Chương 6:

Sáng mai khi trời còn chưa sáng hẳn, Vy đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng đồng hồ báo thức kêu vang. Tối qua Vy ngủ muộn cũng lại do nghĩ ngợi lung tung làm phải khuya mới chợp mắt, mới ngủ tý xíu thì bị đánh thức rồi. Dù còn oải lắm nhưng Vy đành bấm bụng dậy, trở lại thói quen thể thao ngày nào. Mặc lại bộ đồ thun thể thao, Vy rời khỏi nhà lúc trời còn mờ mờ chưa sáng. Vy chạy bộ tà tà vừa hít thở không khí trong lành. Buổi sớm mai tươi đẹp làm cho người Vy thấy sản khoái hơn, không còn bức rức như tối qua nữa. Cô chạy gần tới công viên thì chợt phát hiện ra hình như có người đang chạy theo sau lưng. Điều đó không lấy gì làm lạ, vì lúc trước mỗi khi Vy chạy bộ, lúc nào cũng có vài ba anh chàng chạy theo sát. Họ luôn cố tình chạy ở phía sau để chiêm ngưỡng thân hình và cặp mông cô. Thậm chí theo Vy biết có mấy chàng luôn canh giờ tập chạy để có thể ngắm nghía mỗi khi thân hình tuyệt mỹ của cô chạy qua. Hôm nào Vy bỏ tập, chắc là mấy anh chàng kia trông ngóng lắm. Nghĩ lại lúc trước Vy còn ngây thơ, chưa nghĩ ngợi gì nhiều, cô cũng hay lấy chuyện bị dòm ngó đó làm khó chịu. Giờ thì đã khác xưa rồi, Vy không còn quan tâm nhiều đến điều đó nữa. – Chào người đẹp, lâu rồi không thấy chạy bộ nha! Vy đang vừa chạy vừa nghĩ ngợi thì phải quay lại nhìn khi nghe tiếng chào của một chàng trai vừa chạy vụt lên cô. Chàng trai vừa chạy qua vừa nhe răng cười chào Vy như thế. Vy nhận ra anh chàng này. Trước đây mỗi ngày Vy chạy, anh ta cũng hay chạy ngang hỏi Vy một câu như vậy. Vì là không quen biết gì nên lúc trước Vy chỉ cười giả lả không đáp lại, cũng không thèm nhìn anh ta mà cứ chăm chăm vào chuyện thể dục của bản thân thôi. Anh chàng này Vy rất dễ nhận ra vì trong số những người cô từng gặp buổi sáng khi chạy bộ, ít ai có thân hình cường tráng như anh ta. Theo Vy đoán anh chàng chắc cao chừng thước tám, da ngâm ngâm vừa phải, không đen, xem qua cơ thể chắc là dân thể thao chuyên nghiệp. – Dạ… tại mấy bữa trước em thức khuya học bài nên không dậy sớm được! Anh chàng kia theo thói quen chắc cũng định quay đầu chạy đi tiếp nhưng hôm nay có vẻ hơi ngạc nhiên khi tự dưng nghe Vy đáp lại lời chào của mình. Chuyện ấy có vẻ làm cho nhịp chạy của anh ta phải khựng lại một vài giây, phải một chút xíu mới tìm lời nói tiếp với Vy được. – À… té ra là vậy hả… Nói xong câu cửa miệng đó, anh chàng không còn chạy nhanh nữa mà chủ động chậm lại, chạy cùng nhịp với Vy. Bản thân Vy cũng không hiểu vì sao hôm nay cô lại tự dưng tỏ ra ‘nice’ với anh chàng lạ mặt này như vậy. Trong cơn vô thức, miệng cô như bị buột phải phát ra câu đó để kéo cho anh chàng đó lại gần với cô hơn. Khác với sự lạnh nhạt như trước