Chương 1

Vạn kiếp chúng sinh đều có sinh mệnh… thần yêu lưỡng lập… Năm đó có lệnh Thiên Đế ngũ tiên giáng thế thảo phạt yêu hồ… Hồ tộc đại nạn máu chảy thành sông… Chúng tiên chấp niệm quá cao, ra tay nặng nề… bất biết trong chính có tà trong tà có chính. Không phải cứ hồ tộc đều là yêu… Tam tiên Chu Cơ Đán trong lòng không nhẫn tâm, bí mật cứu một tiểu hồ ly bé nhỏ khỏi trận huyết tẩy hồ tộc. Cơ Đán dùng tiên cốt của mình truyền lại cho nó, rồi phong ấn ký ức của nó về hồ tộc rồi đưa xuống nhân gian… hóa thân ra một đứa bé gái… Cơ Đán cam tâm chịu phạt trầm luân bảy bảy bốn chín kiếp dưới nhân gian… Thiên Đế tức giận sai người tìm tung tích của tiểu hồ ly có tiên cốt kia giết cho được… Phật Tổ từ bi thấy Chu Cơ Đán tâm tính thiện lương, miễn cho kiếp luân hồi đầu thai vào hoàng tộc… Nghiệt duyên tiền kiếp cũng từ ấy mà ra, thế mới hay một chữ tình có thể khiến vạn kiếp bi ai… Giang Tân thôn lạnh lẽo một chiều thu… thôn dân lặng lẽ về nhà sau một ngày mệt nhọc. Họ không thiết để ý đến một đứa bé rách rưới đang ngồi thu lu dưới gốc liễu… Năm nay mùa màng thất bát, thảo khấu liên miên ngươi chết đói nhiều vô kể xiết… Trăng đã treo đỉnh ngọn liễu, gió thổi ù ù… tiếng chó tru dài trong đêm càng ảo não. Nó vừa rét vừa đói… nó đã không còn một mái nhà để về, không còn cha mẹ từ lâu rồi… – Tiểu huynh người ăn bánh đi! Nó giật mình ngẩng đầu lên một cô bé chừng sáu tuổi, ăn mặc ra dáng con nhà quyền quý. Cô bé đang cầm chiếc bánh dứ dứ trước mặt nó. Nó không kịp cảm ơn giật lấy ăn ngấu nghiến một cách ngon lành, ăn xong nó mới chùi mặt nhem nhuốc của mình nhe hàng răng trắng đều tăm tắp nói tiếng cảm ơn: – Tiểu muội muội người thật tốt, ta cảm ơn… – Huynh về nhà muội đi… muội xin cho huynh ở lại… ở nhà muội huynh sẽ có bánh ăn suốt ngày. – À ta quên! Chưa hỏi huynh tên gì muội muội tên Nhược Băng… – Ta… ta tên Khiết Băng, ta tám tuổi… mà thật ta cũng không có biết ta tám tuổi không nữa… – Sao tên huynh giống tên nữ nhân vậy… – Ta vốn là… à… ờ thì phụ mẫu đặt vậy ta biết sao giờ… Nó vốn buột miệng định nói, “… ta… là nữ nhân như muội muội thôi…”. Nó cải nam trang đã lâu rồi lâu đến mức nó quên cả thân phận nữ nhi của mình. Năm ấy Bích Thiên thôn bị nạn thảo khấu chúng xông vào đốt nhà cướp của, Nhà nó bị đốt cháy cha bị giết đám thảo khấu dồn hết nữ nhân trong thôn ra đình. Nó bị than củi làm mặt mũi tèm lem… hơn nữa đứa trẻ năm tuổi nam hay nữ cũng cơ bản không khác nhau nhiều… Một tên thảo khấu nhìn nó bẩn thỉu ngứa mắt đá nó văng vào trong đống rơm… Lát sau nó thấy sân đình vang tiếng chửi bởi tiếng khóc của các cô gái… cả tiếng đấm đá thùm thụp. Một trận cưỡng bức tập thể đang diễn ra… tiếng cười khả ố vang lên khắp nơi. “. Bịch!” Nó thấy Tiểu Ngư Nhi bị lột truồng ném vào gần chỗ nó. Ngư Nhi mới bảy tuổi… thân thể cũng phẳng lì… chỉ có nơi hạ thể hơi mum múp lên một chút… một khe rãnh sâu sâu phân chia lạch đào nguyên. Tên cướp hắn rút trường thương của mình chọc vào đó, nó không biết việc đó thực sự là gì lúc ấy. Chỉ thấy lát sau Ngư Nhi khóc thét lên trường thương chui tọt vào cái khe bé xíu tứa máu ra. Tên cướp đâm chọt liên tục vào khe bé nhỏ khiến Tiểu Ngư Nhi đau đớn ngất lịm. Nó rùng mình nghĩ đến cái trường thương ấy mà lao vào cái khe hẹp nơi hạ thể mình… thấy sợ hãi vô cùng.
0 bình luận