Chương 47:

Cuối buổi chiều, cơm nước xong xuôi, thỏa mãn tình ái đâu đó rồi Vy mới để anh chàng Đô đi qua chỗ bạn mình. Vy hỏi Đô sao không gọi điện thoại cho Thành tiện hơn nhưng Đô bảo ở đây mọi người ít khi xài điện thoại, có việc gì cần thì gặp nhau nói chuyện thôi. Đô bảo Vy cứ an tâm, nhà Thành cũng ở gần đây thôi nên anh chàng đi một chút sẽ quay về ngay. Đô đi rồi, Vy ở lại một mình trong căn biệt thự trống trãi. Vy cũng ở đây mấy đêm rồi nhưng vẫn thấy nơi này xa lạ. Cảm giác ở một mình trong căn nhà rộng rãi này mà chẳng có bóng hình của Đô thật là trống vắng quá. Vy loay hoay dọn dẹp để mong cho thì giờ qua mau. May sao Đô nói đúng, anh chàng chỉ đi có chút xíu rồi quay về ngay. Thấy Đô về Vy mừng rỡ ôm chầm lấy anh chàng như thể đã cách xa nhau rất lâu vậy. Đô bảo Vy cứ an tâm, anh chàng đã bảo với Thành rồi, tối nay Đô sẽ dẫn Vy vào resort đó tha hồ mà bơi lội. Vy nghe qua thấy thích lắm nhưng cô để ý nét mặt Đô có điều gì đó không vui. Mới đầu Vy hỏi thì Đô chối, mãi đến khi cô gặng hỏi mấy lần Đô mới dám nói. Té ra là lúc đi qua nói chuyện với Thành, Đô có vẻ bực vì anh bạn của mình tỏ ra không nghiêm túc lắm. Nói chuyện với nhau mà cứ đòi Đô cho “chơi thử” Vy một cái. Vy nghe chuyện này thấy có vẻ rất bình thường, sáng nay khi giáp mặt anh chàng Thành trong bộ dạng trần truồng, nhìn sơ qua ánh mắt là Vy đã biết anh ta thèm khát mình rồi. Vy thì cảm thấy không sao nhưng xem chừng Đô có vẻ bực, anh chàng tỏ ra không thích thú khi Thành đòi làm tình với cô, kể cả Thành cũng là bạn khá thân với anh ta. Vy hơi bối rối vì đây là lần đầu tiên có gặp hoàn cảnh này. Những chàng trai trước kia từng ân ái với cô đều có vẻ rất hồ hởi khi mời Vy chia sẻ với bạn mình, ví dụ như Phụng nè, gạ gẫm Vy quan hệ với anh chàng VDV da đen, rồi cả với đám bạn VDV của anh ta nữa. Hay như Long, bạn cùng lớp với Vy, gạ gẫm Vy quan hệ với đám bạn trong nhóm của anh ta. Những chuyện đó diễn ra riết rồi làm Vy cũng thấy quen thuộc, nhưng sao hôm nay đến phiên Đô, mọi chuyện lại thay đổi. Vy thấy Đô, dù chỉ mới gặp nhưng những cử chỉ của anh ta, khiến Vy cảm giác mình như là một người tình thực thụ của Đô vậy. Anh chàng đối xử với cô rất chân thành, kể cả việc bực bội với Thành cũng vì lẽ đó. Nghe Đô kể lại mà ánh mắt Vy tự dưng rưng rưng, cô quay lưng đi dấu ánh mắt nghẹn ngào không cho Đô thấy. Tuy vậy, anh chàng đã kịp bắt gặp, Đô rối rít xin lỗi: – Anh xin lỗi… anh không có ý gì cả… Thôi… hay là mình không qua chỗ đó tắm vậy… Vy cố dấu nước mắt, cô dò hỏi Đô: – Anh làm vậy, không sợ anh Thành giận anh sao? – Nó… nó