đây, giờ đây khi vừa chạy, Vy vừa phải quay sang quan sát và để ý anh ta nhiều hơn. Không hiểu sao, trong phút chốc, Vy thấy anh chàng này cũng quyến rũ đến lạ. Cái quần cụt màu vàng làm cho đôi chân cơ bắp lông lá săn chắc lộ ra thấy rõ. Ở bên trên thì qua cái áo ba lỗ rộng thùng thình, Vy nhìn khuôn ngực anh ta không thể chê vào đâu được. Thêm vào đó lúc chạy bộ, mùi mồ hôi cơ thể anh ta bay qua, quyện vào hương gió sớm mai kích thích thính giác Vy đến tột độ. Cơ thể Vy đang nhẹ nhàng theo từng nhịp chạy, bỗng nhiên bị sự tác động đó làm cho nặng nề hơn. Vy thấy khó chịu quá, phải tìm cách gì đó để giải toả bới mới được. Nhìn thấy miệng anh ta cười cười gì đó, Vy buột miệng hỏi thăm anh ta để quên bớt đi cảm giác nặng nề này. – Anh làm gì mà vừa chạy vừa tự cười cười vậy? Được Vy đột ngột hỏi thăm, anh chàng tỏ ra mừng rỡ vừa chạy vừa đáp lời cô: – Đâu có gì, tại anh thấy vui nên mới mĩm cười vậy thôi. – Có chuyện gì vui vậy, kể em nghe với. – Hì hì… Em thấy đó, trước đây mỗi sáng anh chạy qua chào em đều không thấy em trả lời. Hôm nay tự dưng được người đẹp như em chào lại, rồi hỏi thăm thì hỏi sao anh không vui chứ! Câu trả lời có duyên, pha chút nịnh nọt trong đó là cho hai má Vy hồng hào lên, trông càng quyến rũ hơn. Vy cũng đáp lại anh chàng mấy câu, cô tỏ ý xin lỗi vì lúc trước cư xử không đúng lắm. Nói chuyện qua lại mấy câu, Vy khám phá ra ngoài cái vẻ thể thao bên ngoài, anh chàng này nói chuyện cũng vui tính và ra vẻ học thức lắm. Kiểu nói của anh chàng rất tự nhiên, như thể Vy và anh ta đã quen nhau từ lâu rồi vậy, làm cho Vy thấy thoải mái lắm. Nói chuyện một hồi Vy hỏi thăm mới biết anh chàng này tên Phụng, quả thật là một vận động viên bóng rổ nhà nghề đúng như Vy đoán. Vy cũng nói sơ cho anh ta biết tên, cũng như giới thiệu chút xíu về trường Vy học. Đang vừa chạy chung vừa nói chuyện ngon lành, đột nhiên Vy đứng sững lại, mặt cô nhăn nhó đầy vẻ đau đớn. Anh chàng Phụng chạy cạnh bên dừng lại hớt hải hỏi: – Chết, chuyện gì vậy em? – Dạ… bắp chân của em… ui da… không hiểu sao tự dưng căng cứng làm em đau quá… – Chắc tại hổm rày em không chạy, mới chạy lại không quen nên chuột rút đó… Thôi đừng chạy nữa, để anh đỡ em ngồi xuống đây nghỉ một chút. Nhanh thoăn thoắt, chưa kịp để Vy phản ứng, anh chàng kéo choàng cánh tay cô qua vai mình đỡ cô vừa đi cà nhắc lại ngồi bên ghế đá công viên. Cả người Vy lúc này cứ dường như xuôi theo những cử chỉ rất ân cần của anh chàng. Chân Vy hơi cứng và đau một chút nhưng dường như chẳng còn quan trọng nữa. Mùi mồ hôi và sự đụng chạm nhẹ da thịt với anh chàng làm cho đầu óc cô cứ chao đảo lên. Lúc tay Vy choàng qua, cánh tay và vùng ngực cô áp vào vùng cơ bắp rắn chắc bên