đồ nghề xuống thì cô gái đã bảo anh chàng dắt xe vào nhà luôn để đóng cửa lại. Cô ta bảo đang giờ trưa nhà chẳng có ai coi xe nên khuyên dắt xe vào nhà luôn cho chắc. Công gật đầu vâng dạ, rối rít nghe lời cô gái như con rối. Cô gái đứng nép một bên cửa cho Công dắt chiếc xe máy vào nhà, dù không cố ý nhưng bộ đồ cô ta mặc có vẻ “thoáng mát” quá khiến Công cứ vô tình ‘tia’ trúng cả cặp vú cô nàng. Chiếc áo ngủ hai dây mỏng tang, cổ hở thoáng mát nên khi nhìn gần như phơi bày cả khoản ngực trần. Cô gái kia có vẻ chẳng chú tâm lắm nên thậm chí khi đang lúi cúi tháo đồ nghề khỏi xe, Công liếc mắt nhìn trộm được cả hai chiếc mún vú đỏ hồng săn cứng. Cánh cửa nhà đóng lại, không gian bên trong chỉ còn lại mình Công với cô nàng. Thật sự là mọi chuyện diễn ra khá bất ngờ đối với Công, mở mấy cái nút để lấy đồ nghề khỏi xe máy mà hai tay anh chàng cứ run run. Từ thở cha sanh mẹ đẻ đến giờ Công mới có dịp nhìn trực diện một cô gái quyến rũ như vậy. So với Công thì cô nàng chắc thuộc diện con nhà có của, dù vậy lúc nói chuyện với Công, giọng cô gái vẫn dịu dàng ngọt ngào thân thiện, chẳng ra vẻ hách dịch chút nào. Cô gái đứng đó đợi Công lấy túi đồ rồi dắt anh chàng đi theo. Bên trong nhà kín đáo, giữa trời trưa ánh đèn cùng ánh sáng từ ngoài hắt vào sáng rõ, làm cho khi Công đi từ phía sau không khó khăn lắm để nhận ra cô nàng không bận quần silip ở dưới lớp váy ngủ mỏng manh kia. Theo mỗi bước chân đi của cô ta, đôi bờ mông ngồn ngộn núng na núng nính nhịp bước trên hai đùi chắc nịch. Cô gái dắt Công băng qua gian phòng khách rộng rãi để vào căn phòng ngủ rồi dừng lại chỉ vị trí máy lạnh cho Công biết. Nói thật là Công lùng bùng cả hai lỗ tai chẳng còn để ý cô ta đang nói gì với mình nữa, trước mắt anh chàng lúc này chỉ còn nhìn thấy mỗi đám lông đen lưa thưa ẩn hiện giữa hai đùi cô ta như đám rong rêu nơi miền tiên cảnh. Lúc này Công phải dằn lòng mình lắm chứ không thôi chắc đã đè cô ta ra giữa nhà mà ngấu nghiến rồi. Công nuốt nước bọt ừng ực. Bỗng anh chàng giật mình khi nghe cô nàng gọi: – Này… anh nghe em nói gì không vậy? Công hoảng hồn, vội bỏ túi đồ nghề xuống, lấy tay quệt mồ hôi đang vã như tắm trên tráng: – Dạ có… đang nghe mà cô… – Hi hi… nhìn anh chắc lớn tuổi hơn em… anh cứ xưng ‘anh’ gọi “em” là được rồi. Anh thông cảm nhà, mấy bữa nay chắc tại máy lạnh dơ hay sao ấy mà nó nóng quá. – Dạ… dạ… để tui vệ sinh cái lại là nó mát liền hà… Công trấn tĩnh lại, cố gắng bắt đầu việc của mình. Anh chàng kiểm tra, tắt CP của máy lạnh rồi lấy đồ nghề ra. Cô gái lấy cái thang cho anh chàng leo lên cột tấm áo mưa để gom nước bẩn lại. Vừa coi máy lạnh, Công vừa hỏi: – Đúng là tại máy dơ, để tui vệ sinh nó lại… nhà mình tổng cộng mấy máy vậy cô… Cô gái có vẻ không vui, đứng dưới thang nhăn mặt trách nhẹ: – Em đã nói anh đừng gọi em là “cô” mà… nghe già lắm. Trước thái độ thân thiên của cô gái, Công phải giật mình. Anh chàng vội quay lại cúi xuống nhìn cô gái đang đứng dưới cái thang, rối rít xin lỗi: – Dạ… xin lỗi… em… tại… tại tui… ý quên… tại anh quen miệng… Công nói đến đó chợt họng cứng lại. Hai mắt thiếu điều muốn lọt tròng ra ngoài. Ở trên cao anh chàng nhìn rõ cô thể của cô gái qua khoảng hở trước ngực khá rõ, thiếu điều là nhìn xuyên từ ngực xuống đến chỗ lông mu luôn. Cô gái đứng hớ hênh vậy, nhưng có vẻ như không có ý định che giấu điều gì trước ánh mắt của Công. Cô nàng đon đả