giận thì kệ nó chứ. Ai biểu nó đòi hỏi… kỳ cục… tự dưng đòi “chơi ké”… – Rồi lúc ảnh nói vậy… anh nói sao? – Thì… thì anh chửi nó… tụi anh gây lộn với nhau luôn. Anh thì nói nó đòi hỏi kỳ cục, còn nó thì chửi anh là ‘ích kỷ’. – Hai anh giận nhau vậy rồi… tối nay ảnh không dẫn mình vào tắm thì sao anh? – Kệ nó… anh nói rồi… anh nói nó phải dẫn tụi mình vào. Nó mà không chịu… anh giận nó thiệt luôn cho coi… để coi sau này còn ai nhậu với nó nữa không? Thấy Đô có vẻ nóng, Vy vội lau nước mắt. Cô quay sang từ tốn bảo: – Thôi anh đừng nóng. Dù sao cũng là bạn bè. Đừng để vì em mà mất tình cảm đó… – Nhưng… – Em… em không sao đâu anh. Em không ngại mấy chuyện đó đâu. – Em… em nói vậy là nói thiệt, hay là giận lẫy nên mới bảo vậy? – Không… em nói thiệt mà… mấy chuyện làm tình… em… em dễ chịu lắm. Em chỉ sợ… sợ anh xem thường em thôi… – Anh… anh đâu có dám xem thường em. Chuyện đó là quyền của em. Anh chỉ muốn nói cho em biết là anh… anh tôn trọng em thôi… – Em biết rồi… anh không cần nói ra đâu. Anh Đô àh, trong số những người em từng quen biết, anh… anh là người đối xử tốt với em nhất. Hồi nãy em chảy nước mắt, là vì em xúc động đó thôi. Chứ không phải em buồn đâu… Vy nói tới đó làm Đô cũng xúc động, chẳng nói được lời nào nữa. Cả hai im lặng trong giây lát, Vy chủ động hỏi chuyện khác, để xua đi không khí nặng nề. – Vậy… tối nay mình đi thế nào anh? – Bình thường thì tụi anh đi tắm hồ bơi ở đó trễ lắm, khoản 9 đến 10h khuya. Lúc đó thằng Thành dắt vào. Khách của resort cũng ngủ hết rồi nên hồ bơi vắng lắm… Vy nghe Đô tả sơ thì thích thú lắm. Cô có vẻ hồi hộp vì từ đó giờ cũng chưa bao giờ được bơi lội trong hoàn cảnh đó bao giờ. Cả hai nói với nhau tới đó thì đột nhiên nghe tiếng xe đậu cái két ngoài sân. Vy lúc này vẫn đang trần truồng nên vội nấp sau vách tường, chỉ để cho mình Đô đi ra xem ai đến thôi. Vy thấy Đô ra ngoài nói chuyện với người vừa đến mấy câu thì quay trở vào. Anh chàng bảo với cô: – Là thằng Thành… nó chạy qua đây nói xin lỗi với anh chuyện hồi nãy. Vy thấy Đô tỏ ra rất vui mừng khi nghe Thành xin lỗi. Cô hỏi tiếp: – Rồi anh nói sao với ảnh… – Thì anh có nói gì đâu. Anh chỉ có ‘ừ’ thôi. Rồi nó rủ anh đi nhậu… nhưng… – … nhưng sao hả anh? – Chắc anh không đi quá. – Sao lại vậy? – Anh đi rồi, không lẽ bỏ em ở nhà một mình từ giờ tới tối… Vy mỉm cười vì Đô lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho cô cả. Nói đến đây, Vy liếc liếc nhìn ra cửa sổ. Cô thấy anh chàng Thành kia vẫn đang đứng ngoài sân chờ đợi Đô. Anh chàng này nhìn sơ thì không thấy gì đặc biệt cả, chỉ được cái là ánh