trên thân thể anh ta. Hai đầu nhũ hoa Vy đột nhiên bị tác động đó làm săn cứng lại, cơ thể bỗng chốc rạo rực khó tả. Mặt Vy đỏ lựng lên trong vô thức. Ngồi xuống cạnh anh ta, Vy đang mơ màng mặt mày đỏ ké thì đột nhiên anh chàng hỏi Vy: – Sao… chân em còn đau không… hay là để anh xoa bóp mấy cái cho đỡ nhé! Chỉ là mới quen nhau thôi, nhưng Vy và anh chàng kia chẳng hiểu sao lại thân mật như vậy. Đầu óc Vy giờ đây hơi mụ mị, cô chẳng còn đề phòng, cũng như nghi ngờ động cơ cho cái lời đề nghị của anh ta nữa. Không một chút suy nghĩ, vừa nghe anh ta nói sơ vậy, đầu Vy đã gật gật đồng ý rồi. Vy đang mơ màng không nhận ra thôi, chứ thực chất khi vừa hỏi xong như vậy, thấy cô gật đầu đồng ý, hai mắt anh chàng đã long lên sáng rỡ rồi. Anh chàng thấy Vy quay mặt đi chỗ khác che đi đôi má hồng hào của mình. Vẫn chưa dám tin vào sự thật quá may mắn trước mắt nhưng anh chàng vẫn liều lĩnh ngồi chồm hổm xuống đỡ một chân bị đau vừa rồi của Vy lên, bóp nhẹ nhẹ vào chỗ bắp chuối. Lúc này, cả người Vy như run lên khi bàn tay rắn chắc của anh ta chạm vào bắp chân mình, khắp các lỗ chân lông của cô săn thít lại. Tay anh chàng thô và cứng cáp đến lạ, bóp vào chỗ bắp chân Vy đến đâu, cơ bắp cô nhão ra đến đấy, không còn săn cứng nữa. Bất giác trong cơn vô thức, miệng Vy vuột ra âm thanh là lạ: “Uhm… uhm” thay vì là tiếng kêu “ui da đau” như hồi nãy. Anh chàng vận động viên kia không tin vào mắt vào tai của mình nữa khi nhìn thấy phản ứng ‘kỳ lạ’ đó của Vy. Phải mất vài giây, anh chàng mới chợt nghĩ trong đầu: “Chết mẹ… chuyện gì kỳ lạ vậy trời… sao con nhỏ này nó kêu kỳ vậy… nghe như tiếng rên đúng hơn…”. Cảm thấy thái độ khả nghi của Vy, anh chàng kia liều lĩnh hơn, anh ta tiến xa hơn chút nữa để xem thử phản ứng của Vy. Tỏ ra rất tự nhiên, nhìn bên ngoài vẫn giống như là đang giúp Vy, nhưng lực bóp của anh ta không còn mạnh nữa, thay vào đó là bàn tay anh ta chỉ sờ, và mơn trớn bắp chân của Vy thôi. Vy không có phản ứng gì khác nữa, giờ chỉ nhắm ghiền hai mắt lại thôi. Phụng không thể tin vào những gì mình đang cảm thấy nữa. Anh chàng giả vờ nói lí nhí thăm dò: – Sao hả? Giờ em thấy đỡ đau hơn chưa? Vy không buồn trả lời anh ta. Thay vào đó cô ngã người dựa hẳn vào lưng ghế đá phía sau đẩy nhẹ chân mình tới trước nữa làm cho bàn tay đang mơn trớn của Phụng vô tình chạy một đoạn lên tới đùi cô. Anh chàng tặc lưỡi nghĩ bụng: “Trời đất, sao mình nghi quá… không lẽ con nhỏ này…” Nghĩ tới đoạn này, anh chàng bỗng nhiên trở nên liều lĩnh hơn một tý. Anh ta nhìn quanh thấy không ai để ý thì vội bằng một động tác nhanh tay và dứt khoác, đẩy mạnh bàn tay mình đi xa thẳng lên chút nữa. Đến khi đầu ngón tay của anh ta chui tọt vào cái khe quần