Chương 1:

Chuyện vây công hãm thành Tương Dương đã trải qua một thời gian, Hoàng Dung cũng đã sinh hạ huynh muội Quách Tương được một năm rồi, thế cục tạm thời bình yên lắng dịu, cả hai bên đều tạm thời án binh bất động. Hết thảy cũng có vẻ yên lặng vậy. Song, Mông Cổ tuyệt sẽ không cam tâm chịu thất bại, coi vợ chồng Quách Tĩnh là nguyên nhân để khởi động cuộc chiến tranh mới, một kế hoạch bí mật đã được triển khai một cách lặng lẽ. Hai người con vừa mới cai sữa, thân thể Hoàng Dung dần khôi phục không thay đổi so với xưa kia nhiều lắm. Có lẽ là vì Hoàng Dung từ nhỏ đã được nuôi dưỡng rất tốt, cũng có lẽ là do nàng nội công thâm hậu, bây giờ thoạt nhìn trông Hoàng Dung vẫn còn chưa tới ba mươi tuổi, khuôn mặt thuần khiết lộ ra vài phần hồ mị, da tay như tuyết trắng nõn nà, vóc người vẫn như cũ với những đường cong lả lướt, bộ ngực bởi vì cương sanh hai tiểu hài tử nên ngược lại với sự săn chắc nhô cao trước đây đã thành thục hơn rất nhiều. Hoàng Dung bình thường luôn tỏ ra cao cao tại thượng, song nàng cũng chỉ là một là một loại đàn bà bình thường cũng giống nhau mà thôi, có tình dục rất mạnh, hết lần này tới lần khác Quách Tĩnh cũng chỉ là một tên quá khờ khạo, không thể hiểu rõ tâm tư của Hoàng Dung, Hoàng Dung ngại ngùng trong vấn đề quan hệ vợ chồng bình thường, cũng không nói thể nói ra bằng lời, đương nhiên Hoàng Dung cảm thấy không được thỏa mãn, nhưng không thể làm gì khác hơn đành phài chôn giấu dục vọng thật sâu ở trong tận đáy lòng. Cuộc sống tại Tương Dương thật là tẻ nhạt… Ngày hôm đó, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung thương lượng về việc đi thám thính tình hình Mông Cổ để chuẩn bị cho cuộc chiến trong tương lai. Hoàng Dung vì muốn đi ra ngoài một chút để thay đổi không khí nên đòi tự mình đi, Quách Tĩnh ngẫm lại thấy mình không có nhiều kinh nghiệm bằng Hoàng Dung và cũng không có điều kiện xuất thành ra ngoài thám thính, võ công thê tử cũng đã đạt tới ngưỡng lô hỏa thuần thanh, thám thính tình hình quyết chẳng thành vấn đề, nên đáp ứng ngay. Vì vậy, ngày hôm sau Hoàng Dung chuẩn bị mọi thứ rồi bắt đầu xuất phát. Một hôm, Hoàng Dung đi dã ngoại ngang qua một rừng cây. Khi đi tới, đột nhiên nàng nghe thấy phía trước có tiếng vang, nhiều năm trong chốn võ lâm đã cho nàng không ít kinh nghiệm nên Hoàng Dung trở nên hết sức cảnh giác và cẩn thận, nàng vận khởi khinh công nhảy đến trên một thân cây nhìn xem, chỉ thấy phía trước ba tên nam nhân người Mông Cổ mặc trang phục tên lính đang nắm giữ trang phục của người phụ nữ bá tánh bình dân nằm trên mặt đất, quần áo của phụ nữ kia đã bị rách toạt, bộ ngực trắng nõn nà hiện ra trong ánh mắt dâm tà của ba tên nam nhân. Hoàng Dung lập tức nhảy xuống, trong dây buộc thân rút ra đả cẩu bổng, xem ba tên lính Mông Cổ là đối thủ, thoáng vài cái tất cả đều đã té trên mặt đất. Phụ nữ kia có cơ hội xoay một vòng rồi thoát ra, lập tức chạy mà không quay mặt, một lời cám ơn cũng không nói. Ba tên lính chẳng hay biết Hoàng Dung lợi hại ra sao, quát to vọt tới, Hoàng Dung không hoảng hốt không vội vàng, diệu chỉ ngay điểm, dùng chiêu thức gia truyền Hoa lan phủ huyệt thủ, trong nháy mắt cả ba tên đã bị định trụ, thân thể bất khả động đậy. Lúc này bọn chúng mới biết được lợi hại, cuống quít kêu to "Nữ hiệp tha mạng". Hoàng Dung đã định cương quyết động thủ giết mấy tên lính Mông Cổ này, lại đột nhiên nhìn thấy quần của ba tên kia sớm đã mở ra, ba căn đại nhục bổng hung ác tất cả đều đã lộ ra bên ngoài, tưởng tượng như là vừa rồi đã chuẩn bị xúc phạm mình rồi vậy. Hoàng Dung mặt đỏ lên, trong lòng đột nhiên dấy lên một cổ dục vọng mãnh liệt, cả người đột nhiên cảm thấy nóng lên. Hoàng Dung nhìn chằm chằm thật kỹ căn nhục bổng một chút, lại nhìn xung quanh, đó là một rừng cây rất thưa thớt ít người ở, lá cây rậm rạp mau đưa ánh mặt trời rọi xuống cùng một chỗ. Nàng nghĩ gì đó rồi chợt đỏ mặt lên, một chủ ý lớn mật vừa hiện ra. Hoàng Dung liền cười nhẹ với ba tên lính kia mà nói rằng: "Các ngươi có phục hay không?" Ba tên lính cuống quít trả lời: "Phục, phục, nữ hiệp tha mạng cho chúng ta một lần đi." Hoàng Dung thấy vậy nói tiếp: "Tha cho các ngươi, chẳng lẽ quá dễ dàng như vậy sao?" Nàng lại nuốt nuốt nước miếng, cười nói: "Quên đi, xem ra các ngươi cũng đáng thương, vậy ta sẽ cho các ngươi một cơ hội." Ba tên kia mừng rỡ quá, đồng thanh rối rít cám ơn. Hoàng Dung lại nói tiếp: "Đừng vui mừng quá sớm như vậy, các ngươi giúp ta làm một việc, hài lòng rồi ta mới có thể tha các ngươi!" Ba tên kia cuống quít nói rằng: "Nhất định làm tốt, nhất định làm tốt." Hoàng Dung trên mặt một trận hồng vân, tâm lý đột nhiên truyền tới một sự rung động không thể hiểu được, nàng hồ mị nói nhẹ nhàng: "Vậy thì các ngươi hãy nghe đây. Vì cho quân sắc lang các ngươi được chết tâm phục khẩu phục, bổn nữ hiệp cũng không cần dùng tới võ công để trấn áp các ngươi, chúng ta sẽ luận bàn một chút, các ngươi nhất nhất phải am hiểu."… "Nghe lời như vậy là tốt lắm, mấy người các ngươi sẽ phải dùng mọi biện pháp, dưới sự sắp đặt của ta ***, để làm cho ta thật sự thoải mái, xong rồi ta sẽ không giết các ngươi, thế nào?"
0 bình luận
aaa