mắt anh ta nhìn cũng khá “dâm dâm” thôi. Máu dâm Vy tự dưng nổi lên, cô nảy ra một sáng kiến rồi cô bảo Đô: – Anh này kỳ quá! Ảnh có lòng rủ vậy, anh từ chối thì còn gì là bạn bè… – Ơ… vậy… vậy thì sao hả em? – Thôi em có ý này. Hay là anh rủ ảnh qua đây nhậu cho vui. Từ đây đến lúc tối còn lâu mà… Vy vừa nói vừa nháy mắt với Đô, nhưng anh chàng nhà quê kia nghệt mặt ra, chắc nghĩ mãi vẫn chưa hiểu ra ý của cô. Vy cười vì sự ngây ngô đó của Đô. Cô giục: – Thôi… mình quyết vậy đi. Anh đi ra với ảnh rồi mua đồ ăn và bia về nhé. Em dọn dẹp ở đây chờ anh về… Dù không hiểu gì nhưng Vy bảo sao thì Đô nghe vậy. Vy chẳng nghe được Đô nói gì với Thành nhưng lúc cô nấp sau cửa sổ nhìn ra thì thấy gương mặt anh chàng Thành kia tỏ ra mừng rỡ lắm. Anh chàng thiếu điều muốn reo lên luôn. Vậy là hai anh chàng nhanh chóng đèo nhau ra chợ mua đồ ăn, cùng đồ nhậu về. Thành và Đô mua đồ nhậu về đến biệt thự thì trời cũng đã tắt nắng. Bên ngoài sân tối om. Thành và Đô đóng cửa ngoài, khóa xe cẩn thận rồi mới đi vào. Hai anh chàng tay xách nách mang đồ ăn thức uống, đến khi bước vào phòng khách của biệt thự thì như muốn chết đứng ở ngay cánh cửa chính. Ở phía bên trong Vy vẫn đang loay hoay dọn dẹp cái bàn ăn sạch sẽ và trên người cô hoàn toàn không có một mảnh vải. Đô vẫn cứ nghĩ là khi rủ Thành về nhậu, chắc Vy sẽ ăn mặc chút xíu để che bớt, ai dè thuỷ chung suốt buổi, cô vẫn không quấn lấy mảnh vải trên người. Thấy hai anh chàng về, Vy mừng rỡ lại gần chào hỏi. Không còn cảm giác mắc cỡ quay đi, không có cái la ‘Á’ ngượng ngùng nào cả. Lúc này Vy tỏ ra rất tự nhiên, thân người cô hoàn toàn khoe ra cơ thể trắng trẻo, mơn mởn, thoang thoảng chút thơm tho nữa. Vy chẳng thèm quan tâm, cô nắm tay hai anh chàng, cầm đỡ lấy đồ ăn thức uống như thể mọi chuyện đang diễn ra hết sức bình thường vậy. Đô và Thành đứng đó mắt chữ O, miệng chữ A, chẳng nói lấy một lời, chỉ mặc cho cô tíu ta tíu tít một mình thôi. Vy cầm lấy thức ăn đang để trong bịch mang vào bếp để dọn ra dĩa. Đô có ý muốn phụ cô nhưng Vy can ngăn, cô bảo hai anh chàng cứ ngồi sẵn trên bàn ăn nói chuyện chờ cô dọn ra thôi. Vy vừa đi khuất vào nhà bếp, Thành đã kéo Đô lại xuýt xoa: – Đụ má… con nhỏ này tướng dâm thiệt mày ơi… nhìn nó đã quá! Đô lườm anh bạn mình rồi nói: – Cái thằng… nói năng đàng hoàng chút đi… dù sao thì… – Dù sao thì sao? Mày không thấy là con nhỏ này nó cũng dâm thiệt sao. Nếu đã biết rủ tao sang đây nhậu mà không thích tao thì nó đã mặc quần áo kín mít rồi… Chứ đâu có để lồ lộ vậy cho tao ngắm nghía… Thành nói cái làm Đô cứng hết cả họng, chỉ biết ậm