thun cụt ngủn của Vy lúc nào không hay. Anh chàng trợn tròn mắt khi trong giây khắc đầu ngón tay kia của mình cảm nhận rõ mồn một chút xíu lông lá, cũng như sự nhờn ướt ngay chỗ khe quần thun phía giữa hai đùi Vy. Không còn gì nghi ngờ nữa, anh chàng kia như muốn hét lớn lên trong bụng mình: “Đu má… con nhỏ này không mặc quần lót ta ơi… Trời ơi, sao ướt nhẹp vậy nè… Đừng nói là mình mới bóp chút xíu mà đã chảy nước rồi nha!”. Vừa nghĩ, anh chàng vừa liếc nhìn lên xem lại lần nữa phản ứng của Vy. Có vẻ như cô không phiền hà gì khi giờ đây một phần ngón tay của anh ta đã chạm tới chỗ cửa mình ướt át của cô rồi, thay vào đó, xem chừng cô còn tỏ ra thưởng thức điều đó hơn khi cứ liên tục nhắm mắt, cắn môi, ưỡn ưỡn người về phía trước. Giờ đây trong cái quần thun bó của Phụng, bản thân dương vật của anh cũng đột ngột thức dậy. Phụng không còn sợ sệt gì nữa, chỉ thi thoảng đưa mắt nhìn quanh quan sát những người tập chạy bộ xung quanh, trong khi tay anh ta giờ đã tiếp tục tiến sâu hơn, sờ nhẹ, ấn nhè nhẹ ngón tay vào chỗ ướt át giữa hai đùi người con gái. Phụng không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng cô bé xinh đẹp hay chảnh chẹ ngày nào mà anh ta thấy giờ đang “hứng tình” tột độ. Cô gái này hôm nay phản ứng rất khác, trở trẽn, bạo dạng hơn rất nhiều so với cái vẻ kiêu kỳ mà trước đây anh ta từng thấy. Dẫu sau đi chăng nữa, Phụng thấy mình chẳng cần quan tâm tìm hiểu về sự thay đổi đó của cô làm gì, thay vào đó anh ta cứ thản nhiên tiếp tục “giúp đỡ” cho Vy trong pha “móc lốp” vào buổi sớm mai. Ngón tay Phung chui càng lúc càng sâu vào khe quần của Vy. Âm hộ Vy quần giật, co bóp lấy ngón tay thô ráp của anh ta rồi giựt giựt trong không khí sáng sớm mát lạnh. Phụng dần dà không còn chầm chậm nữa, anh chàng xọt ra xọt vô ngón tay của mình vào âm hộ Vy mỗi lúc một trơn tru. Vy ngồi yên, trân mình, miệng rên rĩ hít hà, cô kềm chế phản ứng của mình để mấy người đi bộ xung quanh không để ý. Phụng nói nhỏ chỉ để Vy và anh ta nghe: – Dang chân rộng ra chút xíu đi em, để anh dễ xoa bóp… Vy không nói không rằng, chỉ làm theo lời anh ta như bị thôi miên. Phụng cười hí hửng trong bụng: “Hmmm… con bé học sinh này… dâm dục vậy mà lúc trước bày đặt chảnh ha… Chắc giờ đã mê mệt cái tướng của mình rồi nên hôm nay mới bày đặt la đau chân này nọ. Chết mẹ rồi… bây giờ làm gì tiếp đây. Không lẽ cứ ngồi vậy”móc lốp”cho nó hoài, nứng quá đi mất”. Vừa nghĩ ngợi Phụng càng sục ngón tay mình nhanh hơn. Vy trân mình chịu đựng từng cái xọt của anh ta. Đôi khi trong cơn cực khoái, cô cũng giật mình tự nói với bản thân: “Trời đất ơi… sao tự dưng mình lại làm cái chuyện xấu hổ này ở ngoài đường ngoài xá vậy nè… xấu hổ quá đi mất!” Nhưng ngay sau đó, trong đầu cô lại vụt thoáng qua tiếng nói khác: “Kệ xác tất cả đi Vy ơi… tận hưởng cảm giác sung sướng này trước đã đi Vy ơi!!!”