Người Tàng Hình
Kinh Bích Lịch
Chương 44
Từ trong nhà bước ra là một người thanh niên ăn mặc sang trọng, ôm một đóa hoa to lớn đến dâng, ôm nhẹ nàng, và hôn lên môi. Người này là ai đây? Hắn còn đang thắc mắc: Sao lại có cử chỉ ân cần thế! Nghe qua lời đối thoại giữa hai bên và cách xưng hô của gia đình nàng với chàng thanh niên đó, hắn chẳng khó khăn gì mà biết rằng người này chính là vị hôn phu của nàng. Thì ra nàng đã có người trung ý… Đáng tiếc thật, nhưng dù sau thì hắn cũng vẫn tiến hành theo kế hoạch!
Bước theo cả nhà nàng vào trong, hắn chọn một xó góc để quan sát tình hình hòng tránh sự va chạm của mọi người tới lui. Lúc này hắn mới có dịp để ý tới chung quanh, qua những bức hình chân dung ở trên tường hắn kết luận là nhà nàng gồm có ba má nàng và ba chị em gái của nàng, nàng là con út, hai người chị không ai có vẻ đẹp chim sa cá lặn giống như nàng cả… Nàng thật xứng đáng ở ngôi vị tối cao đó!
Buổi chúc mừng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều xin phép gia chủ để ra về, chỉ còn lại vị hôn thê của nàng còn lóng ngóng ở sau chót như tiếc rẻ buổi chia tay quá vui mừng này. Cả hai dắt tay nhau ra trước sân truyện trò những câu từ giả sau cùng, hắn tò mò cũng lẻn tới nghe lén. Người đàn ông kia ôm choàng lấy nàng, thốt lên lời nửa đùa nửa thật:
“Hôm nay em đẹp quá, ước gì đêm nay anh được ở lại với em, nhưng… biết rằng phải chờ tới ngày hai đứa mình làm đám cưới mới có dịp”
Nàng mỉm cười, nét cười trong như pha lê bảo:
“Anh biết vậy thì được rồi, em lúc nào cũng là của anh, dù em có là hoa hậu hay không… Nhưng nè, anh có biết hôm nay em hạnh phúc lắm không!”
Anh thanh niên kia hôn lên trán nàng thì thào:
“Anh biết chứ sao không! Anh cũng hạnh phúc nữa, được may mắn làm vị hôn thê của một hoa hậu toàn quốc. Anh nghĩ anh là người đàn ông vui sướng nhất trần đời rồi còn gì!”
“Nhưng mà bây giờ em đi nghỉ đi, đã mấy đêm liền rồi chắc là em mệt mỏi lắm”
Nàng vui vẻ đáp, ánh mắt sáng lên tia hạnh phúc:
“Không, em không mệt mỏi, em vui quá đến quên cả mệt mỏi rồi, biết chắc rằng tối này em sẽ không ngủ được.”
“Vậy hả… vậy thì anh cũng không ngủ để nghĩ về em”
“Hay là…”, nàng ngập ngừng, “hay là anh tới phòng em đêm nay…”
Ý nghĩ táo bạo của nàng làm cho anh thanh niên kia ngạc nhiên, nhưng tràn đầy nỗi vui sướng, anh ta vội đáp:
“Ý em nói là…”, chàng vẫn còn chưa tin, “Ý là em nói ngủ với em đêm nay sao.”
Nàng phì cười mắc cỡ:
“Anh nghĩ sao cũng được, đêm nay em vui quá, không muốn đi ngủ vì sợ thời gian trôi qua quá nhanh. Chỉ cần có anh bên cạnh thì điều gì em cũng chấp nhận.”
“Vậy thì anh tới bên em…”, chàng mừng rỡ đáp quả quyết, “em mở cửa sổ, anh leo lầu”
“Được, vậy anh về trước đi, hẹn gặp nhau một tiếng ở cửa sổ phòng em.”
“Được, vậy anh đi trước nha! Hẹn gặp em trong đêm nay”.
Thế là người hôn phu của nàng bỏ đi, hắn bàng hoàng thất vọng vì cớ sự xảy ra bất ngờ ngoài dự định. Chợt nghĩ thoáng qua… hắn quyết định thay đổi một kế hoạch khác. Một kế hoạch… – Hắn bám theo sát gót gã hôn phu của nàng đến một quán nước gần đó. Hắn thấy gã gọi một ly nước và ngồi đó canh đồng hồ. Hắn cũng kiên nhẫn nán chờ một cơ hội để thực hiện kế hoạch mới.
45 phút đã trôi qua trong lặng lẽ, cuối cùng thì gã đứng dậy trả tiền và xin đi nhờ cầu tiểu, hắn mừng thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt bèn bám theo bén gót. Khi gã còn đang mải mê làm vệ sinh cá nhân thì bỗng… “bốp”, gã ngã quỵ ra đất. Thì ra hắn vừa sán lên đầu gã một viên gạch tiểu đỏ lượm ở bên ngoài. Gã hôn phu xụi xuống nằm sõng soài ra đất. Xỉu!
Hắn vội vàng đi vội ra ngoài không quên kéo cửa khép lại để che đậy. Hắn bước ra nhà hàng, hướng về nhà nàng hoa hậu cách đó không xa. Đèn nhà nàng đã tắt, phố xá vắng ngắt, chỉ còn tiếng côn trùng kêu văng vẳng đó đây, tiếng chó sủa vang vang ở đầu hẻm. Nhìn quanh để kiếm đường, hắn thấy cây cột đèn và quyết định theo hướng đó trèo qua ban – công nhà nàng, đến bên cửa sổ phòng ngủ của nàng và gõ cửa. Từ bên trong có tiếng thì thầm vọng ra, “Đợi chút anh yêu!”, Lòng hắn chợt bâng khuâng lạ lùng khi chợt nghe giọng nói nàng trìu mến lần đầu tiên thốt ra trả lời với hắn.
0 bình luận