trả lời: – Dạ… tất cả hai máy… lúc em gọi cho tiệm em báo rồi… Một máy ở phòng này của ba mẹ em… một máy ở phòng trên lầu của em… Công giật mình phải quay đi, anh chàng không dám ngắm nghía nữa sợ choáng váng có thể rơi khỏi thang luôn không chừng. Công àh ừ tiếp lời cô gái rồi loay hoay làm việc của mình. Lắp chỗ che chắn tại máy lạnh xong, Công lấy máy bơm nước rồi vào toilet trong phòng mở nước. Thấy anh chàng loay hoay, cô gái hỏi han: – Anh làm một mình luôn hả… có cần em phụ gì thì nói nha… – Dạ… cảm ơn em… không có gì đâu… em giúp dùm anh tắt mở cầu dao của máy bơm là được. – Ah… em biết rồi. Có gì đâu mà anh cảm ơn. Em nhớ mấy lần trước chú gì đó làm toàn có hai người không hà. Hôm nay em thấy anh đi có một mình nên hỏi thăm. – Tại dạo này nóng, người ta vệ sinh máy lạnh nhiều. Thợ đi nhiều lắm… không có phụ được… Mấy lời xã giao lịch sự làm Công trở lại trạng thái bình thường để tập trung vào việc, không bị nét quyến rũ của cô gái thu hút nữa. Việc chuẩn bị cũng đã xong, Công tháo lớp ngoài máy lạnh ra rồi cầm đầu xịt nước cao áp. Anh chàng bảo cô gái mở cầu dao. Tiếng máy bơm chạy rè rè khá ồn ào, nước bắt đầu xịt mạnh ra bắn vào từng khe bám bụi của máy lạnh. Việc này Công được mấy anh thợ cho làm thử nhiều lần rồi nên hôm nay dù làm một mình cũng khá rành rọt. Anh chàng chú ý từng khe hở một. Việc chẳng có gì đáng bàn, nhưng hỡi ôi Công nhìn lên làm việc thì chẳng sao hễ nhìn xuống để quan sát nước dơ đen đen chảy vào xô là ánh mắt không sao thoát được khỏi thân hình cô gái. Cô ta đứng dưới cái thang, ngẩn cổ quan sát việc của Công làm. Công nhìn xuống, hết liếc cái xô hứng nước đến liếc thân hình cô ta. Mới lần đầu đi làm thợ mà gặp ngay trường hợp oái oăm này quả là thử thách quá lớn cho gã thanh niên như Công. Anh chàng xịt nước mạnh vào từng khe máy lạnh, hơi nước thoát ra làm anh chàng cũng khá mát mặc dù gian phòng giữa trưa khá nóng. Dù là vậy mà chẳng hiểu sao mồ hôi Công cứ tuôn ào ạt, chảy khắp trán, ướt đẫm cả phần lưng. Công xịt một hồi thấy máy sạch rồi thì bắt đầu đổ nước dơ đi và dọn dẹp lại. Gian phòng đã nóng, vậy mà một thân hình con gái nóng bỏng còn đứng chình ình đây mãi chẳng đi làm người Công như bị thiêu đốt. Lúc đang khom người rửa mấy tấm lớp ngoài của máy lạnh, nóng quá Công theo thói quen nắm áo thun định cởi ra. Anh chàng kéo lên tý xíu thì chợt nghĩ lại gì đó rồi thôi để nguyên, chẳng dám làm gì nữa. Hành động đó của Công diễn ra khá nhanh nhưng dường như cô gái đã chú ý. Cô ta đứng sau lưng bảo anh: – Anh cứ tự nhiên đừng ngại… phòng nóng quá mà… Giật mình, Công quay lại hỏi: – Hả… chuyện gì vậy em… – Đâu có gì… em thấy anh định cởi áo ra cho mát đúng không. Cứ tự nhiên đi đừng ngại. Nãy giờ em nhìn lưng áo anh ướt đẫm rồi kia. – Ah… chuyện đó hả… thôi… ngại lắm… không sao đâu em… – Có gì đâu mà ngại… anh không thoải mái thì sao làm việc được. Nhà em giờ chẳng có ai nên anh không cần ngại, cứ cởi áo ra cho mát. Nghe cô gái nói có lý, Công ngần ngừ tý chút rồi cũng đứng dậy cởi luôn cái áo thun cũ mèn đã ướt nhẹp ra. Công là dân biển nên thân hình cường tráng khác xa tụi con trai ở trên này. Cởi được cái áo thun tù túng ra, Công thấy thoải mái quá chừng. Khiếp, hôm nay chẳng hiểu sao nóng dễ sợ, mồ hôi ướt đẫm khắp ngực, khắp lưng anh chàng. Công để ý hai mắt cô gái trừng trừng, miệng há hốc ra từ khi Công cởi áo thun để trần.
0 bình luận