. Cũng bởi nghĩ vậy nên đột nhiên Vy sững người lại, hai đùi không dang ra nữa mà khép chặt làm ngón tay Phụng đột nhiên bị kẹp chặt ở giữa. Vy thở hổn hển nói: – Hôn em ở đó bằng miệng anh đi! Phụng thấy mắt Vy long lên khi nói điều đó với anh ta. Anh chàng đột ngột cũng hơi rối: – Trời đất… làm… làm ngay bây giờ luôn hả em… Đầu Vy gật gật đầy hào hứng. Phản ứng của Vy làm cho Phụng cũng bị cuốn theo. Bất giác anh chàng nhìn quanh quất quan sát để tìm cách đáp ứng cho ham muốn bất ngờ của người đẹp. Giờ cũng còn sớm, mặt trời chỉ mới nhá nhem thôi. Phụng hay tập thể thao ở đây nên cũng rất rành địa hình công viên này. Nghĩ nhanh thì anh ta cũng có thể nhớ ra có vài vị trí bụi rậm khá khuất cũng gần đây thôi. Phụng rút nhanh tay ra khỏi cửa mình Vy, đáp lại cô với giọng cũng hào hứng không kém là bao: – Thôi được rồi, theo anh lại đây! Nói đoạn anh chàng nắm tay Vy đi như bay. Vy cũng nhón chân cô chạy theo sải chân dài thường thượt của anh ta. Nhớ lại cảm giác chỉ mới cách đây không lâu, cô còn chẳng thèm nhìn đến Phụng, có nằm mơ cũng không ngờ có ngày như thế này. Trong thoáng chốc Phụng đã dẫn Vy đến vị trí mà chàng biết. Phụng ngó quanh không thấy ai để ý thì vụt dắt Vy đi vào trong bụi cây rậm rạp. Khác với ánh sáng nhá nhem bên ngoài, trong bụi rậm dầu cũng rộng như cũng tối thui. Vy không ngại ngùng gì hết cả, cô tuột nhẹ một cái thì cái quần thun đã bị lột ra. Vy nằm ngữa ra trong bụi rậm không cần để ý dưới lưng mình là cỏ hay nền đất nữa. Không thấy gì nhiều nhưng Phụng vẫn quỳ xuống, chổng đít lên trời cúi mặt xuống đất mò tìm. Cái mùi hương ngai ngái, nồng nàng làm Phụng nhận ra giờ đây cửa mình Vy chỉ còn cách mặt anh chàng khoản vài phân. Phụng cũng chẳng ngại ngần chi nữa, anh chàng chồm miệng tới khẽ hôn trên hai môi lồn. Cái mùi vị ngay cửa mình của Vy thật đặc biệt làm anh chàng mới ngửi qua cũng muốn điên. Phụng lè lưỡi mình đưa vào bên trong. Anh ta liếm lấy bên trong vách âm hộ của Vy. Nước trong người Vy nhiễu ra nhàu nhĩ, trong bụi rậm tối tắm nên Vy không cần kềm chế nữa, cô khẽ rên: – Đó, đúng đó rồi, hôn như vậy đó… aaa… Khoái cảm này của Vy trải qua thật tuyệt vời. Nó hồi hộp phấn khích, khác xa cảm giác thoải mái mà trước kia Hiếu cũng hay thường liếm cho âm hộ cô. Sướng quá, Vy cứ hẩy hẩy hạ bộ lên, không để lưỡi Phụng chạy ra khỏi người cô lâu. Đột nhiên, giữa chừng cơn sướng của Vy, cô cảm thấy Phụng như dừng lại. Anh chàng ngẩn đầu lên làm gì đó nghe sột soạt. Vy không nhìn rõ trong bóng tối của bụi rậm, cũng chưa kịp mở miệng hỏi Phụng