Cổ Trang: Cửu Vĩ Dâm Hồ
Kabuto
Chương 3
Khiết Băng bị đè dán xuống nền đất, cảm thấy lưng trần của mình áp vào mặt đất lạnh ngắt. Nó sợ hãi tột độ khi đùi mình bị tách ra, cái vật ấy nóng rực chạm vào đùi… Thôi ta cũng giống Tiểu Ngư Nhi đến nơi rồi, nó bật khóc nước mắt lăn theo khóe mắt nhỏ xuống sàn đất… “Rát quá!” Cảm giác đầu tiên nó biết đến khi trường thương to tướng của Nhược Đình… đang miết lên miết xuống tìm cách chui vào khe đào nguyên trinh trắng của nó.
Lần đầu đời nó biết được vật của đàn ông nó cứng và nóng đến vậy, sau trận hiếp dâm vô tình nó thấy. Cộng với ba năm lang bạt kỳ hồ nhìn thấy vô số loại trường thương của họ to nhỏ ngắn dài… đen đúa, cong queo như trái chuối đều có… Nhược Đình ngồi hẳn dậy sau khi cố gắng chọc vào thất bại, vì khe nơi hạ thể Khiết Băng nhỏ quá. Hắn nhìn nó nằm trên nền đất đen thân thể trắng như ngọc, mái tóc dài xõa ra… mặt Khiết Băng hồng rực lên vì sợ hay xấu hổ không biết nữa…
– Chà chà… ngươi sau lớn lên ắt thành đại mỹ nhân khuynh quốc… Đại Băng ngươi thât xinh đó a!
Nhược Đình banh chân Khiết Băng rộng ra, tay ấn cái trường thương của mình xâm lấn lạch đào nguyên bé nhỏ. Do cọ xát nhiều lúc trước hai mép đã hồng nay đỏ rực lên như tứa máu vậy. “… thật là khít khao chật hẹp a! Đúng là tiểu phúc của con bé chưa lớn” Nhược Đình nghĩ thầm khi ấn mãi cũng chỉ chớm được tý đầu khấc mớm vào hạ thể Khiết Băng…
– Đau ta quá… Nhược Ca đừng ấn vào của ta nữa… tha cho ta đi được không ta… xin người!
Nó van xin trong tuyệt vọng, Nhược Đình không quan tâm hắn vẫn loay hoay cố ấn vào cho được. Cái trường thương kia vừa nóng vừa cứng làm nó đau chối người. Nó cố vùng mạnh lui ra sau để hắn không ấn được hạ thể mình nữa… Thật may nó vùng ra được, nó ngồi co đùi thu lu lại xó nhà trong khi Nhược Đình vẫn lừng lững tiến lại.
Trường thương của hắn ngóc cao, cái đầu khấc tím sậm bóng nhẫy lúc lắc theo nhịp đi. Khiết Băng đứng hẳn dậy chìa tay ra phía trước nói:
– Đứng tiến lại nữa không ta… ta giết ngươi đó, ngươi chọc vật ấy vào ta khiến ta đau chết đi được… ngươi đừng ép ta… đau ta lắm người buông tha cho ta đi có được không…
– Ta không lui thì nàng làm gì được ta mỹ nhân bé nhỏ…
Khiết Băng vung tay thật mạnh phía trước chống trả, khi Nhược Đình ngày sát lại gần… Bàn tay nó tự nhiên sáng xanh hàn khí tỏa ra, rồi xé rách lồng ngực Nhược Đình. Nó cầm nguyên quả tim nóng hổi của Nhược Đình trên tay, khi hắn đổ gục xuống. Tuyệt chiêu móc tim của hồ tộc… nó không biết sao nó làm thế được. Theo bản năng sẵn có của dòng máu hồ ly nó nuốt quả tim của Nhược Đình vào bụng… lau máu trên tay và miệng mặc quần áo bỏ đi vội vã… vừa đi vừa nhăn mặt vì cảm giác rát bỏng nơi hạ thể.
Nó về phòng đi ngủ mà vẫn thắc mắc về việc nó làm, tại sao mấy ngón tay yếu đuối của nó phút chốc hóa ra như thế? Rồi là sao mình lại đi ăn của tim của Nhược Đình, ký ức bị phong ấn… nhưng bản năng hồ ly tự bột phát mà thôi. Nó luôn có một giấc mơ nó là một con chồn nhỏ màu trắng và chung quanh nó rất nhiều con chồn như nó đều chết cả máu thấm đỏ cả cỏ cây… Nó mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ mê man… giấc mơ thảm sát hồ tộc lại hiện về…
0 bình luận