ừ không nói gì. Thành tiếp: – Tao biết mày là bạn tốt của tao. Có cái gì hay hay cũng chia cho tao hết. Lúc nãy mày nói vậy thôi chứ mày cũng thuyết phục con nhỏ lắm phải không? – Tao… ơ… – Thôi… chỗ bạn bè không cần nhiều lời. Mày tốt với tao vậy, mai mốt tao có kèo nào thơm đều sẽ rủ mày hết. Yên tâm đi… Thành nói chuyện làm Đô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Vy. Suốt cuộc trò chuyện đó, Đô vẫn chưa hiểu ra ý của Vy là gì. Mãi đến khi nghe Thành bảo vậy, Đô mới thầm nghĩ ra là chắc cô đã đồng ý để cho Thành “chơi ké”. Lúc này lòng của Đô ngổn ngang trăm mối. Thành và anh ta là bạn thân với nhau từ lâu, có gì vui hay đau khổ đều chia sẻ với nhau, nhưng chẳng hiểu sao trong chuyện này, Đô lại thấy mình thật ích kỷ. Anh chàng chỉ muốn giữ Vy cho riêng mình thôi, chẳng muốn chia sẻ với Thành tý nào. Thành có vẻ vui lắm. Anh chàng sắp xếp chỗ bia mà cả hai mới mua về để một góc. Chỉ chốc lát thôi là Vy từ trong nhà bếp đon đã đi ra. Cô cẩn thận bày thức ăn mà hai anh chàng mua ra dĩa rồi dọn lên bàn. Dọn xong, Vy mỉm cười bảo: – Hai anh tự nhiên nhé! Dáng vẻ trần truồng yểu điệu thêm câu nói đó càng làm cho cả hai anh chàng say đắm. Vy định quay đi thì Thành thản nhiên chụp tay cô lại rồi bảo: – Em ngồi đây chơi với tụi anh cho vui. – Em sợ làm phiền hai anh – Vy lễ phép đáp. – Có gì đâu mà phiền em. Tụi anh chỉ lai rai thôi chứ không uống nhiều đâu. Tối nay anh còn đi làm nữa mà… Thành nói tới đó là Vy không từ chối nữa. Cô khẽ ửng đỏ mặt của mình mà gật đầu một cái. Cuộc ăn uống, nhậu nhẹt, trò chuyện diễn ra hết sức bình thường. Có khác chăng là lúc này ở giữa hai anh chàng đang mặc đồ có một cô gái dễ thương khoả thân ngồi giữa thôi. Đô có vẻ ít nói, suốt buổi đa số là Thành và Vy nói chuyện thôi. Vy thấy Thành mặc dù hai mắt hau háu luôn nhìn thân thể mình, nhưng anh chàng nói chuyện cũng khá khéo và duyên dáng. Đô làm tình với Vy hai bữa nay chả dám hỏi thăm cô gì cả, hôm nay ngồi ăn uống nói chuyện với Thành, anh chàng cứ hỏi tới. Vy chẳng dám kể nhiều, chỉ kể chuyện mình quen hai gã Phong – Phú qua mạng, rồi bị hai gã lừa đi chơi, suýt bị bán đi, rồi đến chuyện gặp được Đô. Vừa nghe cô kể, cả hai anh chàng vừa uống vài chai bia. Vy không dám uống nhiều, chỉ nhấp môi thôi, còn tất cả là Thành và Đô uống hết. Hai anh chàng cũng chả dám ép Vy phải uống nhiều. Cuộc nhậu diễn ra hết sức êm đềm, suôn sẻ, hai anh chàng đều ăn nói lịch sự cả. Đô thật thà không nghĩ mọi chuyện đang âm thầm diễn tiến ngay trước mắt anh chàng. Đô ít nói, nhưng Vy và Thành nói chuyện với nhau nhiều. Đô không