có chuyện gì thì đột nhiên đã cảm thấy thân to lớn của Phụng đè lên người cô. Vy cảm thấy Phụng đang đè cô theo chiều ngược lại vì lúc này đột ngột Vy cảm giác được có vật gì đó cứng và nóng ấm đang xỉa xỉa vào má mình. Vy nghe tiếng anh chàng: – Mình chơi 69 đi em. Cả hai cùng bú nhau nha. Em làm anh nứng quá… cu anh cứng ngắt rồi… Lời đề nghị của Phụng làm Vy hào hứng thêm nữa. Té ra nãy anh chàng cũng lột quần ra như cô rồi. Vy buột miệng nói đầy dâm đãng: – Được rồi, để em xoa bóp bù lại cho anh coi như cảm ơn nha… Vy một tay nắm lấy cây hàng của Phụng trong khi miệng mở tròn ra nuốt nó chạy vào. Phụng đập mông xuống, dương vật chạy mãi đến cuống họng Vy mà vẫn chưa lút cán. May mà giờ Vy chuyên nghiệp chuyện bú mút này rồi nên không ho sặc nữa, thay vào đó có thể tận hưởng cảm giác nóng ấm của cây xúc xích. Vy xuýt xoa trong bụng: “Anh này có cái đồ nghề tuyệt quá đi. Chắc chừng còn bự hơn Hiếu của mình nhiều… Ô, nó dài và dày quá… Của anh ta đụng tới sâu bên trong cuốn họng mình rồi, anh Phụng ơi… đã quá đi”. Vy và Phụng kẻ liếm, người sục rất nhịp nhàng, làm cho bụi rậm kêu lên sột soạt. Cả hai bú nhau đầy hào hứng, Phụng như cuốn cả tấm lưỡi vào trong khe nước của Vy, đến khi chán chê mới chịu rời ra. Phụng nằm ngã ra đất. Ánh sáng bên ngoài bụi rậm bắt đầu lọt vào làm cho Vy dù đang nằm ngược chiều cũng thấy được cái miệng ướt át của anh ta, còn Phụng quay sang thấy hai bầu ngực Vy cứ phập phồng thở hào hển. Không nói không rằng thêm tiếng nào nữa, Vy đột ngột ngồi dậy chàng hảng lên chỗ hạ bộ của Phụng. Tay Vy nắm lấy đồ nghề của anh chàng trong khi hạ cửa mình đang mở ra của cô xuống. Miệng âm hộ Vy mở ra toét loét nuốt từng đoạn dương vật Phụng vào. Ai cũng sũng nước rồi nên đẩy vào dễ lắm, chỉ sau phúc chốc dùng sức nặng của mình để hạ xuống, Vy không kềm lại thân thể bằng chân đùi nữa. Con cu Phụng chui sâu vào mình Vy… được phân nữa… chút xíu nữa… rồi cũng lút cán luôn. Không cần dấu diếm nữa, Vy bắt đầu nhấp nhô trên dương vật Phụng. Cô cúi người nằm áp ngực lên Phụng, hôn anh chàng nồng nhiệt dù miệng Phụng vẫn còn ướt át nước nhờn. Hơi ấm truyền giữa hai thân thể. Vy hít hơi xong bắt đầu cưỡi Phụng nhịp nhàng, lên xuống nước đều. Trong các kiểu quan hệ từng trải qua đó giờ, thế cưỡi ngựa này Vy vẫn thích nhất, vì thế chẳng bao lâu sau mắt cô nhắm lại, nét phê lan tỏa trên mặt. Giờ đây Vy đã hoàn toàn thoả mãn rồi, khát khao tội lỗi thầm kín giờ đã được đáp ứng nên cô thoải mái lắm. Cô mở mắt ra nhìn trong ánh sáng le lói. Cô thấy Phụng cũng đang giương mắt nhìn lại cô. Vy thấy nãy giờ cô nhịp cũng mạnh, vậy mà anh chàng hình như vẫn xem như pha. Vy nói đùa với anh chàng: – Anh quả là vận động viên. Công nhận khoẻ thật đó. Bạn em mà bị cưỡi chừng vài phút thế này đã ôm cứng mình em và đầu hàng rồi. Phụng cười cười đáp lại lời cô: – Còn lâu nha em… làm anh lên đỉnh cũng khó lắm đó… nhiều cô phải vã hết cả mồ hôi ra kìa. Không phải dễ dàng như em làm với bạn trai đâu nha. Vy nghe mấy lời đó của Phụng có thử thách. Cô bắt đầu giở hết sở học mới tìm hiểu cũng chẳng lâu ra để đối phó với anh chàng vận động viên lì lợm này. Vy nắm lấy tay Phụng để lên bầy ngực đang tưng tưng của mình, ý bảo anh chàng có thể thoải mái bóp vú cô. Được thể anh chàng nắm lấy vạt áo Vy rồi tiện tay lật tung ra luôn. Đúng như Phụng nghĩ, Vy cũng chẳng mặc áo lót nên hai trái vú tưng lên nhìn đã mắt lắm. Phụng chộp lấy vú cô mà bóp. Thịt da con gái trẻ trung lồ lộ làm Phụng kích thích. Anh chàng thoải mái chơi đùa với vú Vy. Vú Vy bóp rất mềm, sướng tay, chứng tỏ đã có qua hơi tay đàn ông rồi. Biết thế nên Phụng chẳng thèm kiêng cữ, anh chàng nghịch ngợm vặn vẹo hai cái núm, chốc chốc lại nhướng người lên cắn nhẹ lấy chúng. “Aaa… aaa… Aaa…” Vy rên rỉ. Phụng nhìn lên nói với Vy: – Hình như bạn trai em không làm em thoả mãn đúng không? Hôm nay để anh làm cho em thật sướng… sướng nhất từ trước đến giờ luôn nha. Vy nghe vậy thích lắm, cô lại bắt đầu sàn sẩy mông đít như thể muốn xoay tròn dương vật Phụng, cộng thêm những cú nắc lút cán của anh ta cho Vy thoả bao ao ước thầm kín. Với mỗi cú dọng xuống của Vy, Phụng đáp lại với cú nắc ngược lên. Mặt trời đã ló dạng, đem ánh sáng len lỏi qua từng kẽ lá khắp công viên. Ánh sáng xuyên qua bụi rậm làm cho da thịt phổng phao của Vy ửng hồng trong màu ánh dương. Vy không chạy bộ mà nãy giờ vẫn đang “cưỡi ngựa” thay cho bài tập thể dục, miệng cô rên xiết không ngừng trong khoái lạc. Phụng xem chừng cũng muốn tăng tốc. Anh chàng không nằm nữa mà bật dậy, ôm luôn lấy thân thể nóng hổi đẫm mồ hôi của Vy. Âm thanh của hai người càng lúc càng lớn, không dấu vào đâu được nữa. Hai người rên rĩ qua lỗ tai nhau, mồ hôi của ai cũng vã ra như tắm. Vy ôm lấy Phụng làm thế lên xuống mạnh mẽ trên cái đồ nghề dày cui của anh ta. Quả đúng lời Phụng không ngoa, anh chàng vẫn giữ đúng phong độ, dẫu lâu lâu có đôi chút căng thẳng tưởng như không kềm giữ nổi nhưng rồi lại cũng quen mau. Vy co đầu gối chạy nước rút nhanh hơn nữa. Cô gia tốc thêm nữa, giật tưng tưng lên xuống trên dương vật Phụng. Vy thấy thật trọn vẹn, trong mình cô dương vật Phung như kềm sắt vững chải. Phụng cũng gia công nắc ngược lên. Tay bóp vú mạnh Vy để có chỗ vịn. Vy gật gù thở hổn hển: – Mạnh nữa đi anh ơi… hự… hự… đã quá đi hà… Giọng giục của Vy làm thú tính Phụng nổi lên. Không như Trung Hiếu tánh hay kềm chế, Phụng giờ đã trỗi lên thú tính, hăng