để ý nhưng khi vừa nói chuyện với Vy, Thành vừa đưa tay xuống bàn, đặt lên đùi Vy mà xoa bóp. Vy không phản ứng gì cả, không một chút gì với bàn tay tinh nghịch của Thành hết. Thành biết Vy khá dâm nên cũng chẳng sợ, anh chàng càng lúc đẩy bàn tay lên cao hơn. Đô thực tình chẳng biết gì, mãi đến lúc anh chàng đột ngột nhìn thấy thì như chết điếng trong lòng. Đô thấy đùi Vy đang hơi mở khé, và ở dưới gầm bàn, tay của Thành đang “chọc phá” chỗ lông lá giữa hai đùi cô. Thành vừa nói chuyện với Vy, vừa đưa tay sờ mó lồn cô ngay trước mặt của Đô. Anh chàng tự nhiên toát mồ hôi ra như tắm, mặt đỏ bừng chẳng phải vì hơi men nữa. Đô nhìn thấy Vy hơi cúi mặt xuống, nhắm mắt, bím môi. Cô hơi trườn mình ra đằng trước, dưới mặt bàn, làm như để Thành dễ thọc mấy ngón tay vô mình cô hơn. Một bàn tay cô bám chặt lấy thành bàn, bàn tay kia bóp siết chặt lấy bàn tay Đô. Vy khép chặt cặp đùi lại quanh bàn tay Thành. Mặt Đô nóng ran lên như đang bị sốt nặng khi phát hiện ra sự việc. Tuy vậy, anh chàng cũng chẳng hiểu sao dương vật của mình cũng đồng thời cứng đơ khá khó chịu. Đô tự dưng giật mình khi thấy bản thân mình cũng đang nứng khi thấy Vy đang được bàn tay của thằng bạn thân mình sờ mó. Sau một hồi, Vy chuyển tư thế, Thành cũng rụt tay mình về. Thấy mồ hôi bản thân tuôn ra như tắm. Thành dạn dĩ đứng dậy nói: – Thôi nóng quá. Để cởi áo ra cho mát. Em không phiền chứ Vy? Vy bẽn lẽn gật đầu: – Dạ… anh cứ tự nhiên đi! Thành nói vậy thôi chứ anh chàng cũng chẳng chờ Vy đồng ý cũng đã cởi phăng cái áo mình đang mặc ra rồi. Chẳng những vậy, Thành còn tiến xa hơn, trước sự ngạc nhiên của cả Đô, anh chàng còn bước ra, lột tung cả quần mình đang mặc ra. Vy được dịp nhìn ngắm cây hàng của anh chàng bạn của Đô. Nhìn chung thì dương vật của Thành cũng khá to như của Đô vậy, Vy còn thấy nó có vẻ đen đen hơn. Đô thấy Thành vậy thì buột miệng nói: – Thằng này… sao tự dưng lột hết đồ luôn vậy? Thành đáp tỉnh bơ: – Thì tại nóng quá. Mày cũng thiệt tình đó. Không lẽ Vy tự nhiên như vậy mà anh em tụi mình còn ngồi đó mặc quần áo làm gì… Phải không em? Vừa nói Thành vừa hất hàm nhìn sang Vy. Lần này thì Vy chẳng thể bên vực Đô được nữa. Cô gật gật đầu rồi bảo: – Không phải đâu anh. Chắc tại ảnh mắc cỡ đó… – Nó với em ‘chịch’ nhau mấy phát rồi mà còn mắc cỡ gì nữa. Chẳng qua nó sợ móc ra thì hàng của nó không bằng anh thôi… Thành nói chuyện phóng đãng nhưng cũng khá duyên dáng. Câu nói của anh chàng làm cho Đô nóng gà. Anh chàng sửng cồ đứng dậy bảo: – Ê… mày nói gì đó mậy… – Hè hè… nó gì kệ tao. Nếu mày giỏi thì cởi ra coi coi…
0 bình luận