tiết, bóp rồi nắc những cú không kém phần tàn bạo. Thấy gương mặt Vy đỏ hồng, răng cô nàng nghiến lại. Bằng kinh nghiệm tình dục, Phụng đoán chắc Vy gần đạt được cao trào. Đúng như Phụng đoán, chỉ giây khắc sau, Vy đột ngột khựng lại, không nhấp nhô nữa mà dí lồn cô xuống, thân thể nhỏ nhắn của cô giựt giựt bất kháng trong vòng tay tráng kiện của Phụng. Phụng biết mình đã thắng được Vy, anh chàng mừng lắm, thay vì cũng cố bắn tinh ra cho Vy thoả mãn thì anh chàng lại dày vò, và bóp xoắn núm vú của cô. Vy dựng lưng rồi ưỡn cong nó trước cú công kích mới của anh ta. Cô gần như la gầm trong cuống họng vì đang đạt đến cực khoái. Phụng vẫn cứng như đá, anh chàng chẳng chiều chuộng Vy như Trung Hiếu, thay vào đó là diễu võ dương oai đầy kiêu hãnh. Vy rên rỉ: – Trời ơi… sao anh “lỳ” quá đi… giờ chưa chịu ra nữa… em chết mất… mệt chết mất… – Sao… giờ em đã sợ anh chưa… nói đi… em muốn anh bắn vào đâu em mới thích… – Em thua anh rồi đó… bắn vào trong em đi anh ơi… em van anh đó… sướng quá! – Được rồi… thích sao thì anh sẽ chìu vậy… chuẩn bị nè… Vy ngã người ra trong cơn thống khoái. Sức lực cô không còn gì nữa cả, không kềm giữ chi được nữa. Phụng thoải mái đè nghiến cô ra trên nền đất. Anh ta đâm mạnh vào người Vy từng cú thốn đến cả tử cung. Bập… bập… tiếng dương cụ đâm vào mình Vy… tiếng da thịt đụng nhau vang lên gấp gấp… Phụng gia tốc tống dương vật vào, đụ Vy mạnh bạo hơn bao giờ hết. Vy lúc áp ngực vào Phụng, lúc đẩy ra, người con gái như bị lửa dục thiêu đốt hết cả châu thân. Có thể nói kể từ lúc bị hiếp dâm bởi hai thằng du côn kia tới giờ, chưa ai làm cho Vy thoả mãn như Phụng vậy. Nhưng cô cũng chẳng đợi lâu, vì cuối cùng trong phút chốc, sinh khí của Phụng cũng phải trào ra, xuất ra, bắn mạnh vào trong người Vy. Cô cắn vào vai anh chàng như người đang động kinh, co giựt với một cao trào thứ hai. Phụng nằm ôm lấy Vy, xiết lấy nhau giây khắc trong cơn khoái lạc chẳng muốn rời xa. Nếu như không có tiếng người tò mò vì nghe mấy âm thanh lạ tiến lại gần đó, cả hai chắc cũng chẳng chịu buông ra đâu. Vy và anh chàng hối hả mặc lại quần, áo rồi lần lượt rời khỏi bụi rậm. Khi Vy chui ra khỏi bụi rậm thì thấy bình mình đã lên rồi, ánh sáng cũng bắt đầu chan hoà xung quanh. Vy chẳng dám nhìn xung quanh mà chạy một mạch rời khỏi công viên. Chỗ tinh dịch mà Phụng vừa bắn vào người cô giờ có cảm giác đang rỹ rỹ ra, ươn ướt rất khó chịu. Thấy giờ cũng đã trễ, Vy cắm đầu cắm cổ chạy đi về. Vì là đang vội nên cô cũng vô tâm chẳng để ý đến anh chàng kia đâu nữa, mãi đến khi giựt mình sực nhớ thì cũng đã về nhà. Vy về đến nhà lật đật chạy thẳng lên lầu tắm rửa rồi thay đồ đi học, chẳng kịp chào hỏi cha mẹ mình tiếng nào.
0 bình luận